(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 53
Vừa nhìn thấy Tưởng Khâm, mắt Cận Viêm đỏ bừng lên.
Cục trưởng quan tâm vỗ vai hắn, sau đó ra ngoài. Luật sư có vẻ hơi bối rối, không dám nhìn mặt Cận Viêm, nên giả vờ xem chim sẻ đánh nhanh trên cành cây ngoài cửa sổ như thể thích thú lắm.
Tưởng Khâm như gầy đi, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn ôn hòa. Tóc anh có phần dài ra, mặc một chiếc áo bông chữ T màu xám, cánh tay trật khớp không được chăm sóc tốt nên trông có vẻ không được tự nhiên.
Cận Viêm cầm tay anh, ra sức lau lau khóe mi mình, một lúc sau mới gắng gượng bình tĩnh lại, nói: “Anh sẽ đưa em ra khỏi đây nhanh thôi, em chờ nhé.”
Tưởng Khâm lật lại nắm lấy bàn tay hắn, mỉm cười.
Rõ ràng đang là giữa hè, nhưng tay anh lạnh ngắt vô cùng, giống như một tảng băng dù có thế nào cũng không ấm được. Trong lòng Cận Viêm đau như dao cứa, vừa muốn nói gì, đã nghe Tưởng Khâm hỏi: “——-Phương Nguyên và Triệu Tuyết cấu kết nhau phải không?”
Cận Viêm: “………”
Cận Viêm ngạc nhiên hỏi: “Làm sao em biết?!”
“Em không biết gì cả, chỉ đoán thôi.” Ngữ điệu Tưởng Khâm không chút sợ hãi, nói: “Triệu Tuyết muốn báo thù cho Triệu Thừa Cường, dựa vào các mối liên kết là có thể đoán ra, cô ta cho rằng anh mới chính là hung thủ chứ không phải em. Vậy nếu cô ta không thể dùng tội buôn lậu ngọc thạch lật lại anh, thì chắc chắn cô ta sẽ ra đòn sát thủ của mình, chính là tội cố ý giết người.”
“Nếu em không tự thú, cô ta có thể còn hợp tác với Phương Nguyên, mang chuyện tình nghi anh giết Triệu Thừa Cường lên tỉnh. Tuy vụ án này đã qua giai đoạn truy tố, nhưng không có gì là tuyệt đối một nhược điểm lớn như vậy, chỉ cần bọn người trên tỉnh muốn lợi dụng, thì vẫn có thể lột da anh được.”
Tưởng Khâm ngừng một lúc, nói: “Bây giờ một là em tự thú, người bị tình nghi có rồi, hung khí có rồi, bằng chứng có rồi, dù là ông trời cũng không truy cứu được gì. Với lại em đến cục cảnh sát tự thú, đây là hệ thống độc lập với sở cảnh sát của tỉnh, ông Lương có thể đối phó với người ở tỉnh…. Cho dù Phương Nguyên muốn treo án tử trên đầu anh cũng không còn kịp rồi.”
Cận Viêm: “…………..”
“Cái này mới quan trọng, chính là thời gian Triệu Tuyết báo án chậm trễ hơn em ra tự thú. Phương Nguyên đã sắp xếp người, anh ta cũng biết là, một khi em ra tự thú, thì quân cờ Triệu tuyết này đã không còn giá trị lợi dụng, con bài át chủ trong tay cô ta cũng trở thành thừa.”
Tưởng Khâm cười mỉm, nói: “Nhưng mà theo tính cách Triệu Tuyết….. dựa trên hành vi và thái độ của cô ta, em nghĩ đây là người rất cố chấp. Cho dù mất đi sự hỗ trợ của Phương Nguyên và trên tỉnh, thì cô ta vẫn kiên trì kiện cáo anh giết Triệu Thừa Cường. Vậy trong lúc cô ta và Phương Nguyên nảy sinh ý kiến trái chiều, Phương Nguyên vứt bỏ cô ta là chuyện bình thường.”
Cận Viêm: “…………”
Trong đầu Cận Viêm chỉ có một câu duy nhất: Mẹ nó thế này mà em cũng biết?!
Vẻ mặt luật sư như nhìn thấy quỷ, “Tưởng tổng, ngài cũng có người ở cục cảnh sát sao?”
