Ly Hôn Không Chia Tay

Chương 8: Chương 8




Cô sững sờ. Cố tự trấn định lướt qua anh, ngồi xổm người xuống đem bơ sữa tươi để vào trong tủ lạnh, đem hộp đựng sô-cô-la cùng đường cầm lên, đặt ở trên đầu tủ. Khi cô phải nhón chân lên mới có thể đem nguyên liệu để lên trên đầu tủ thì sau lưng – một cánh tay lần nữa giúp cô, đem hộp sô-cô-la đẩy sâu vào bên trong.

"Nếu như có mặt bằng thích hợp, em có tính đổi sang một không gian lớn hơn không?" Anh nhìn xung quanh phòng bếp của cô, sáng sủa và sạch sẽ, nhưng không gian quá hẹp, lò nướng, tủ chứa đồ và tủ đông lạnh chiếm một vị trí lớn, lối đi rất hẹp hai người đồng thời đứng ở trên hành lang, cũng phải nghiêng thân mới đi qua được.

"Như vậy là đủ rồi, tôi không cần không gian quá lớn."

"Anh có người bạn ở gần đây, vừa đúng có cửa hàng muốn cho thuê, không gian so với bên này của em lớn hơn nhiều, trên lầu được 10 tầng, nếu như em. . ."

"Ông chủ lớn thế nào lại trông nom đến cửa hàng nhỏ của tôi rồi." Cô tức giận vì anh can thiệp quá nhiều, giận hơn là vì chính mình dễ dàng chịu ảnh hưởng của anh, mới cùng thân thể anh khẽ chạm nhẹ đã liền đỏ mặt thế này.

Cô thật không nên cho anh đi vào, không nên để anh lần nữa tham gia cuộc sống của cô.

Cô vẫn còn giận anh! Địch Tử Uy nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nanh lại đỏ hồng của cô. Biết là mình không tốt, cưới cô lại coi thường sự tồn tại của cô, tổn thương trái tim của cô, nên cô thà cắn răng chấp nhận khó khăn còn hơn nhận sự giúp đỡ của anh.

Nhưng cô kiên cường cố chấplại làm đau trái tim của anh.

Vốn định hỏi thăm xem cô có muốn cùng hợp tác với người khác nữa không, nhưng thấy thái độ của cô, anh dừng lại. Nếu cô biết Tấn Đạt là do anh giới thiệu, cô nhất định sẽ từ chối, lần này cũng không hay rồi.

"Chúng ta đã từng là vợ chồng, em cần gì vô tình như vậy."

Vợ chồng thì như thế nào? Cô nhìn chằm chằm anh.

Nếu như ba năm trước đây anh thường xuyên quan tâm đến cô như vậy. Hỏi cô có tốt hay không? Có cần gì không? Cô nhất định sẽ lặng lẽ bên cạnh anh, tuyệt đối sẽ không yêu cầu ly hôn. Nhưng cách biệt ba năm, ba năm qua anh đối với cô chẳng quan tâm, hiện tại đột nhiên tìm đến cô, nói gì là… đã từng là vợ chồng, gì là… cô nói chuyện vô tình, anh không cảm thấy rất buồn cười sao?

"Anh có chút khát, bà chủ, có thể thưởng chén nước uống không?" Anh làm mặt dày cùng cô.

"Uống hết nước, anh sẽ đi chứ?" Cô lạnh lùng hỏi.

Anh gật đầu, bày tỏ phối hợp.

Cô dễ dàng tìm thấy cái ly, rót một cốc nước đưa cho anh.

"Minh Tu cùng Tĩnh Nhã đầu năm nay đã kết hôn, em có đi tham gia tiệc mừng của bọn họ không?"

Bởi vì Minh Tu là bạn học thời đại học của anh, Tĩnh Nhã là bạn hồi trung học của cô, Minh Tu cùng Tĩnh Nhã là do bọn anh làm mai, khi bọn họ mới vừa lui tới thì hai người đều tạo cơ hội, vun đắp tình yêu cho bọn họ, bốn người bọn họ sẽ cùng nhau đi chơi, nói chuyện với nhau về những ước mơ, trao đổi kinh nghiệm về tình yêu.

Bởi vì là cùng chung bạn bè, cô lại không dám đi đám cưới, trừ sợ thấy cảnh sinh tình, còn sợ sẽ gặp phải Địch Tử Uy "Anh có đi không?"

"Dĩ nhiên, đáng tiếc không có gặp em."

"May mắn thay, đã không đi. . ." Phản ứng của cô cùng anh không giống nhau, đụng phải nhiều lúng túng! Thật không biết người khác sẽ thấy bọn họ thế nào.

