Ly Hôn, Đừng Suy Nghĩ!

Chương 21: Chương 21




Edit: Mặn ca ca.

Beta: Cẩm.

Trong nháy mắt Tần Minh Viễn ôm chặt Tô Miên thì màn hình phát trực tiếp đã quay ống kính đến hai người họ.

Trước đây, hầu hết các buổi liên hoan giao thừa đều được ghi hình vào cuối tháng 11 hoặc giữa tháng 12 rồi phát sóng. Nhưng những năm gần đây phát sóng trực tiếp đang thịnh hành, đài truyền hình thường áp dụng hình thức này.

Những khán giả không thể tới tham gia đều có thể xem truyền hình trực tiếp ở trên mạng.

Mà thời điểm Tần Minh Viễn ôm chặt Tô Miên, Weibo liền bùng nổ.

[Tôi tôi tôi tôi tôi xem phát sóng trực tiếp còn bị cho ăn cẩu lương, quá chua.]

[A a a a a tôi nhìn không lầm chứ? Đại gia có đếm không? Anh Viễn ôm Miên Miên! Vẫn luôn không buông tay!]

[Làm gì có màn trình diễn nào lại thiết kế ra động tác như vậy?]

[Ôm gần 40 giây? Lúc kết thúc vẫn còn ôm a a a a! Có người nào ở hiện trường có thể nói cho tôi biết, sau khi xuống sân khấu họ vẫn còn ôm nhau hay không?]

[Show ân ái như vậy tôi cũng chịu phục! Anh anh anh anh sang năm mới tôi mong có thể tu ra một Viễn cưa cưa!]

[Fan CP muốn quà mừng năm mới! Thật sự muốn quà mừng năm mới!]

[Fan CP tại hiên trường tỏ vẻ, sau khi ánh đèn tối xuống, vợ chồng Miên Viễn vẫn còn ôm nhau! Nhưng váy của Miên Miên hình như xảy ra vấn đề...]

Một đám anh hùng bàn phím phân tích vấn đề, nghĩ đến Tết Nguyên Đán hàng năm, muốn bầu không khí vui mừng chỉ có thể dựa vào nước máy (kiểu tin tức nhảm), vợ chồng Miên Viễn lại lên hot search --

#Sao lại ngang nhiên show ân ái tế hả#

Mà lúc này, bản thân đương sự đang rũ đầu, ở WC thay băng vệ sinh, thuận tiện chỉnh lại lễ phục.

Khi quay trở lại Tần Minh Viên đang ở phòng hóa trang, cô đã chuẩn bị tốt tinh thần bị đại móng gà hung hăng cười nhạo, hoặc bị ăn mắng một trận. Không nghĩ tới khi bước vào cửa lại nhìn thấy Devon.

Devon là bác sĩ gia đình của bọn họ.

Tần Minh Viễn cũng ở đó.

Anh ngồi ở ghế tựa, cùng nói chuyện với Devon.

Anh đã thay ra trang phục trên sân khấu, mặc một áo lông mỏng, lớp trang điểm trên mặt cũng được tẩy, lộ ra gương mặt sạch sẽ, đường nét dịu dàng, mặt mày ôn nhuận.

Anh đang hỏi bác sĩ về tình trạng sức khỏe gần đây của cha mẹ mình.

Sau khi hỏi xong, khóe mắt vừa nhấc, nhìn Tô Miên nói: “Lại đây.”

Hai chữ lời ít mà ý nhiều.

Có lẽ ở đây có người ngoài nên anh ta mới không lộ ra bản chất thật của mình.

Tô Miên cam chịu đi đến, ngồi xuống bên cạnh Tần Minh Viễn.

Trên đường đến đây, bác sĩ đã nghe Quý Tiểu Ngạn nói nguyên nhân, anh ta đối với tình huống thân thể của Tô Miên vẫn luôn nắm rõ, bao gồm cả thời gian dì cả đến, nội tâm cũng biết đại khái.

Thế nhưng cần hỏi thì vẫn phải hỏi.

Bác sĩ Devon hỏi: “Bụng nhỏ có đau không?”

Tô Miên: “Bụng có lúc đau quặn, qua một lúc thì sẽ tốt hơn.”

Bác sĩ Devon lại hỏi: “Đau mấy lần?”

Tô Miên nói: “Hai lần.”

Bác sĩ Devon hỏi: “Hôm nay ăn cái gì, uống cái gì?”

Nhất thời Tô Miên hơi chột dạ, nuốt nước miếng, liếc mắt nhìn Tần Minh Viễn. Anh hơi rũ đầu, trong tay cầm kịch bản, lại lật một tờ.

Lúc này Tô Miên mới trả lời: “Bữa sáng uống một ly cà phê, ăn trứng chiên cùng bánh mì nướng, còn năm quả cà chua nhỏ, cơm trưa ăn trong nhà dì bò bít tết chiên cùng một phần salad rau dưa, buổi chiều còn uống một nửa ly nước trái cây, bữa tối ăn nửa chén mì.”

