(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 66
Lê Mông xuống máy bay, đón taxi đi đến nhà ông bà ngoại. Ba Tưởng mẹ Tưởng nhìn thấy cháu trai quý báu miệng đều cười toe, cho nhóc ăn ngon, ba Tưởng còn dẫn nhóc đi khắp mấy nhà khác, nóng lòng đem chuyện nhóc là á quân Hoa Sóc ra tuyên bổ cho thiên hạ biết.
Tưởng Khâm và Cận Viên đêm khuya mới đến, lúc hạ cánh không đến quấy rầy người lớn mà lặng lẽ đi khách sạn thuê phòng.
Cận Viêm nghiển răng nghiến lợi với Phương Nguyên, hơn nữa không muốn nán lại ở S thị chút nào. Theo hắn nghĩ, Tưởng Khâm đi bệnh viện thăm Phương Nguyên quả thực là đang cho hắn đội nón xanh (giổng bị cắm sừng, tức là vợ đi ngoại tình). Vì tỏ vẻ mình đổi với việc bị đội nón xanh rất phẫn nộ, Cận Viêm không phân phải trái lôi Tưởng Khâm đến giường lớn khách sạn lăn một đêm, còn buộc anh trên giường nói đủ loại lời khiếm nhã.
Kết quả sáng ngày hôm sau khi Tưởng Khâm đang đánh răng nhớ lại, lập tức trở nên hung ác, lôi Cận Viêm đang dùng bữa sáng ở bàn ăn kéo vào phòng tắm hành hung. Lúc bọn họ xuất phát đến nhà họ Tưởng, ót Cận Viêm phải dán băng y tế OK, trên mũi còn dấu vết hồng hồng khả nghi.
Lần trước Tưởng Khâm trúng đạn nằm viện, rời bệnh viện đã vội vàng trở lại thành phổ H, mẹ Tưởng đã có vẻ bực bội. Lúc ấy Tưởng Khâm đồng ý sẽ nhanh chóng về gặp bà, nhưng ngay sau đó Cận Viêm bị bắt, anh lại còn vào trại tạm giam, đến đến về về rất lâu sau, bây giờ mùa hè cũng đã qua.
Mẹ Tưởng bụng đầy tức giận đã trở thành oán niệm sâu sắc: “Mày còn về làm gì? Rõ ràng mày không có ba mẹ vẫn sống tốt! Có mày hay không vẫn thế!”
Tưởng Khâm ngoan ngoãn đứng nghe giáo huấn, giống như học sinh tiểu học tuân thủ theo nội quy. Cận Viêm nở nụ cười mẫu mực, đem bao lớn bao nhỏ gì đó lấy ra.
Ba Tưởng nhìn thấy Cận Viêm thì không thuận mắt, còn chưa kịp mở miệng trách cứ, Cận Viêm liền cúi đầu đưa cho ông hai điểu thuốc Đại Trung Hoa, sau đó nháy mắt hết sức ý bảo Lê Mông đi lên làm nũng dờ ilực chú ý đi. Ai ngờ Lê Mông vừa thấy ba, gien kiêu ngạo di truyền từ Tưởng Khâm lập tức phát tác, lắc lư hai cái chân nhỏ lạnh lùng hừ một tiếng, quay mặt đi giả bộ không thấy.
Cận Viêm nhất thời giận dữ, lòng nói thằng con mình nhỏ nhen! Quản không được mẹ nhóc ta còn không quản được nhóc sao! Tiền tiêu vặt hàng tháng lập tức huỷ bỏ! Còn có điểm tâm, tiền trợ cấp ăn vặt, tiền trợ cấp “Khuya khoắt ngủ không được cùng tiểu cừu ăn chocolate”, tiền trợ cấp gì đó cứ từ từ huỷ hết!
Nhưng mới gặp mặt mà đánh con là không khôn ngoan, dù sao cha mẹ vợ công kích mạnh máu lại nhiều (bạn nào chơi game chắc cũng hiểu, nói chung là có ý bảo cha mẹ Tưởng Khâm mắng chửi vừa lâu vừa độc vừa dài không dứt), rất cần nhờ thần khí của Lê Mông ra đại sát chiêu.
