Ly Hôn, Đừng Suy Nghĩ!

Chương 4: Chương 4




Edit: ChiiChoo.

Beta: Cẩm.

Sự tức giận khiến nguồn cảm hứng của Tô Miên trở nên tuôn trào.

Cô vung bút lên, liên tục bỏ ra hai ngày để cập nhập chương mới nhất của truyện tranh.

Mùa đông lạnh giá sắp đến, những bông tuyết tung bay theo gió.

Lục Huy rời bệnh viện.

Một nhóm phóng viên truyền thông bên ngoài, mang theo súng dài và đại bác ngắn [1] ồ ạt tiến tới phỏng vấn ảnh đế, Lục Huy khéo léo thành thạo trả lời các vấn đề của truyền thông, cuối cùng bày tỏ lòng biết ơn đối với người vợ Ôn Tố đã chăm sóc mình trong nửa tháng qua.

[1] Trên các phương tiện truyền thông hiện nay, người ta thường dùng “súng dài và đại bác ngắn” để mô tả chiếc máy ảnh trong tay các nhiếp ảnh gia. Súng dài đề cập đến ống kính (máy ảnh) để chụp ảnh và quay phim. Ống kính đề cập đến các thành phần quang học được sử dụng bởi máy ảnh phim và máy chiếu để tạo ra hình ảnh và ống kính còn lại đề cập đến hình ảnh liên tục được chụp từ khi bật nguồn đến khi tắt nguồn hoặc đoạn giữa hai điểm nối, còn được gọi là ống kính.

Một cơn gió lạnh thổi đến, Lục Huy hắt hơi một cái.

Trợ lý của Lục Huy ôm một bộ áo lông vũ tới.

Sau khi Lục Huy nhận phỏng vấn xong, Ôn Tố đưa áo lông vũ cho Lục Huy.

Áo lông vũ dài đến cá chân, trông rất ấm áp mà lại nhẹ nhàng.

Lục Huy mặc vào, đi chưa được hai bước, áo lông vũ trượt xuống, khiến anh ta dẫm vào làm cả người ngã chổng vó.

Cuối cùng truyện tranh dừng lại ở hình ảnh xương cốt bị gãy vô cùng thê thảm.

Tô Miên tải truyện trực tiếp lên từ nền.

Không đến năm phút, các bình luận phía dưới truyện của cô đã được làm mới.

[Ha ha ha ha ha ha đây chính là bộ truyện tranh ma tính [2] nhất mà tôi từng được xem! Mặc dù không có cốt truyện, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Lục cặn bã vào bệnh viện là lại khiến tôi cảm thấy hả dạ.]

[2] Ma tính (magic), ngôn ngữ Internet, là một ý nghĩa kỳ lạ và rất hấp dẫn. Từ này có nội hàm sâu sắc trong thuật ngữ Internet, nó mang chút ý nghĩa “quyến rũ”, nhưng nó không hoàn toàn đúng. Nó hơi kỳ lạ nhưng không hề nhàm chán, nhìn thì lạ nhưng không thể giải thích được. Chủ yếu được sử dụng cho trò chơi, video, hành động hoặc hình ảnh.

[Trời ơi! Tại sao Lục cặn bã vừa xuất viện lại đang trên đường vào bệnh viện? Dù gì lúc trước cũng phải đi đến chỗ khác một vòng! Còn lần này là ở luôn cửa bệnh viện ha ha ha!]

[Cười chết mất! Tác giả thật là trâu bò! Tôi chưa bao giờ nghĩ nguyên nhân khiến Lục cặn bã vào viện lần sau là giẫm vào áo lông vũ ha ha ha ha!]

[Đặt cược một thùng que cay! Lần sau Lục Huy sẽ té ngã ở WC! Sau đó bị chấn động não!]

[Theo tôi cảm thấy Lục Huy có quá nhiều hào quang của vai chính! Mạch truyện đã tiến hành được nửa năm, bị thương đủ thứ vẫn có thể sống tung tăng!]