“Không, cảnh sát ở đây khác với bọn người Phương Nguyên. Tôi đã từng muốn hỏi chút chuyện bên ngoài, nhưng họ không nhận tiền.” Tưởng Khâm lắc đầu nói: “Đội trưởng đội cảnh sát kia đúng là một nhân vật lợi hại, xem như tôi được mở mang kiến thức.”
Luật sư không nói được chữ nào, một lúc sau mới lắp bắp: “Ngài…. ngài nói đúng rồi, Phương Nguyên đã tự xin về lại thành phố S, Triệu Tuyết lên tỉnh tố giác Cận Viêm mưu sát Triệu Thừa Cường, vì chưa đủ bằng chứng mà chưa thành lập án…. Có đúng là không ai mật báo với ngài không? Đúng là thần dự đoán mà!”
Tưởng Khâm uể oải, vẻ mặt bình tĩnh như không có gì bất ngờ.
Luật sư là người nhà họ Cận, đã nghe một số tin đồn rằng, Cận Viêm qua lại với Từ Hiểu Tuyền không rõ là do đối mặt với Tưởng Khâm quá nhiều áp lực, hay là vợ có chỉ số IQ cao quá mà không HOLD được. Lúc này nghĩ lại, sắc mặt kỳ dị vô cùng.
Cận Viêm chỉ kinh ngạc vài giây ngắn ngủi là đã quen, dù sao chỉ số IQ của Tưởng Khâm cao như vậy không chỉ là nhất thời, bản thân mình bẽ bàng trước mặt vợ đâu phải là ít? Vậy nên hắn đã nhanh chóng trở về bình thường, kéo tay Tưởng Khâm, nói: “Em chờ nhé, dù cho Phương Nguyên trở về thành phố S anh cũng không tha cho hắn! Không đánh gãy hai chân hắn ngày mai ông đây theo họ nhà hắn!”
Tưởng Khâm ngăn cản ngay: “Nói bậy bạ gì hả! Phương Nguyên là quan anh là giặc, người ta điều tra anh có gì sai!”
“Nhưng mà…..”
“Nếu lúc trước anh nghe em dù chỉ một lần, bây giờ đã không ra nông nỗi này.” Tưởng Khâm ngừng một lúc, bỗng chớp chớp lông mi, dưới đáy mắt liền hiện lên một làn nước: “Anh đã đánh chú Ba của em đến nỗi đột quỵ, còn muốn làm gì anh họ của em nữa?”
Phút chốc Cận Viêm bỗng choáng váng: “Em em em…. Em khóc gì thế, anh chỉ nói vậy thôi, anh…..”
“Nếu Phương Nguyên không tốt, không có anh ta cả đời này em cũng không đoàn tụ với cha mẹ được. Dì dượng chỉ có mỗi anh ta là con độc nhất, anh khiến anh ta tàn tật, là muốn em đi đền mạng cho người ta à?”
Bao năm nay Cận Viêm chưa từng thấy đôi mắt Tưởng Khâm đỏ ngầu bao giờ, chợt như bị sét đánh trúng đầu, cứ lặp đi lặp lại: “Anh chỉ nói thế thôi! Anh nhỡ miệng thôi mà! Ra ngoài anh sẽ gọi bọn người đến thành phố S trở về, ra ngoài anh sẽ gọi về!”
Tưởng Khâm rút tay ra, quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn Cận Viêm: “Bây giờ gọi ngay đi!”
Đã lâu rồi Cận Viêm mới được gặp vợ, có hơi luyến tiếc, nhưng nhìn Tưởng Khâm như vậy, chỉ biết hậm hực đứng dậy ra ngoài gọi điện.
Trước khi đi hắn còn không cam lòng, muốn quay lại tranh cãi gì đó cuối cùng chỉ cần nhìn vào đôi mắt ngập nước của Tưởng Khâm, hắn liền ngoan ngoãn câm lặng đi ra ngoài.
Mặt luật sư “=口=”, cứng đờ nói: “Tưởng tổng….”
Ai ngờ chỉ vừa quay đầu, vẻ mặt Tưởng Khâm đã trở lại bình thường, dấu vết khóc lóc hoàn toàn biến mất.
“Nếu anh ấy còn có thể làm gì Phương Nguyên, tôi thật sự tâm phục khẩu phục.” Tưởng Khâm suy nghĩ, lại nói: “Giáo dục nhà họ Cận quả nhiên có vấn đề, may mà Lê Mông là do tôi tự dạy dỗ.”