Vì thế Cận Viêm nở nụ cười hiền lành, từ túi quà tặng lấy ra viên chocolate cực lớn, giơ về phía Lê Mông cám dỗ vẫy vẫy tay.
Con mắt Lê Mông không di chuyển.
Nhưng trong đầu nhóc có một viên chocolate đường kính mười cm thật lớn đang xoay a xoay, nuốt nuốt nước miêng, đột nhiên đứng dậy, cả giận nói: “… Ông!”
Ba Tưởng: “A.”
“Đừng làm khó mẹ cháu nữa! Mẹ cháu cũng không dễ dàng gì a! Ông xem đã nhiêu lễ vật cho chúng ta như vậy, ông cũng nhanh nhanh cho người vào nhà mình đi!”
Ba Tưởng: “…”
Cận Viêm: “…”
Lê Mông một tay ôm đùi Cận Viêm, một tay với đến viên Chocolate, miệng ngọt như mật: “Mẹ, mau vào ngồi nghỉ ngơi một chút! Con đi giúp mẹ lấy nước! Con đến giúp mẹ lấy Chocolate!”
Con dâu Cận đột nhiên muốn bắt Lê Mông lại hành hung, lại muốn để Lê Mông đứng lên còn mình đem đầu đập bang bang bang lên sàn nhà. Hai loại cảm xúc hỗn hợp lẫn vào nhau, khiến hắn nhất thời vô cùng rối rắm.
Ba Tưởng há miệng, phẫn nộ với Cận Viêm rốt cuộc không nói ra miệng được, mạnh bạo chụp lấy tay vịn của sô pha, than thở về phòng sách dùng bút lông viết chữ.
Vì thế Lê Mông vui vẻ đem Cận Viêm kéo đến sô pha ngồi xuống, cầm viên Chocolate như cầm chí bảo, chạy tới hỏi mẹ Tưởng: “Bà, con mời bà ăn chocolate có được không? Viên Chocolate lớn như vậy bà đã từng thấy chưa?”
Mẹ Tưởng mắng con trai mình đến thoải mái, lại bị cháu trai quý báu làm gián đoạn, giọng điệu lập tức thay đổi, căm giận phi một tiếng với Tưởng Khâm, xoay người ôm Lê mông hai mắt đẫm lệ: “Vẫn là cháu trai của bà ngoan. Tiểu Mông ngoan, bà không ăn, bà xuống phòng bếp đây, cho con ăn đấy!!”
Vì thế Lê Mông vâng dạ, mở giấy gói kẹo ra liếm liếm.
Kỳ thật chocolate dù lớn hay nhỏ thì vị cũng không có khác biệt gì, nhưng đối với tâm lý Lê Mông đang dừng lại ở một đứa bé lên năm tuổi mà nói, mọi điểm tâm lớn hơn bình thường đều là của hiểm. Lúc nhóc không ăn vặt thì nhàn rỗi đến sợ, liền bắt đầu nghĩ xem Cận Viêm rốt cuộc có phải là ba ruột của mình không. Một khi có cái gì ăn, liền lập tức đem điều này quăng ra sau đầu.
Tưởng Khâm dở khóc dở cười, Cận Viêm lại bắt đầu ngứa răng nanh.
Phải cảm ơn công lao chọc cười của bạn học Lê Tiểu Mông, tuy rằng mẹ Tưởng có vẻ mặt không tình nguyện, săc mặt ba Tưởng cũng đen lại, nhưng tốt xấu gì Cận Viêm vẫn được lưu lại ăn cơm.
Đây quả thực là đại sự kiện cần được đưa vào lịch sử. Cận Viêm từ hồi 7 tuổi quen biêt với Tưởng Khâm đên giờ cũng đã hơn 30 năm, hôm nay là lần đàầu tiên cùng người nhà họ Tưởng ngồi cùng bàn ăn cơm.
Lúc ăn cơm Cận Viêm đặc biệt ân cần, kính cẩn gắp thức ăn cho mẹ Tưởng. Thịnh tình không thể chối từ, mẹ Tưởng bị bắt ăn cơm gấp đôi bình thường, thật vất vả mới nuốt xong, hỏi: “Hai đứa nửa năm vừa rồi ở thành phố H rốt cuộc có chuyện gì? Mẹ sao còn nghe bảo bị cảnh sát thanh tra, còn bị bắt vào trại tạm giam?”