[Thực xin lỗi! Xin tác giả hãy nhận của tôi một lạy! Đây quả là một câu chuyện tươi mát thoát tục nhất trong các bộ truyện tình tổng tài cẩu huyết ngọt sủng ái tình tràn lan trong hiện tại! Ảnh đế vào viện hàng ngày và nữ chính có bản lĩnh diễn sâu, rất có ma tính! Xem một lần lại không thể nhịn được muốn xem lần thứ hai!]

[Bày tỏ tình cảm sâu sắc đến Kẹo Bông Gòn đại đại!]

…..

Tô Miên được khen đến lâng lâng.

Lúc này, Koduck nhắn cho cô.

[Koduck: Gái à a a a, cô đang nổi lên đó! Tôi muốn nói cho cô một tin tốt!]

[Kẹo Bông Gòn: Tin tốt gì?]

[Koduck: Sốc thiệt đó! Đây là lần đầu tiên cô rep tin của tôi nhanh như vậy luôn! Ha ha ha ha vậy để tôi nói tin tức tốt cho cô nghe, mấy ngày hôm trước không phải cô vừa được đề cử sao? Phản ứng rất tốt! Tôi vừa mới nghe chủ biên nói, đề tài truyện tranh của cô đủ xảo trá đủ mới lạ, so với hướng đi của các chuyện khác thật sự rất khác nhau. Chủ biên đã chuyển bộ đó sang cục bản quyền, bên cục bản quyền sẽ phát triển bản quyền toàn diện nhất cho bộ truyện của cô dựa trên chất lượng truyện và tình hình số liệu!]

[Koduck: Không nói đến việc phát triển thuận lợi, chỉ cần có thể bán được ra bên ngoài, gái à, cô nhất định sẽ giàu to! Bộ phận bản quyền của nền tảng của chúng tôi vô cùng mạnh mẽ, kết hợp với việc phát triển bản quyền, chỉ riêng bản quyền hoạt hình, dù không phải là đại thần cũng thu vào được ít nhất sáu con số, bản quyền điện ảnh thậm chí còn cao hơn. Cô đã xem bảng xếp hạng chưa? Bài của cô chỉ đứng sau vị bán được 120 vạn kia thôi.]

Lúc Hà Á gõ đoạn tin nhắn này, tay còn kích động đến mức run luôn.

Cô ấy mới vào nghề được vài tháng, các tác giả nghệ sĩ trong tay đều là người mới không có tiếng tăm gì, dù đã được giới thiệu lên phía trên, nhưng thành tích vẫn thường thường, đa số đều không giúp được gì.

Không ngờ rằng lại đào được khối ngọc chưa được mài dũa Kẹo Bông Gòn, vừa được giới thiệu lên trên đã bộc lộ được tài năng, hiện còn được cục bản quyền ưu ái, nhỡ đâu thật sự bán được bản quyền, tiền lời thu vào nhất định sẽ hơn trăm vạn!

Cô ấy chỉ là một biên tập nhỏ lương 8000 tầm thường, vậy mà giờ lại nắm trong tay một tác giả thu vào trăm vạn.

Một trăm vạn đó là khái niệm gì!

Hà Á nghèo như chó, căn bản không cách nào tưởng tượng được hạnh phúc có được một trăm vạn!

Kẹo Bông Gòn rất lâu không nhắn lại, sau một lúc lâu mới nhắn lại một chữ “Ồ”.

Hà Á có thể hiểu Kẹo Bông Gòn kích động đến mức không thể nào nhắn lại, chỉ khi nào bình tĩnh lại mới có thể nhắn được chữ thể hiện cảm xúc. Dù sao đó cũng là một trăm vạn! Những người lao động bình thường để kiếm được một trăm vạn khó cỡ nào chứ.

Cô ấy đã nhìn qua chứng minh thư của Kẹo Bông Gòn, cô chỉ là một sinh viên mới ra trường, địa chỉ trên hợp đồng cũng là một ngôi làng bên ngoài thành phố trên vành đai 5 và 6, có thể thấy điều kiện kinh tế trong nhà chỉ ở mức trung bình, bỗng nhiên biết trời cao có khả năng cho một cơ hội có được một trăm vạn, bây giờ sợ là đang vui sướng đến phát điên luôn, nói không chừng đã bắt đầu suy nghĩ xem muốn tiêu xài một trăm vạn như thế nào.