Luật sư: “……..”
“Tình hình Thời Tinh Giải Trí sao rồi?”
“………” Khóe miệng luật sư run lên, nói: “Tạm ổn, Cận tổng đã cho dừng mấy hạng mục, trước mắt tập trung giải quyết chuyện Triệu Thừa Cường năm xưa. Tuy đã qua giai đoạn mười năm truy tố tội giết người, nhưng ngặt nỗi ngài còn có hành vi ném xác xuống sông, nên tình tiết tồi tệ hơn nhiều. Nếu muốn giảm nhẹ tội, chỉ có thể dựa vào chi tiết Triệu Thừa Cường bắt cóc trẻ con, uy hiếp ngài buôn lậu ma túy, và ép buộc các ngôi sao nữ sử dụng ma túy mà thôi.”
Tưởng Khâm trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Tin nhắn uy hiếp của Triệu Thừa cường năm đó, đều gửi cho Cận Viêm….”
“Vậy nên nếu sử dụng những chứng cứ này, có khi lại liên lụy đến Cận tổng.”
Tưởng Khâm lắc đầu, nói: “Cận Viêm nhất định phải đứng ngoài cuộc, khả năng chính trị của anh ấy lớn hơn tôi, chỉ có anh ấy mới có năng lực giải quyết chuyện này.”
“Vậy thì chúng ta chỉ có thể lấy việc Triệu Thừa Cường bắt ép ngôi sao nữ sử dụng ma túy làm tâm điểm,”luật sư mở tập hồ sơ ra, chỉ vào những cái tên trong danh sách: “Đây là những ngôi sao nữ trước đây bị ép dùng ma túy, phần lớn đều đã mai danh ẩn tính, một số ít còn hoạt động thì đều gặp trở ngại. Cận tổng đã cử người liên lạc, xem có thể mời đến làm chứng hay không, nhưng trước mắt tương đối khó khăn, vì nếu chấp nhận chẳng khác nào tự phơi bày. Năm đó họ đều là những ngôi sao nữ có danh có tiếng, cho dù bây giờ nghèo túng, cũng không cam lòng để thanh danh trước đây hủy hoại hoàn toàn.”
Tưởng Khâm tập trung nhìn vào những cái tên, một lúc sau thì thở dài.
“Hơn nữa, cho dù có người chịu đứng ra làm chứng, thì cũng chỉ chứng minh được Triệu Thừa Cường buôn lậu ma túy, mà không thể chứng minh ngài lỡ tay ngộ sát hắn trong tình huống nguy cấp.” Luật sư khép tập hồ sơ lại, trầm giọng: “Giai đoạn truy tố tội cố ý giết người cùng với tội lỡ tay ngộ sát là khác nhau, bây giờ chúng ta nhất định phải đặt vụ án này lên hai chữ “lỡ tay”….. Đương nhiên, nếu có trường hợp khác thì càng tuyệt vời.”
Bấy giờ Cận Viêm đã gọi điện thoại xong, còn phải đứng bên ngoài hàn huyên một hai câu với cục trưởng Lương, lúc đẩy cửa bước vào thì bỗng nghe luật sư nói ‘càng tuyệt vời’, vội vàng hỏi: “Trường hợp nào?”
“Nếu có người có thể chứng minh đêm đó Triệu Thừa Cường có ý định giết Tưởng tổng trong đầu…..” Luật sư hạ giọng, nói từng chữ một: “Vậy vụ án này có thể chuyển thành giết người phòng vệ, giai đoạn truy tố mười năm——-“
Tưởng Khâm và Cận Viêm đưa mắt nhìn nhau, cùng bật cười: “Không thể nào, đừng nghĩ nữa.”
Thật ra luật sư cũng không biết tình hình xảy ra đêm đó là như thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt của hai người bọn họ có hơi lúng túng.
Tưởng Khâm không nhiều lời, lắc đầu nói: “Phương hướng trước mắt vậy là đúng rồi, chứng minh Triệu Thừa Cường buôn lậu ma túy là tốt nhất. Nhưng mà những ngôi sao nữ này, quả thật không mời họ đứng ra được….. Cho dù có, cũng đã qua bao năm rồi, họ không có nghĩa vụ phải hy sinh.”