Cận Viêm chưa kịp nói chuyện, Tưởng Khâm đã thản nhiên nói: “Là con vào, bị người vu hại. Ba hẳn là biết nửa năm trước tỉnh bọn con bầu cử lạil iên luỵ tới nhiều nơi, Phương Nguyên cũng bị điều tra, ít nhiều gì cũng may có anh ta giúp đỡ, không thì cũng không thể thoát ra nhanh như vậy.”
Ba Tưởng mẹ Tưởng như lọt vào sương mù, nghi hoặc hỏi: “Vu hại con chuyện gì? Còn có chuyện của Phương Nguyên là như thê nào?”
“Chuyện làm sổ sách… Làm tài vụ một ít nhược điểm sao có thể không lưu lại? Nếu tra xét nghiêm túc, đại gia nào cũng có vấn đề.” Tưởng Khâm dừng một chút, biểu tình ngưng trọng nói: “Vấn đề của Phương Nguyên khá lớn, nghe nói là tác phong làm việc lẫn sinh hoạt phạm phải sai lầm, cụ thể thể nào con cũng không biết, cũng không dám hỏi nhiều… Ai, dì có nói cho ba mẹ biết không?”
“Không có, anh họ con dù thể nào cũng không chịu nói cho người thân trong nhà…”
“Ai, con biết thế nào cũng sẽ thế này mà.” Biểu tình nghiêm trọng trên mặt Tưởng Khâm hết sức thâm trầm: “Tin đồn về tác phong sinh hoạt là lớn nhất, dễ làm tổn thương người khác, hơn nữa thanh danh cũng không dễ nghe, Phương Nguyên không muốn nói với người trong nhà cũng có thể hiểu được.”
Mẹ Tưởng kinh sợ hỏi: “Nghiêm trọng như vậy?”
Tưởng Khâm im lặng gật đầu, sau một lúc lâu hình như nghĩ ra cái gì, nghiêm mặt nói: “Phương Nguyên nếu không chịu nói, ba mẹ trăm ngàn lần cũng đừng hỏi! Việc này ở thành phố S không có tiếng tăm gì, ba mẹ chỉ cần mở miệng hỏi, Phương Nguyên lập tức biết là con nói gì đó với ba mẹ. Anh ta vướng vào việc lớn như vậy, không chừng thẹn quá thành giận, trách con sau lưng nói chuyện của anh ta, con với anh ta làm sao có mặt mũi gặp nhau nữa?”
Mẹ Tưởng đang còn nghi ngờ về việc con trai bị vu hại phải ngồi tù, muốn đi tìm Phương Nguyên hỏi tin tức, kết quả vừa nghe lập tức sợ. “Con nói cũng đúng! Việc của Phương Nguyên có cha mẹ nó bận tâm rồi, chúng ta vội vàng đi hỏi thì có ý nghĩa gì!”
Ba Tưởng vẫn còn nghi ngờ: “Nhưng chuyện con bị bắt đi trại tạm giam, rốt cuộc…”
“Đều là chuyện nhỏ, đã qua rồi. Ở đó cũng không khổ sở gì, ít ra là do có Phương Nguyên.” Tưởng Khâm dừng một chút, nghiêm túc nói: “Tiếc là ba mẹ không thể đi cảm ơn anh ta, để con lén đi thăm.”
Ba Tưởng còn muốn nói gì đó, mẹ Tưởng giải quyết dứt khoát: “Đúng thế, chúng ta thăm hỏi nó bảo không phải như thế, còn nghĩ chúng ta hỏi thăm gì sau lưng nó, như thế trái lại lại gây xấu hổ!”
Cận Viêm vụng trộm đem mặt chôn ở sau bát cơm, cười đến mức bả vai rung rung, kết quả bị Tưởng Khâm đạp một cước dưới bàn ăn. Càng đáng giận là ngay sau đó Lê Tiểu Mông cũng cáo mượn oai hùm đạp tiếp một cước.
