Đợi đến bốn giờ chiều, khí trời không còn quá nóng, Kim Thu
chuẩn bị thay đồ ra ngoài, Bạch Tuyên giơ lọ kem chống nắng lên hỏi: “Có muốn xoa kem chống nắng không?”
“Muốn.” Kim Thu nhìn mặt trời bên ngoài, nghĩ ánh nắng vùng nhiệt đới này làm cho người sợ
nóng như cô chịu không thấu, cô không thể lý giải nổi tại sao có những
người thích phơi nắng trên bãi biển, biến bản thân thành tôm hùm như
vậy.
Bạch Tuyên rất tích cực: “Anh đến giúp em.” Sau
đó ngay lập tức kéo khóa váy phía sau của cô xuống, lộ ra tấm lưng trắng nõn trơn bóng, bên trong là mảnh nội y màu trắng, bị cô vỗ một cái:
“Anh bệnh hả, chỗ mặc quần áo xoa gì mà xoa!”
“À.”
Anh lại kéo khóa lên cho cô, Kim Thu ngồi trên giường, Bạch Tuyên ngồi
xổm dưới đất bắt đầu xoa từ ngón chân cô, một tấc cũng không bỏ qua, dọc theo đôi chân thẳng tắp của cô xoa lên, lúc xoa đến hai đùi bị Kim Thu
chụp lại: “Em cũng không mặc áo tắm, đổi sang cánh tay.”
Bạch Tuyên buồn rầu: “Không phải em ra bờ biển đấy chứ?”
“Không được à?” Cô nâng mi, đổi tư thế, duỗi thẳng cánh tay, Bạch Tuyên giúp
cô xoa ở cánh tay và cổ, chắc chắn không còn bỏ sót chỗ nào mới lưu
luyến dừng lại.
Kim Thu hơi lo lắng: “Mặt trời bên
ngoài lớn như vậy, anh vẫn đừng nên đi ra.” Tuy rằng của Bạch Tuyên
không giống với những hồn ma bình thường, nhưng ánh nắng mặt trời mang
khí dương, cô vẫn luôn không cho anh phơi nắng nhiều, chỉ sợ gặp chuyện
không may.
“Được.” Anh hiểu lo lắng của cô, cũng không nói nhiều, “Anh đợi trong khách sạn xem ti vi.”
Anh rất vâng lời, nhưng Kim Thu lại cảm thấy có lỗi: “Em sẽ cố gắng về
sớm.” Để anh ở đây một mình, cô cứ cảm thấy giống như giữ vợ ở nhà một
mình thủ tiết vậy, ngẫm lại thấy rất hổ thẹn.
Bạch
Tuyên tựa vào đầu vai cô: “Không cần, vợ cứ ra ngoài chơi cho thoải mái
đi, em vui vẻ, anh cũng sẽ vui vẻ.” Ở một chỗ khổ sở trông coi như vậy,
tịch mịch không, đương nhiên tịch mịch, là một người đàn ông đặc biệt
như vậy, nhưng anh không muốn cô buồn, nên làm ra vẻ hoàn toàn không
thèm để ý.
Kim Thu cầm túi xách đi tới cửa, nhưng bàn tay đặt trên tay nắm cửa thế nào cũng không mở được, đứng tại chỗ suy
nghĩ một lúc lâu, quay đầu lại kéo tay anh, nhân tiện bật ô che nắng
lên: “Ngoan ngoãn đi theo em, không được chạy ra nắng, biết chưa?”
“Anh sẽ nghe lời, chủ nhân.” Anh híp mắt, vững vàng nắm tay cô, “Anh chỉ ở trong này thôi.”
Kim Thu hết cách với dáng vẻ này của anh, kéo anh đến nơi hẹn, Lam Như Vân
đã sớm thay một bộ đồ mát mẻ, Kim Thu vừa thấy liền hít một ngụm khí
lạnh, thì thào tự hỏi: “Đó là cỡ bao nhiêu vậy nhỉ, F?
“G.” Bạch Tuyên lặng lẽ trả lời bên tai cô.