Bác sĩ Devon: “Đông lạnh?”

Tô Miên: “Đúng, đông lạnh.”

Bác sĩ Devon nói: “Thể chất phu nhân là thể hàn, tới kinh nguyệt không nên chạm vào đồ lạnh, nếu không trong kì kinh nguyệt sẽ dễ bị đau. Mấy ngày nay nên chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm lạnh, ăn nhiều rau dưa cùng trái cây, nên bổ sung nhiều protein trong kỳ kinh nguyệt.”

Tô Miên nói: “Được, tôi đã biết, làm phiền bác sĩ rồi.”

Quý Tiểu Ngạc đưa bác sĩ rời đi.

Phòng hóa trang chỉ còn lại Tô Miên cùng Tần Minh Viễn.

Lúc này Tô Miên bởi vì mình tìm đường chết mà uống nước lạnh nên kỳ kinh nguyệt đến sớm, suýt chút nữa đã bị mất mặt trên sân khấu. Đừng nói là Tần Minh Viễn, cô cũng muốn tự mắng mình một trận.

Cô cúi đầu khom lưng rũ mắt nói: “Chồng, là em không tốt, thiếu chút nữa làm hỏng tiết mục.”

Tần Minh Viễn đang xem kịch bản, nghe vậy, nâng tay lên lại lật một tờ, không nói gì.

Khóe mắt Tô Miên dư quang lướt trộm động tĩnh Tần Minh Viễn, thấy thế liền biết anh ta khẳng định còn chưa hài lòng.

Cô chớp chớp mắt lại nói: “Sau khi trở về em nhất định sẽ tự kiểm điểm tốt, đảm bảo sẽ không có lần tiếp theo, những đồ uống lạnh lung tung sẽ không động vào. Vừa nãy may mà có anh cứu giúp tình huống đó, nếu không có anh, em cũng không biết phải làm sao bây giờ...”

Cô lại yêu kiều mềm mại nói: “Chồng à, có anh thật tốt.”

Tần Minh Viễn khép lại kịch bản, mặt vô biểu tình nhìn về phía Tô Miên.

Tô Miên đã chuẩn bị tốt tâm lý đón nhận ngôn từ ác liệt nhục mạ.

Không ngờ Tần Minh Viễn dùng ánh mắt không gợn sóng liếc cô một cái, không trách cứ cô điều gì, cũng không có thái độ ác liệt giận dỗi cô, chỉ nói: “11 giờ rồi, trở về đi.”

... Đại móng gà đổi tính?

... Hay vẫn là kìm nén ra đại chiêu?

Quả thật, Tô Miên đoán không ra mạch não của đại móng gà, đổi tính cũng tốt, kìm lại ra đại chiêu cũng tốt, trở về sớm một chút để cô đuổi kịp bản thảo không có gì tốt hơn. Cô vội vàng nói: “Dạ, bây giờ em về đây, tài xế trong nhà cũng ở bên ngoài...”

Tần Minh Viễn nói: “Cũng đúng.”

Tô Miên sửng sốt.

... Cũng đúng cái gì?

Tần Minh Viễn gọi Quý Tiểu Ngạn đi vào, đối với Quý Tiểu Ngạn nói: “Hôm nay cậu vất vả rồi, cậu không cần đưa tôi về đâu, tôi cùng phu nhân ngồi xe trong nhà trở về.”

Tô Miên: “...”

... Chờ đã, đầu óc đại móng gà có vấn đề sao! Đại dì cả của mình đến rồi! Anh ta còn muốn ăn thịt kho tàu tiết thỏ sao?!

Trên đường trở về, Tô Miên tự tính khả năng thịt kho tàu tiết thỏ.

Dù sao từ vấn đề sinh lý mà nói, thịt kho tàu tiết thỏ vẫn có thể, nhưng là từ góc độ vệ sinh sức khỏe mà nói, đây là điều không nên.

Càng nghĩ Tô Miên càng cảm thấy đại móng gà thật đáng sợ.

... Rốt cuộc cô cũng không thể nào lý giải được mạch não của đại móng gà.

Nếu đại móng gà muốn ăn thịt kho tàu tiết thỏ, cô nhất định phải từ chối. Hơn nữa dựa vào kinh nghiệm trước của hai người xem ra không thể ăn được thịt kho tàu tiết thỏ, nhưng cũng có thể ăn hấp nấm hoặc tay trảo nấm.

Mà một trong hai cái vừa tốn thời giời vừa tốn sức, lấy nhu cầu của đại móng gà thì tay trảo nấm sẽ khiến cô vô lực phản kháng, hấp nấm khả năng muốn miệng đau.