“Nhưng ba mẹ là người lớn giả vờ không biết còn có thể, con không thể không tỏ vẻ gì.” Mẹ Tưởng sâu xa nói: “Hai đứa đều là con một, đều là anh em bà con hẳn là nên đỡ đần cho nhau. Cứ vậy đi, buổi chiều hôm nay mang chút lễ vật đến bệnh viện thăm nó, thuận tiện khuyên nhủ nó!”
Cận Viêm thất thanh nói: “A không cần đâu!”
Ý kiến của hắn bị làm lơ, Tưởng Khâm tự nhiên hỏi: “Địa chỉ bệnh viện là gì?”
“À, con nói với lái xe là bệnh viện tỉnh là được, đợi mẹ tìm mảnh giấy viết phòng bệnh cho, con đừng nhầm lẫn.”
Tưởng Khâm dễ dàng giải quyết nguy cơ bại lộ, lại thuận tiện sắp xếp lộ trình đi thăm Phương Nguyên, an tâm cúi đầu ăn cơm. Cận Viêm vò đầu bứt tai không yên ổn, nghĩ mẹ Tưởng có ý tứ gì, chẳng lẽ muốn tác hợp Tưởng Khâm và Phương Nguyên sao, chó má, Phương tiểu tam làm sao xứng được với mình, anh minh thần võ mà lại băng thanh ngọc khiết! Dứt khoát là thế! Cận tổng đằng đằng sát khí không thể theo đến bệnh viện, buổi chiều bị mẹ Tưởng mạnh mẽ ép ở lại phòng bếp gọt khoai tây.
Tưởng Khâm mặc áo T-shirt bụi. quần bò trắng sạch sẽ, thoải mái nhẹ nhàng như sinh viên 18 tuổi, mang theo một giỏ trái cây ra cửa thăm Phương Nguyên. Cận tổng ghé vào cửa sổ nghiển răng nghiến lợi nhìn anh, hận không thể bóp cổ Phương Nguyên, một đạo chém xuống sạch.
Nhưng mà hắn cũng chỉ tưởng tượng mà thôi, vừa nghe thấy từ ngoài phòng bếp truyền đến tiếng bước chân, lập tức cúi đầu gọt khoai tây ra vẻ hiền lành. Ba Tưởng đi ngang qua liền thấy tổng tài công ty giải trí ngồi ở phòng bếp nhà mình gọt khoai tây, mà vợ mình thì ngồi ở bàn mỉm cười, nhất thời cảm thấy mấy cái răng nanh đều nhức.
…
Phương Nguyên ở phòng đơn trong bệnh viện tỉnh, phòng thì khó kiếm, hoặc là trong nhà có tiền, hoặc là có chút quan hệ.
Tưởng Khâm muốn đi vào phải đăng kí, hộ sĩ gọi điện thoại nội tuyến, thanh âm thoải mái hỏi: “Phương tiên sinh, có một vị Tưởng tiên sinh muốn tới thăm ngài, xin hỏi ngài có tiện gặp ngài ấy không?” Bên kia không biết nói gì đó, cô hộ sĩ nhìn vào giấy đăng kí: “Tưởng Khâm… Ngài ấy tên là Tưởng Khâm.”
Cô buông điện thoại, cười nói: “Phương tiên sinh nói mời ngài vào.”
.
Tưởng Khâm nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, Phương Nguyên đưa lưng về phía anh, đứng hứng ánh mặt trời ở cửa sổ sát đất.
Giấy dán tường của phòng bệnh có màu trắng, đầu giường có bó hoa bách hợp lớn, toả ra mùi hương nhàn nhạt trong không khí, nhưng cũng không thể xoá hết mùi thuốc khử trùng của bệnh viện. Đối diện giường bệnh còn có TV đang phát ra âm thanh, nhìn qua không giống phòng bệnh, ngược lại là giống nơi tĩnh dưỡng của một cán bộ kỳ cựu về hưu.
Tưởng Khâm tuỳ tay đem cái giỏ đặt trên giường, cười hỏi: “Anh là đến dưỡng bệnh, hay là đáấn nghỉ ngơi?”