Lam Như Vân nhanh chóng trở thành tiêu điểm của rất nhiều đàn ông trong
sảnh, còn có một người ngoại quốc cao lớn đến gần, Kim Thu thấy trên
cánh tay anh ta có rất nhiều lông, nghĩ thầm quả thực là động vật nguyên thủy, nói liên tiếp một tràng tiếng Pháp, cô không hề hiểu một chữ,
nhưng Lam Như Vân trò chuyện với anh ta rất vui.
Kim Thu chính là Kim Thu, cô cả đời cũng sẽ không thể trở thành người phụ nữ khéo léo như Lam Như Vân.
Đến khi Lam Như Vân nói gì đó, tên đàn ông kia vẻ mặt tiếc nuối rời đi, sau đó quay sang mỉm cười nhìn Kim Thu: “Em đến rồi, chúng ta ra biển
thôi.”
Khách sạn bọn họ ở đối diện bờ biển, đến bãi
cát chỉ tốn vài bước chân, ba bốn giờ chiều, nhiệt độ đã không còn quá
nóng, nhưng nước biển vẫn rất ấm áp, lúc này xuống biển đúng là một dịp
tốt, mấy vị phu nhân cùng tham gia đã thay áo tắm trang điểm xinh đẹp,
đến khi Lam Như Vân cởi chiếc áo sơ mi trùm ngoài ra, bên trong là một
bộ bikini vân báo, mấy người đàn ông trẻ tuổi đi ngang lập tức huýt vài
tiếng sáo.
Vệ Thiên Hành thay một bộ quần áo thoải
mái, ngồi che nắng dưới ô vẫy hai người, hắn vừa rời tây trang, cả người liền giống một công tử đào hoa, mang kính râm, không cần phải nói có
bao nhiêu tiêu sái: “Đến rồi à, ngồi xuống đây.”
Lam Như Vân thân mật ngồi xuống bên cạnh hắn: “Đến sớm thế à?”
“Hiếm khi được thả lỏng, anh đã lâu chưa được tắm nắng rồi.” Vệ Thiên Hành
ngửa mặt nằm xuống, biếng nhác như một con báo, “Thật phiền phức, từ khi tới Hải Thành, anh chưa được giải trí vui vẻ lần nào.”
Kim Thu ngay ngắn ngồi bên cạnh Lam Như Vân, nghe câu này liền thấy có chút hiếu kỳ, Vệ Thiên Hành vừa nhìn ánh mắt cô liền biết cô đang suy nghĩ
gì, chế nhạo nói: “Sao, rất kỳ lạ à?”
“Hơi hơi.” Kim
Thu thừa nhận, cô cảm thấy dường như Vệ Thiên Hành nháy mắt liền trở
thành người khác, “Có cảm giác Vệ tổng không giống ngày thường.”
Vệ Thiên Hành cười: “Cô gái ngốc, đang đi nghỉ mà, đi nghỉ hiểu không, bãi biển, mỹ nữ.” Hắn huýt gió, nháy mắt với cô.
Kim Thu trừng lớn mắt, thế nhưng Lam Như Vân lại cười: “Xem ra tâm trạng Thiên Hành không tệ.”
“Đúng là không tệ.” Vệ Thiên Hành thích ý nhắm lại hai mắt, “Mấy năm nay vẫn
bận rộn chuyện công ty, không được nghỉ ngơi tốt, anh đã rất lâu chưa ra biển rồi.”
Lam Như Vân hiểu, cũng chỉ có Vệ Thiên
Hành ở Hải Thành và Vệ Thiên Hành ở biển, nên cô ta lúc này mới phát
hiện, bản thân tự cho là rất hiểu Vệ Thiên Hành, trên thực tế hoàn toàn
không biết gì về quá khứ của anh.