Tổng kết lại, trước tiên Tô Miên ra chiến thuật diễn ra dáng vẻ yếu ớt.

Cô lập tức ôm bụng, một bộ dáng vô lực dựa vào ghế, toàn bộ hành trình đều nhắm hai mắt. Thẳng đến lúc xe dừng lại, cô mới làm bộ dạng mới tỉnh, hơi nhíu mày, loạng choạng bước xuống xe.

Làm như nghĩ đến cái gì, quay đầu, giọng nhẹ như gió thổi đối với Tần Minh Viễn nói: “Chồng à, em đi tắm rửa, tắm rửa xong em muốn đi ngủ...”

Tần Minh Viễn gật đầu.

Trong phòng tắm, Tô Miên nhanh chóng tắm rửa.

Lúc đi ra, Tần Minh Viễn cũng tắm xong rồi, nằm ở trên giường xem kịch bản, nhìn thấy cô đi ra, liền bỏ kịch bản xuống.

Dựa theo kinh nghiệm trước kia, rất có khả năng Tần Minh Viễn sẽ làm cô, sau đó đưa ra các loại phương thức nấu nướng. Tô Miên quyết định phải tiên hạ thủ vi cường, lại ôm bụng, đi lên giường, mí mắt nửa cụp xuống, ngữ khí suy yếu vô lực.

“... Chồng, em đau bụng, ngủ trước nhé, năm mới vui vẻ.”

Nói xong Tô Miên nghiêng người nằm về một bên, kéo chăn mỏng, cuộn nửa thân thể thành một vòng, nhưng lỗ tai lại dựng lên, nghe động tĩnh người bên cạnh.

May là đại móng gà còn tình người, lúc này cũng không có hành động cúi người sang, càng không nói ra yêu cầu nấu nướng quá mức, lại lần nữa cầm kịch bản lên đọc.

Một lát sau, có âm thanh tiếng lật trang truyền đến.

Cô bắt đầu tính toán kế hoạch mới cho chính mình.

Hôm nay, đại móng gà mệt mỏi cả một ngày, ngày mai lại muốn dậy sớm chạy tới phim trường để đóng phim, không có khả năng hai ba giờ mới ngủ. Hiện tại đã là buổi tối 12 giờ, chỉ cần cô giả bộ ngủ một giờ, phút chốc đại móng gà liền ngủ say.

Chờ anh ta ngủ rồi, cô lại lén lút lên tầng 3, buổi sáng 5 giờ 30 phút lại lén lút trở về, 6 giờ kêu anh ta dậy, 6 giờ rưỡi đuổi đại móng gà đi, tiếp tục vẽ phần chưa xong, cũng có thể thay đổi cách chà đạp mới.

Tô Miên cảm thấy kế hoạch không tồi, hiện giờ chỉ thiếu thực hành.

Cô cố gắng làm hô hấp của mình trở nên đều đều, đồng thời cũng chú ý động tĩnh của đại móng gà.

Cũng không biết qua bao lâu, chỉ biết đại móng gà lật hai trang kịch bản, sau đó cũng không có động tĩnh gì. Đang lúc cô suy đoán đại móng gà có phải ngủ rồi hay không, cô liền cảm nhận được đại móng gà cử động.

Ngay sau đó, Tô Miên nghe được âm thanh tắt đèn.

Nội tâm cô thở phào nhẹ nhõm.

... Thắng lợi trong tầm tay!

Bỗng dưng, cô lại nghe được Tần Minh Viễn nhẹ nhàng gọi cô một tiếng: “Tần phu nhân.”

Tô Miên bị tiếng gọi của anh dọa nhảy dựng, cả người bất động, sợ Tần Minh Viễn phát hiện mình giả bộ ngủ, lại nhăn mày, che bụng lại, thuận tiện trở mình, rên rỉ nho nhỏ một tiếng.

Bên kia Tần Minh Viễn lại không có động tĩnh gì.

Ngay lúc này, Tần Minh Viễn bỗng nhiên lấy bàn tay cô ra, đem tay che bụng cô lại hướng lên trên xê dịch. Nghe được âm thanh bàn tay cọ xát, ngay sau đó lòng bàn tay ấm áp được dán lên bụng nhỏ mình.

Ấm áp, nóng nóng, vô cùng thoải mái.

Thời điểm đại dì cả của cô đến, ngẫu nhiên bụng nhỏ sẽ đau đớn, lúc ấy dán một miếng dán nóng là có thể giảm bớt.

Hiện tại, tay Tần Minh Viễn giống như miếng nóng dán lên, lại chuyển động một hồi, thoải mái đến mức Tô Miên bị cơn buồn ngủ đánh úp.

Lúc Tô Miên từ bỏ đấu tranh với cơn buồn ngủ, nghĩ thầm -

Người đọc đừng mắng tôi, mắng đại móng gà đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.