“Bệnh cũng không có gì, cảm mạo đã sớm khỏi rồi.” Phương Nguyên quay đầu nhún vai, nói: “Chỉ là lúc trước bị cậu gây chuyện ở toà án, mặt mũi đều bị ném sạch, ở trong này trốn một thời gian tránh đầu sóng ngọn gió mà thôi. Cậu thể nào?”
Tưởng Khâm không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười nhìn hắn.
Biểu tình của anh vô cùng bình thản, hoàn toàn không có nửa điểm diễu võ dương oai, hoặc bố thí đồng tình hay dương dương tự đắc.
Nếu người ngoài nhìn vào, sẽ cảm thấy hai người lúc ấy rất tốt, thậm chí một chút lục đục cũng không có.
Phương Nguyên đột nhiên có cảm giác vớ vẩn, dường như tranh đấu gay gắt kinh tâm động phách lúc trước đều trở thành trò đùa vô hại giữa bạn bè với nhau, trong nháy mắt liền chả thấy có gì quan trọng.
“Nghe mẹ tôi bảo anh bị bệnh, muốn đến thành phố S thăm hỏi. Vừa lúc tôi gần đây nhàn rỗi, vụ án đã xong, cả ngày ở nhà không có việc gì làm… Anh có ăn chuối không?”
Phương Nguyên gật gật đầu, Tưởng Khâm ném chuối cho hắn, còn mình thì cầm táo nhai răng răc răng răc. “Thì ra là sau này anh thực sự bị tôi làm cho thê thảm?”
Động tác bóc chuối của Phương Nguyên dừng một chút: “… Kỳ thật cũng tàm tạm. Chỉ là lúc ấy tâm cao khí ngạo, có cảm giác rất mất mặt.”
“Người bị đánh là tôi, anh có cảm giác rất mất mặt?” Phương Nguyên nở nụ cười.
Hắn không muốn nói cho Tưởng Khâm biết, lúc bị gọi về thành phố S, đoạn thu hình kia cả tổ chuyên án đều biết. Tưởng Khâm thân là bạn đời hợp pháp của Cận Viêm, tính hướng thể nào đã sớm không cần giấu, mà hắn là tinh anh xã hội hơn 30 năm, cưỡng bức lợi dụng còn bắt người có quan hệ huyết thống với mình quan hệ đồng tính, thật khiến nhiều người rớt mắt kính.
Phương Nguyên từ nhỏ là đã một người ưu tú, tiểu học luôn đứng trong top ba thành phố, trung học lại tham gia vận động viên quốc gia với những tư cách khác nhau, đại học năm nhất ở trong hội học sinh toả sáng, đi đến đâu cũng không thiếu người ngưỡng mộ. Cuộc sống quá mức trôi chảy biến tính cách hắn thành bén nhọn, phong cách phá án cũng mạnh mẽ vang dội, nhiều cảnh viên trong ngành công an nghe tên hắn đều sợ hãi.
Nếu không phải là đoạn video kia quay cảnh Tưởng Khâm đánh trả và phản kháng rõ ràng, chuyện này mà lan ra, tất cả mọi người đều nghĩ Tưởng Khâm vì tìm hièểu tin tức, dùng sắc dụ Phương Nguyên.
Cho nên lúc hắn trở lại thành phố S rất áp lực, thái độ của cấp trên đối với hắn vẫn không rõ ràng, rốt cuộc là quăng đi hay là giữ lại, trong lòng hắn cũng chưa rõ.
Lúc ấy áp lực tâm lý của hắn rất lớn, không chỉ là thấy sỉ nhục và thất bại, đối với Tưởng Khâm hắn cũng có một chút không cam tâm.
Phương Nguyên trước kia cũng không phải không kết giao bạn gái, tiếc là hắn mắt cao tâm ngạo, đối với con gái luôn bắt bẻ đủ điều, vất vả lắm mới tìm được người phù hợp điều kiện, sau này lại bởi vì vấn đề như vậy mà không thành.
Sau hắn cũng nghĩ thoáng hơn, phương diện sinh hoạt cá nhân cũng dần dần tuỳ ý hơn, tuy không thể nói là vô cùng truỵ lạc, nhưng cũng không tĩnh tâm nhập định nữa.