Vệ Thiên Hành ở đây oán giận: “Trước đây đi nghỉ đều là nửa năm, bây giờ thì hay rồi, chỉ
có ba bốn ngày, còn phải mượn cớ Quốc khánh, thực sự là…”
Đi nghỉ một lần nửa năm? Cuộc sống như vậy, Kim Thu nghĩ cũng không dám
nghĩ, cảm thấy thật sự vô cùng kỳ lạ, nghỉ đông và nghỉ hè cũng không
được hạnh phúc như thế.
Quả nhiên một thường dân nhỏ như cô không thể hiểu được cuộc sống của quan lại.
Lam Như Vân không quá thích đề tài này, xoay xoay eo: “Xuống nước chưa, nếu không xuống, nước sẽ lạnh đấy.”
Vệ Thiên Hành nhìn Kim Thu: “Sao cô không mặc áo tắm?”
“Tôi không muốn xuống biển.” Kim Thu ôm đầu gối ở đó nghịch cát, “Ngồi ở đây được rồi.”
Lam Như Vân muốn kéo cô củng đi: “Đã đến đây mà không xuống biển thì còn gì vui nữa, đi thôi, đi với chị.”
Kim Thu nói dối: “Em không tiện xuống nước.” Lam Như Vân hiểu ý câu này, ngồi trở lại: “Vậy được, chúng ta chơi bài đi.”
Cái này không thể không đồng ý, huống chi Vệ Thiên Hành có vẻ rất hăng hái, cô cũng chỉ có thể đánh bài cùng bọn họ, nhưng không biết chơi là không biết chơi, cô chỉ nhắm mắt nhắm mũi chơi một lúc, đến khi vợ chồng
Vương tổng đến, cô liền hoàn toàn bị ruồng bỏ.
Kim
Thu cũng biết nhìn tình thế: “Em đi mua đồ uống.” Cho dù là đi nghỉ, cho dù là đang thư giãn, nhưng chân chạy vặt vẫn là chân chạy vặt, đây cũng là chỗ bực dọc khi đi chơi cùng ông chủ, nhưng bình tĩnh ngẫm lại, cô
cũng được lợi mà.
Đối nhân xử thế, cần gì phải tính toán chi li? Dù sao cô cũng không thích đánh bài, vừa hay được dịp ra ngoài hít thở không khí.
Cô mua mấy chai nước có ga, lúc định mang qua, đột nhiên thấy trong chiếc
xe trước mặt có một người, bởi vì trời nóng, cửa sổ xe đều hạ xuống, từ
góc độ này của cô có thể thấy một bên mặt người nọ.
Ấn tượng đầu tiên của Kim Thu khi vừa nhìn thấy hắn là, người đàn ông này
rất tuấn tú, môi mỏng, khuôn mặt mang vẻ âm nhu, tuy rằng một trăm phần
trăm là đàn ông, nhưng lại làm Kim Thu cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Đây cũng là cảm giác thôi, chỉ liếc mắt một cái cô cũng không để trong
lòng, thế nhưng Bạch Tuyên vẫn đang theo sau cô đột nhiên “A” một tiếng, Kim Thu quay đầu lại, anh đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia,
mày nhíu lại, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc.
Kim Thu đi tới một nơi hẻo lánh, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Người đàn ông lúc nãy, hình như anh đã từng gặp qua rồi.” Giọng điệu anh
không quá chắc chắn, Kim Thu vừa nghe liền cảm thấy hơi quen tai, nguyên văn có phải “Cô em này, hình như tôi đã gặp qua rồi.”
Cô bị suy nghĩ buồn nôn của mình làm cho rét run, quay lại vấn đề chính: “Là người quen trước đây sao?”
“Không biết, dù sao cũng cảm thấy rất đáng ghét.” Bạch Tuyên bĩu môi.
Kim Thu không để trong lòng, nhưng không nghĩ đến sau khi ăn tối trở về,
lại tình cờ gặp gỡ người kia, không ngờ anh ta là người quen của Vệ
Thiên Hành, hai người đàn ông đối mặt với nhau, hai bên đều có vẻ rất
bất ngờ, người đàn ông kia cười cười, thái độ rất tốt: “Vệ thiếu gia sao lại ở đây?”