Cận Viêm bước đến nắm nhẹ tay anh, nhìn từ trên xuống.
Tưởng Khâm hơi ngẩng đầu lên, ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ trại giam chiếu vào đôi mắt màu hổ phách đẹp đẽ, khuôn mặt tiều tụy mà dịu dàng. Ánh nắng còn đọng lên đôi hàng mi dài, phảng phất như có ánh kim.
“Hai tháng,” Cận Viêm nói, “Nhiều nhất hai tháng, anh đến đón em về.”
Tưởng Khâm mỉm cười, thưa “Vâng”.
Thật ra giây phút đó trong lòng anh đang thầm thở dài, nhưng vẻ mặt lại tin tưởng tuyệt đối.
Giống như vụ án buôn lậu ngọc thạch của Cận Viêm không đơn thuần chỉ là buôn lậu, sự việc Triệu Thừa Cường tử vong cũng không đơn thuần chỉ là lỡ tay giết người. Dựa vào pháp luật có thể đánh giá hết tất cả đúng sai, khống chế nó, là những người đang giữ vững trật tự xã hội.
Đây là một trận đấu đá máu chảy thành sông, mà nhà họ Cận chính là hình ảnh thu nhỏ của trận đấu này. Họ dây dưa giữa hai thế lực đen trắng đã lâu, cũng biết được đúng hay sai đều do người thắng cuộc quyết định.
Một giờ sau Cận Viêm và luật sư mới ra khỏi trại tạm giam, từ biệt cục trưởng Lương, chia nhau ra bãi đậu xe.
Lúc này Cận Viêm mới nhớ ra, vốn muốn nói cho Tưởng Khâm biết chiến tích huy hoàng của Lê Tiểu Mông gần đây, nhưng lại bị kích động quá mà quên mất. Tưởng Khâm đã đoán ra được từng đường đi nước bước của Triệu Tuyết và Phương Nguyên, nhưng có lẽ nằm mơ anh cũng không biết dạo này Lê Mông đang làm gì —– nếu biết có lẽ sẽ được mở rộng tầm mắt.
Chờ ra rồi nói sau….. Cận Viêm nghĩ vậy, ngước đầu lên thì trông thấy một vị cảnh sát đang tiến về phía xe mình, anh ta mặc bộ đồng phục, dường như đã hơn ba mươi tuổi.
“Ngài họ Cận phải không? Rất vui được gặp ngài,” vị cảnh sát chủ động đưa tay ra: “Có thời gian không? Cùng hút điếu thuộc?”
Cận Viêm nửa cười nửa mếu, đưa cho anh ta điếu thuốc.
Cảnh sát tự mình châm lửa, cười nói: “Tôi chờ ngài đã một lúc rồi, đoán chắc ngài thăm hỏi xong sẽ trở về xe —- À, quên giới thiệu, tôi họ Vương, đội trưởng đội cảnh sát hình sự.”
Họ Vương này chính là người chịu trách nhiệm vụ án Triệu Thừa Cường, là một nhân vật lợi hại —– Chớp mắt trong đầu Cận Viêm như có dây thần kinh nổ bùm, gương mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ như hoa nở: “Ô, đội trưởng Vương! Ngại quá, tôi biết người nhà của người bị tình nghi không được vào thăm, nhưng mà hôm nay…..”
“Tôi hiểu, tôi hiểu, quy định là quy định, tình cảm là tình cảm mà.” Đội trưởng Vương cười cười, hỏi bâng quơ: “Trông khỏe mà nhỉ? Thật ra trại tạm giam của chúng tôi tốt lắm, có ăn có uống, mỗi người một phòng, lúc mới vào Tưởng Khâm bị trật khớp tay chưa khỏi, chúng tôi còn cho gọi bác sĩ vào kiểm tra.”
“Vâng vâng vâng, nhờ ngài chiếu cố.”
Đội trưởng Vương tựa người vào cửa xe, như đang nói chuyện phiếm: “Mời luật sư thế nào rồi? Vụ án này có vẻ khó khăn, tôi có quen với mấy luật sư được lắm, nhưng Thời Tinh Giải Trí to lớn như vậy, chắc chắn là mời được một luật sư có bản lĩnh rồi hahahaha….”
Cận Viêm châm điếu thuốc, chỉ cười mà không nói.