Lần này có hắn ý đồ với Tưởng Khâm, mặc dù có nhiều tâm tư phức tạp lẫn đen tối ở trong, nhưng tổng thể mà nói là tương đối thật lòng. Tưởng Khâm là người thông minh, đồng thời lại có tính cách vợ hiền ẩn giấu, phù hợp với yêu cầu bạn đời hoàn mỹ của Phương Nguyên, hắn nghĩ chỉ cần mình ra tay một lần, đối phó với Cận Viêm chỉ là một bữa ăn sáng, với Tưởng Khâm cũng dễ như trở bàn tay.
Ai ngờ Cận Viêm còn chưa có phản ứng, Tưởng Khâm đã cho một bàn tay tát iề sạch sẽ lưu loát.
Lúc còn thiếu niên Tưởng Khâm luôn chèn ép hắn, nhiều năm qua đi, Phương Nguyên tưởng rằng mình đã có thể đứng từ trên cao nhìn xuống anh, ai ngờ vẫn bị đè đãầu.
Một bàn tay kia đâu chỉ đánh vào mặt hắn, quả thật là đem hắn đánh hộc máu.
“Biết anh không sao tôi cũng an tâm, tôi đoán được cũng không có người có thể làm gì anh, dù sao dượng vẫn còn ở vị trí kia.” Tưởng Khâm vứt hột táo đi, xoa xoa tay nói: “Vụ án của Cận Viêm giờ cũng chấm dứt rồi, hy vọng về sau hắn có thể an phận một chút, không dính vào mấy chuyện lung tung rắc rối… Dù sao ở giữa hai người các anh, tôi cũng rất khó xử.”
“Cậu không sợ tôi đem chuyện tên họ Triệu nói cho người khác?”
“Ngộ sát không khó nghe như *** loạn em họ. Huống chi, Phương Nguyên, tôi ở trong vòng luẩn quẩn hỗn loạn làm ăn buôn bán, thật sự không trốn tránh phía sau Cận Viêm được, trời đổ xuống cũng không đánh đến trên đầu tôi. Mà anh thì, anh đem chuyện của tôi nói ra, không sợ tôi giận dữ đến mức bất chấp mất cả chì lẫn chài, khiến anh thân bại danh liệt?”
“…” Phương Nguyên trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Cận Viêm đối với cậu rất tốt?”
“Đúng thế.”
“Trong mắt cậu thì tôi đây lại là thế nào?”
Lúc hỏi cái này biểu tình của hắn rất bình tĩnh, Tưởng Khâm nhìn hắn trong chốc lát, mới nói: “Anh rất cố chấp.”
“… Tôi cố chấp?”
“Anh tự xem mình ở vị trí rất cao. Thắng lợi luôn là của anh, chính nghĩa luôn đứng về phía anh, anh muốn bắt người thì nhất định người đó tội không thể tha, anh yêu ai thì nhất định người kia cũng phải yêu anh… Thực sự là khiến người ta ghét.”
“Cho nên cậu chán ghét tôi?”
Tưởng Khâm dừng một chút, nói: “Không có.”
Bọn họ đối diện thật lâu, Phương Nguyên đi qua giường bệnh đến trước mặt anh, lạnh lùng nói: “Tôi không tin. Cậu tới thăm tôi rốt cuộc là muốn làm gì?”
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ tiến vào phòng bệnh, Tưởng Khâm hơi hơi nheo mắt, độ cong của mi mắt có thể rõ ràng thấy được. Hai người bọn họ cứ mặt đối mặt đứng như vậy, đến lúc Phương Nguyên trong nháy mắt đột nhiên sinh ra xúc động không muốn tìm kiểm đáp án nữa, hắn vừa định nói coi như thôi đi cậu xem như tôi chưa hỏi gì cả, Tưởng Khâm lại chậm rãi nói: “Không biết… Tôi chỉ cảm thấy, muốn đi xem một chút xem anh có cần tôi giúp gì không.”
Phương Nguyên hơi có chút ngoàiý muốn, sau một lúc lâu mới chần chừ nói: “Tưởng Khâm… Tôi có thê hỏi cậu một chuyện không?”
“Sao?”
“Chuyện ở Thời Tinh giải trí lần đó… Sau này cậu còn hận tôi không?” Tưởng Khâm nở một nụ cười khó có thể nhận ra.