Mà phản ứng của Vệ Thiên Hành cũng làm
cho người ta khó hiểu: “Là anh.” Không rõ là ghét hay gì khác, dựa vào
sự hiểu biết của Kim Thu với Vệ Thiên Hành, đây chắc chắn không có nghĩa là thích.
“Gặp lại không bằng ngẫu nhiên gặp, chi bằng cùng nhau uống một ly?” Anh ta đưa ra lời mời.
Kim Thu cho rằng Vệ Thiên Hành sẽ từ chối, không ngờ hắn đồng ý: “Được.”
Sau đó đi theo người kia vào một phòng ăn riêng của khách sạn, Kim Thu
vừa định trở về phòng, không nghĩ tới người đàn ông kia cũng mời cô và
Lam Như Vân: “Hai vị mỹ nữ cũng đi cùng đi.”
“Không được.” Kim Thu vội nói, “Chúng tôi sẽ không làm phiền.”
Người kia mỉm cười: “Cần gì làm mất vui, chỉ là uống rượu thôi mà, mọi người
chơi đùa vui vẻ với nhau.” Vừa nghe cái gì chơi đùa vui vẻ với nhau,
Kim Thu liền cảm thấy da đầu tê dại, chuyện cô không giỏi nhất chính là
chơi đùa vui vẻ, nhưng Bạch Tuyên đột nhiên nhếch môi, kéo ống tay áo
cô, làm một khẩu hình: “Đi.”
Cô trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng nếu Bạch Tuyên đã hiếm khi đưa ra yêu cầu, cô cũng chỉ nghe theo, bị Lam Như Vân kéo đi.
Trong phòng ăn đã có một vị mỹ nữ đang đợi, không phải xa lạ gì, chính là
Quách Quỳnh. Kim Thu ngây người, liền thấy người đàn ông kia ôm Quách
Quỳnh vào ngực: “Bạn gái của tôi, A Quỳnh, em đi tiếp đãi hai vị tiểu
thư này, Vệ thiếu gia, khó có dịp gặp được anh, chúng ta uống một ly.”
Lam Như Vân dường như không biết Quách Quỳnh đã từng là bạn gái của Vệ
Thiên Hành, mà Quách Quỳnh cũng không biết Vệ Thiên Hành trong công ty
có đối tượng mập mờ không rõ, hai người bắt tay chào hỏi, bầu không khí
vô cùng hài hòa, Kim Thu nhìn qua Vệ Thiên Hành, hắn cho cô ánh mắt “cấm nói lung tung”.
Quách Quỳnh cười khanh khách hỏi hai người: “Để bọn đàn ông nói chuyện, chúng ta chơi thôi, đánh bài hay mạt chược?”
Kim Thu: “Cờ tỷ phú thì sao?”
Vệ Thiên Hành vừa nghe, phì cười đầu tiên: “Cờ tỷ phú? Cô không biết chơi bài phải không, chiều nay nhìn cô thua thảm thật.”
“Tôi không biết chơi bài, chỉ biết chơi đổ xúc xắc và chơi “24 giờ” thôi.” Kim Thu bất đắc dĩ ăn ngay nói thật.
Người đàn ông kia nâng mày cười: “Ồ, cô bạn gái này của Vệ thiếu thú vị nhỉ.” Lời này hoàn toàn làm ánh mắt của Quách Quỳnh và Lam Như Vân đều đổ dồn sang cô, Kim Thu sợ đến mức vội vàng nói: “Tôi là thư ký của Vệ tổng,
tôi có bạn trai rồi!”
Đối với câu này, Quách Quỳnh và Lam Như Vân vừa lòng dời đi ánh mắt, nhưng vẻ mặt của Vệ Thiên Hành lại không rõ, người kia còn nói: “Cũng đúng, tôi cũng không nghĩ Vệ thiếu
đổi khẩu vị.” Hắn nâng ly rượu, nửa trêu chọc nửa chế nhạo, “Ai không
biết lúc trước Vệ thiếu đã đi qua rất nhiều bụi hoa, không dính vào một
phiến lá.”