"Vợ chồng bọn họ đã tới tiệm của em rồi sao?"

"Hơn nửa năm trước bọn họ đã tới, nói với tôi muốn kết hôn. . ." Trò chuyện về quá khứ, lòng Đỗ Dĩ Du có chút ưu tư.

Cô cũng không thật sự muốn gặp lại bạn cũ của Địch Tử Uy…. Đợi chút, tại sao cô bị cuốn theo anh, tán gậu những chuyện này chứ?

"Việc kinh doanh của em được không?" Anh thay đổi chủ đề.

"Anh. . ." Ly hôn cũng đã lâu như vậy, anh lại nhiều lần tới quan tâm cô sống có tốt hay không, trò chuyện về bạn bè cũ, rốt cuộc anh có âm mưu gì? Anh chẳng lẽ muốn cùng cô nối lại tình cảm hay sao?

Lúc nghĩ lại, toàn thân cô hơi rung, sự bình yên trong tim cô một lần nữa bị anh làm cho gợn sóng. . . Không! Lòng của cô đã sớm khóa lại, hơi thở của anh, sức quyến rũ của anh, đều không còn có thể ảnh hưởng đến cô – Cô tự nhắc mình như thế!

"Thế nào?"

"Nước cũng uống rồi, mời anh về cho."

Mi tâm của anh nhíu lại "Tại sao không trả lời anh?"

"Anh nên tập trung mà phát triển sự nghiệp của mình cho tốt, để cho công ty của anh kiếm nhiều tiền hơn mới đúng." Cô cố ý dùng lời nói kích anh, buộc anh đi.

Cô đã từng yêu, trải qua đau khổ, cô không có can đảm lặp lại một lần nữa, cô phải giữ vững lòng mình, từ bỏ bất cứ thứ gì còn lại của bọn họ.

Tròng mắt đen của nh nhíu lại, anh thật hối hận vì để cô đi, khiến bây giờ lâm vào cảnh giằng co cùng khổ sở thế này.

Ban đầu ly hôn là bởi vì yêu cô, không đành lòng nhìn cô u sầu cô đơn mới có thể để cô đi, nhưng anh không hề quên cô, chỉ sợ đến quá gần sẽ gợi lên nỗi đau của cô, chỉ có thể âm thầm yên lặng quan tâm cô.

Vừa thấy cô vì kinh doanh của cửa hàng mà lo lắng, thỉnh thoảng còn phải khuân vác nặng nề, anh vừa thương vừa không đành lòng, muốn thay cô gánh vác cực khổ, giải trừ sầu lo.

"Dĩ Du, anh chỉ hy vọng em vui vẻ, anh có thể giúp em vượt qua cực khổ, giúp em vượt qua khó khăn của cửa hàng." Anh bộc phát nói ra lời từ trái tim, đôi mắt đen buông thả thâm tình.

"Giúp tôi cái gì?"

"Anh có thể giúp đỡ em, giúp em hoàn thành giấc mộng, đổi cửa hàng lớn hơn, mở rộng quy mô kinh doanh, mở đại lý, làm cho nhiều người được ăn món điểm tâm ngọt do em làm ra. . ."

Đỗ Dĩ Du sửng sốt.

Đó là ước mơ trước kia cô đã từng nói với anh, bọn họ đã từng cùng nhau nằm ở trên cỏ hướng về phía trăng sáng nói về nguyện vọng, thì ra những gì cô nói, anh đều nhớ. . .

Không, cô không thể cùng anh có bất kì liên quan gì nữa!

Trong đầu của anh đều là sự nghiệp cùng tiền bạc, có tiền mới có thể thực hiện ước mơ của cô, có tiền mới có thể đền bù tất cả những thứ anh thiếu cô sao?

"Anh đừng nói những lời như thế nữa, tôi mở cửa hàng mặc dù khổ cực, nhưng khoảng thời gian này so với lúc kết hôn tôi rất vui vẻ, như vậy là đủ rồi."

Thì ra đây chính là nguyên nhân của anh, nhiều lần nói giúp cô, cho dù là tiền bạc hay nhà cửa, nếu không phải vì bù đắp thiếu hụt trong lòng, đó sẽ là gì?

Đột nhiên, điện thoại di động của anh vang lên.

"Alô… Vậy sao? Tổng giám đốc Trần đã tới chưa?... Ừ, tôi hiểu rồi, vậy tôi lập tức đến ngay." Anh nhìn cô nói "Dĩ Du, thật xin lỗi… Anh còn có chuyện phải đi, hẹn gặp lại."

"Xin cứ tự nhiên, không tiễn." Cô không muốn nói hẹn gặp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.