Hà Á cực kì quan tâm đến tiến độ của bộ bản quyền, buổi trưa còn mời các đồng nghiệp bên bộ bản quyền đi ăn cơm, nhân tiện hỏi thăm xem, biết được rằng buổi tối tổng biên của bộ phận bản quyền sẽ hẹn một vị đạo diễn nổi tiếng đi ăn, còn nhân tiện giới thiệu tác phẩm của Kẹo Bông Gòn.

Hà Á vui không chịu được, muốn nói cho Kẹo Bông Gòn biết tin tức này, nhưng nghĩ lại thì đành phải thôi, sợ nhỡ đâu giới thiệu không thành công, làm cho Kẹo Bông Gòn mừng hụt.

Khi cảnh quay của Tần Minh Viễn kết thúc, đã gần 12 giờ đêm.

Anh thay quần áo, mặc một chiếc áo len mỏng màu xanh đậm, nhắm mắt và dựa lưng vào ghế.

Quý Tiểu Ngạn đang giúp anh làm tóc và tẩy trang.

Tạo hình của phim cổ trang khó làm hơn phim hiện đại nhiều, đặc biệt là tóc, các lớp tóc che phủ và bộ tóc giả, khi gỡ xuống phải rất cẩn thận.

Đàm Minh Phong đang báo cáo về các thông cáo trong mấy ngày tới.

“Có một buổi quay quảng cáo và một game mạng cùng tên với phim truyền hình vào hôm thứ tư, bên kia đã nói sẽ phối hợp thời gian với chúng ta, tôi đã dựa vào lịch trình của cậu, sắp xếp lại các suất diễn của đạo diễn Trương, chọn vào buổi tối thứ tư lúc 7 giờ.”

“Vốn dĩ có thông cáo phỏng vấn vào thứ năm và thứ sáu, nhưng tôi biết lúc cậu đóng phim sẽ chỉ chuyên tâm vào đóng phim, nên đã tạm thời đẩy lùi. Chờ khi nào cậu đóng máy xong rồi mới lên kế hoạch.”

“Buổi tối Lễ Giáng Sinh, cậu cần phải dành ra nửa tiếng tham gia bữa tiệc tổng duyệt đêm giao thừa của đài truyền hình địa phương.”



Đàm Minh Phong có một thư mục về hành trình, bên trong đều là lịch trình thông cáo của Tần Minh Viễn.

Làm một diễn viên vừa có lưu lượng vừa có năng lực, không thể thiếu được các thông cáo, không những vậy còn có vô số người chủ động dâng lên cành ô liu....

Đàm Minh Phong biết đối với Tần Minh Viễn, đóng phim luôn xếp thứ nhất, luôn luôn xếp trước tiền bạc.

Mười năm trước anh ta bắt đầu dẫn dắt các nghệ sĩ, không tính đến Tần Minh Viễn, anh ta cũng từng bồi dưỡng ra hai vị ảnh đế, ba vị ảnh hậu. Tiền tài và danh vọng, chưa có ai lại chê ít. Còn Tần Minh Viễn là thật sự rất thích diễn xuất, tất cả mọi chuyện chỉ có thể chờ đến khi nào đóng phim xong.

Ở trong giới giải trí tràn đầy danh lợi này thật đúng là rất hiếm thấy.

Đàm Minh Phong vốn tưởng rằng vị thiếu gia nhà họ Tần phong nhã chỉ một lòng yêu diễn xuất không màng danh lợi, so với đám con nhà giàu có nội tâm phức tạp kia còn dễ dàng sống chung hơn, không ngờ làm việc cùng nhau mấy năm, dù anh ta là lão làng lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí thì vẫn không thể đoán được tâm tình của Tần Minh Viễn.