“Đã sớm không còn cảm giác. Tôi đưa bằng chứng chuyện của anh ở toà án anh còn hận tôi sao?”
“… Cũng không còn cảm giác.”
“Cho nên a, nghe nói anh bị bệnh, tôi chỉ là tới thăm anh thôi.”
Bọn họ từng có nhiều lừa gạt lẫn lợi dụng như vậy, nhưng mà khi sóng gió đã bình ổn, bọn họ lại chăm chú nhìn nhau, mọi hiềm khích đều nháy mắt biến mất vô tung, đó là do không gì phá được tác dụng của quan hệ huyết thống.
Phương Nguyên thở dài, cúi đầu. Sau vài giây hắn cảm thấy Tưởng Khâm nhẹ nhàng sờ tóc mình, nói: “Cảm ơn đã thích tôi, thực xin lỗi.”
“… Ừm, không sao.”
….
Trên đường cái ngoài bệnh viện ngựa xe như nước, ánh tà dương ở thành phố chiếu xuống mấy toà nhà cao tầng, phản chiếu lại, xuyên qua ngọn cây, chiếu lên đường cái. Cận Viêm ngậm điếu thuốc đứng dưới đèn giao thông, một chốc cúi đầu đếm kiến, một chốc ngẩng đầu xem đồng hồ, lông mày nhăn cả lại.
Tưởng Khâm lén lút đi đến phía sau hắn, còn chưa kịp doạ người, Cận Viêm đã mạnh mẽ xoay người cả giận nói: “Vì sao lại lâu như vậy?”
“A!” Tưởng Khâm hoảng sợ: “Hung dữ cái gì! Ai bảo anh lén đi ra, khoai tây đã gọt Xong rôi sao?”
“Ông đây mới đến, chẳng lẽ trơ mắt nhìn em chuồn đi yêu đương vụng trộm với tên họ Phương? Nói cho em biêt, khoai tây đã sớm gọt xong rồi, mẹ vợ bảo anh sửa xong điều hoà là có thể muốn làm gì thì làm!”
“Ai là mẹ vợ anh? Anh có mẹ vợ sao? Đó là mẹ chồng!”
“Mẹ chồng cái đầu em ấy, mau cùng chồng về nhà sinh hoạt phu thê. Này cái xe kia chờ chút!! 100 đông tiền cho anh, cái taxi này cho tôi…”
Cận thổ phỉ ra vẻ như thật mang theo vợ, như sói xám lớn ngậm chặt dê nhỏ, khẩn cấp chạy về ổ để chậm rãi thưởng thức. Tưởng ngạo kiều đáng thương bị kéo chạy, vừa muốn đỡ kính cho khỏi rớt xuống, vừa muốn chú ý cho khỏi ngã, lên xe suýt nữa đầu đụng vào mông Cận Viêm.
…
Ở một nơi khác Thành phố S, mẹ Tưởng làm xong đồ ăn, nhìn đồng hồ, giận dữ nói: “Đi đằng nào rồi, mắt thấy đến giờ cơm chiều còn không về nhà?”
Lê Tiểu Mông lập tức lấy lòng đung đưa cái đuôi: “Lập tức sẽ trở lại, ba mẹ lập tức sẽ trở lại.”
Ánh chiều tà dần dần hạ xuống, vô số chiếc xe và người đi đường hội tụ trên đường, đi khắp bốn phương tám hướng về nhà. Hơn mười năm trước bọn họ chật vật không thể tả vội vàng trốn khỏi quê nhà, giờ phút này đắm mình dưới màu vàng đỏ của ánh hoàng hôn, ánh nắng ôn nhu bao lấy người tha phương.
Ở phương xa màn đêm buông xuống, vô số ngôi nhà đã lên đèn, từ trên cao nhìn xuống thành phố S, giống như một dòng sông dài cuồn cuộn không có điểm dừng. Mà ngọn đèn của Cận Viêm và Tưởng Khâm, đang ở nơi bóng đêm và ánh chiều giao nhau, loé ra tia sáng mỏng manh mà ấm áp, yên lặng chờ đợi bọn họ từ phương xa về nhà.
– Chúng ta Happy Ending –
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});