“Haiz, anh nghe tôi nói này Cận tổng,” đội trưởng Vương càng lúc càng hào hứng, như thể anh em tốt mà nói: “Vụ án này ấy, quan trọng nhất là muốn thấy Tưởng Khâm giết người do lỡ tay hay là cố ý. Tình hình trước mắt có khả năng lớn là lỡ tay, nhưng còn phải xem cuối cùng tòa án phán quyết thế nào. Còn tình tiết ném xác xuống sông đã làm vụ án trở nên tồi tệ hơn rất nhiều, ngộ nhỡ cấp trên cố ý gây khó dễ, quyết định bắt giam ba năm hoãn án ba năm cũng không phải không có khả năng….”
Mặt Cận Viêm vẫn không biến sắc, thản nhiên nói: “Ồ, vậy à?”
“Tôi chỉ thấy tiếc quá,” đội trưởng Vương sụt sùi, “Tưởng tổng là như vậy, là nhân tài hiếm thấy, nho nhã lễ độ, được xã hội đánh giá cao, ai ai cũng kính trọng. Vậy nếu có vết nhơ là giết người ném xác, cả đời này đừng mong ngẩng đầu lên được. Hiện tại xã hội còn rất thành kiến với những phạm nhân mới ra tù, cho dù anh có hoàn toàn thay đổi thì xã hội cũng chưa chắc chấp nhận anh, đối với Tưởng tổng mà nói có lẽ là sự chênh lệch tâm lý rất lớn.”
Cận Viêm cúi đầu rít một hơi thuốc, nói: “Vậy cũng không còn cách nào.”
Đội trưởng Vương nhanh chóng quan sát biểu hiện của hắn, nhưng chỉ thấy hắn nhả ra làn khói trắng, chớp mắt đã che phủ khuôn mặt.
“Việc tôi có thể làm là cố hết sức mời luật sư biện hộ cho cậu ấy, dù tán gia bại sản cũng chấp nhận. Chỉ cần cậu ấy không bị vào tù, tôi nguyện làm tất cả.” Tiếng nói của Cận Viêm chỉ hơi khàn khàn, sắc mặt như thường, nói: “Đã để cho đội trưởng Vương chê cười, tình cảm của chúng tôi rất sâu sắc, năm đó luật kết hôn đồng tính được thông qua thì chúng tôi là nhóm đầu tiên có giấy chứng nhận, người cấp giấy còn làm chứng cho chúng tôi sẽ không bao giờ ly hôn hoặc có một ai khác.”
Đội trưởng Vương “À—–“ một tiếng: “Không có, không có, hai người có thể gắn bó đến ngày hôm nay thật sự không dễ dàng gì.”
“Anh có thể hiểu là tốt rồi, nếu không trong lòng tôi….” Cận Viêm cười, vỗ vai đội trưởng Vương: “Tôi biết các anh có quy định của mình, tôi cũng không xin xỏ châm chước gì. Nhưng mà nếu có con đường sống nào, anh nhất định phải nói, tốn bao nhiêu thì chỉ cần một câu!”
Đội trưởng Vương không ngờ Cận Viêm lưu manh đến như vậy, phút chốc bỗng nhiên sững sờ.
Nhưng mà anh ta cũng thuộc dạng đã gặp là quen, tức thì cười rộ lên như thích thú lắm: “Được, được, không thành vấn đề! Anh yên tâm, cục trưởng Lương quan tâm tới vụ án này vô cùng, chúng tôi nhất định sẽ châm chước!”
Cận Viêm như không nghe ra ý châm chọc, cứ luôn miệng cảm ơn anh ta, còn biếu anh ta gói thuốc của mình. Đội trưởng Vương không từ chối được, ngậm cười nhận lấy, rồi hàn huyên vài câu, sau đó mới chào tạm biệt.
Xe Cận Viêm từ từ ra khỏi bãi đậu, đội trưởng Vương nheo mắt, nhìn theo bóng chiếc xe đến khi không còn thấy nữa. Ánh nắng chiều hè rọi xuống ngã tư đường, phản chiếu lại một chùm ánh sáng lóa mắt.
Anh ta cười hừ một tiếng, định quay về cục công an. Nhưng vừa đi được hai bước, bỗng nhớ ra điều gì, bước chân chợt ngừng lại.
Nét mặt đội trưởng Vương hơi đăm chiêu, vài giây sau chuyển hướng đến trại tạm giam.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});