Tần gia sản nghiệp lớn, nghe nói bên trong nội bộ đấu đá rất kịch liệt, có thể thoát ly khỏi gia đình hào môn như vậy, đoán chừng cũng phải có thủ đoạn lợi hại không để người khác biết.

Đàm Minh Phong báo cáo xong.

Tần Minh Viễn mở mắt ra, nhàn nhạt đáp: “Ừ, tôi biết rồi, anh sắp xếp rất ổn, nếu thông báo phỏng vấn không liên quan gì đến chương trình truyền hình hiện tại, sau này có thể trực tiếp hủy bỏ.”

Đàm Minh Phong nhớ kỹ.

Lúc này, Quý Tiểu Ngạn cũng chuẩn bị xong.

Đạo diễn Trương gõ cửa bước vào từ bên ngoài.

Ông cười nói: “Minh Viễn, công việc quay phim hôm nay đã kết thúc. Đoàn phim sẽ đi ăn tối cùng nhau. Cậu có đi không? Vừa lúc Lâm Linh Nhi cũng ở đó, tuần sau hai người cũng có rất nhiều cảnh quay chung, đến đó làm quen trước đi.”

Tần Minh Viễn nói: “Được, đợi lát nữa tôi sẽ đi.”

“Chúng ta sẽ ăn ở nhà hàng Đông Hồ.”

Nhà hàng Đông Hồ này chuyên phục vụ các món ăn khuya rất náo nhiệt.

Nhà hàng Đông Hồ ở gần thành phố điện ảnh, chủ yếu là tuyến đường cao cấp, dành riêng cho các đoàn làm phim trong thành phố điện ảnh cung cấp một số phòng lớn, tính bảo mật cực kì cao.

Đạo diễn Trương đặt phòng cho mười lăm người, bên trong có hai cái bàn tròn.

Một bàn tròn đầy người, tất cả đều là những nhân viên hậu trường và những diễn viên có địa vị thấp hơn. Một bàn khác ngoài đạo diễn Trương và hai phó đạo diễn, còn có các nhân vật chính trong Tư Thế Hào Hùng.

Lúc Tần Minh Viễn đến đây, chỗ ngồi cũng chỉ còn dư lại một chỗ.

Bên trái là Trương đạo, bên phải là Lâm Linh Nhi.

Lâm Linh Nhi là nữ chính của Tư Thế Hào Hùng, đóng vai hiệp nữ anh tư hiên ngang, bản thân vận khí tốt, vốn chỉ là một nữ diễn viên tuyến hai, nhờ hình tượng phù hợp với nguyên tác, kỹ thuật diễn cũng tạm được, mới được đạo diễn Trương đạo liếc mắt một cái nhìn trúng, được đóng chung với ảnh đế Tần Minh Viễn.

Khi Tần Minh Viễn ngồi xuống, Lâm Linh Nhi ngượng ngùng chào hỏi: “Chào thầy Tần.”

Tần Minh Viễn hơi gật đầu, chào hỏi những người khác, bàn tròn có thể chứa mười người, cơ hồ đều là người quen, chỉ có cô gái bên cạnh Trương đạo là khuôn mặt xa lạ.

Đạo diễn Trương giới thiệu: “Đây là cháu gái tôi Trương Toàn, vừa lúc ở gần đây, nên tôi gọi tới ăn khuya cùng nhau. Con bé là tổng biên tập trong một nền tảng truyện tranh, gọi là gì ấy nhỉ?”

Trương Toàn cười nói: “Chú Tứ, là Mạn Hà.”

Đạo diễn Trương vỗ đùi, nói: “Đúng vậy, chính là Mạn Hà, cháu gái của tôi ánh mắt cực tốt, các tác phẩm công ty bọn họ cho ra đều là những tác phẩm cải biên chất lượng cao. Bộ phim sản xuất trong nước vào tháng 6 Hôm Nay Cũng Là Một Ngày Mạnh Mẽ Cho Sự Sống Còn, đó chính là tác phẩm cải biên của công ty họ. Bây giờ đọc truyện tranh đều là người trẻ tuổi, tên và nội dung đều phải trẻ hơn, thế giới giả tưởng hóa, mới gần gũi hơn với trái tim của khán giả.”

Trương Toàn nói: “Chú Tứ quá khen, công ty chúng cháu chỉ là một nền tảng cung cấp tác phẩm gốc, tất cả đều là công lao của đạo diễn biên kịch và các diễn viên, cháu cũng không dám tranh công.”

……

Tần Minh Viễn đã quen với mấy loại tình huống này, nhìn một cái liền biết Trương đạo có lòng nâng đỡ cháu gái mình, hơi mỉm cười, cũng không nói nhiều.

“Anh có muốn ăn dấm không?”

Một giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên bên cạnh anh.

Tần Minh Viễn nhìn lại, thấy vẻ mặt quan tâm của Lâm Linh Nhi.

Tần Minh Viễn ngẩn ra, dường như nhìn thấy Tô Miên.

Tô Miên cũng luôn dịu dàng với anh như vậy, vẻ mặt luôn tràn ngập sự quan tâm.

Cũng chính vào lúc này anh mới phát hiện nữ chính của bộ phim có vài nét giống với Tô Miên, đặc biệt là đôi mắt hạnh dịu dàng chân thành, khi nhìn vào khiến cho người ta cảm giác rất thoải mái.

Lâm Linh Nhi có chút căng thẳng.

Những lời nói của chị Văn người đại diện cứ văng vẳng bên tai cô ta.

“Nếu như cô trèo lên được thuyền của Tần Minh Viễn, vậy thì về sau cô không cần lo lắng đến chuyện tài nguyên nữa.”

“Đã kết hôn thì sao chứ? Đều là gia đình hào môn, đặc biệt là liên hôn thương nghiệp, có ai không phải là cờ đỏ trong nhà không đổ, bên ngoài cờ rực rỡ bay phấp phới [3]? Đều có tai tiếng tình ái. Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng vợ chồng bọn họ rất yêu nhau sao? Những loại gia đình như bọn họ làm gì có tình yêu chứ? Tất cả đều chỉ đều là vẻ bề ngoài hết.”

[3] Là câu mô tả về một người đàn ông, dù ở bên ngoài chơi vui như thế nào nhưng anh sẽ không vì điều này mà ly hôn với người vợ ở nhà. Bởi vì biết rằng những người phụ nữ bên ngoài chỉ có thể làm hài lòng anh ta vì tiền bạc và quyền lực của anh ta, và vợ anh ta đã ở bên anh ta khi anh ta còn là một kẻ bạc tình, một người sẽ quan tâm đến anh ta, như một lá cờ đỏ, người có địa vị không thể lay chuyển.

“Chỉ cần cô cẩn thận, không bị giới truyền thông bắt được, cô có thể lên được giường Tần Minh Viễn, dù chỉ một lần. Với tính cách khiêm tốn quân tử như anh ta, sau này còn để cô bị thiếu tài nguyên sao?”

Lâm Linh Nhi hôm qua mới vào đoàn, ban ngày Tô Miên có tới thăm nhưng cô ta lại không có ở đó, nhưng cũng cô ta cũng đã theo dõi toàn bộ sự việc trên Weibo.

Cô ta đã từng nhìn thấy Tô Miên từ xa, vừa dịu dàng lại còn xinh đẹp, khéo léo lại đoan trang, dáng vẻ phu nhân hào môn có cả. Cô ta vốn dĩ không tin mình có thể quyến rũ được Tần Minh Viễn, nhưng bây giờ lại bắt đầu động lòng....

Tần Minh Viễn đang nhìn cô ta chằm chằm.

Ánh mắt này của đàn ông cô ta đã nhìn thấy nhiều, không ngờ Tần Minh Viễn cũng vậy.

Cô ta thu lại chút đắc ý nhỏ trong ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Thầy Tần, anh muốn ăn dấm không? Hay là muốn nước tương?”

“Không cần, tôi ăn sủi cảo không chấm gia vị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.