Quách Quỳnh đã ở cùng Vệ Thiên Hành rất
nhiều năm, nhưng cũng không biết quá khứ của hắn, cô ta vừa đổi kim chủ
không lâu, không ngờ lúc này sẽ gặp lại người cũ, tuy trong lòng là
không cam cùng xấu hổ, nhưng cô ta là một ngôi sao hạng nhất, diễn xuất
đương nhiên trót lọt, vì vậy hoàn toàn không nhìn ra manh mối gì: “Ồ,
xin chỉ giáo?”
Người đàn ông kia liền cười nói: “Mọi
người chắc không biết, những năm trước đây tiếng tăm phong lưu của Vệ
thiếu vang khắp “kinh thành”.”
Vệ Thiên Hành không phủ nhận, đều đều nói: “Lúc trước còn trẻ, ai không có một thời lông bông, đúng không Bạch Giác?”
Họ Bạch? Kim Thu dường như hơi suy nghĩ nhìn thoáng qua Bach Tuyên ngồi
yên lặng bên cạnh, anh đang chống má, nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạch
Giác, nhưng Bạch Giác không nhìn thấy anh, vẫn chuyện trò vui vẻ với Vệ
Thiên Hành.
“Nhắc mới nhớ, Vệ thiếu sao lại đến đây,
tôi còn tưởng rằng anh trốn việc đến đây nữa chứ.” Bạch Giác nhấp một
ngụm rượu, nâng ly biểu đạt ý.
Vệ Thiên Hành thản nhiên nói: “Du lịch do công ty sắp xếp.”
“À, thảo nào.” Bạch Giác lắc lắc ly rượu, “Đã nhiều năm rồi không gặp.”
Kim Thu thấy trong thái độ của Bạch Tuyên mang theo có lệ cùng châm chọc
không rõ: “Ha ha.” Hắn đặt ly rượu xuống, “Bạch thiếu đến đây hẳn là có
việc quan trọng, tôi không làm phiền nữa.”
Hắn muốn
đi, Kim Thu và Lam Như Vân đương nhiên cũng phải tạm biệt, Bạch Giác
cũng không giữ lại, Kim Thu đi cuối cùng, lúc đóng cửa dường như thoáng
nhìn thấy vẻ mặt mang ý cười của Bạch Giác lập tức trầm xuống, thâm độc
đến mức đáng sợ, mà Vệ Thiên Hành cũng không tốt hơn bao nhiêu, vừa đi
vài bước liền cười lạnh một tiếng: “Cáo mượn oai hùm, dù có mặc long bào cũng không thể giống thái tử.”
Lam Như Vân rất khó hiểu: “Bạch thiếu này có vấn đề gì sao?”
“Mọi người đều gọi một tiếng Bạch thiếu, đúng là hắn họ Bạch.” Vệ Thiên Hành lạnh lùng nói, “Chẳng qua vận khí của hắn tốt, người phía trên hắn kia… Ai, nếu không ai thèm vui vẻ uống rượu với hắn chứ, uống đến mức đau cả dạ dày luôn.”
Câu cuối cùng mang theo nét trẻ con,
Lam Như Vân nở nụ cười, hai người sóng vai đi vào thang máy, vui đùa
nói: “Tửu lượng của Vệ tổng chúng ta đúng là giảm dần rồi.”
“Dù sao tuổi cũng lớn.” Vệ Thiên Hành vừa qua ba mươi tuổi, đã có sự nghiệp thành công, là độ tuổi huy hoàng nhất trong cuộc đời, nhưng so với thời tuổi trẻ hơn hai mươi mà nói, hắn cũng không còn là thiếu niên nữa.
Kim Thu không có tâm tình nghe bọn họ thủ thỉ, cô nắm tay Bạch Tuyên, ngẩng đầu lên hỏi: “Vệ tổng, Bạch thiếu vừa nãy là ai?”
Vệ Thiên Hành cũng không đa nghi, thuận miệng trả lời: “Là nhị thiếu gia
của Bạch gia, nói là ở hàng lão nhị, nhưng thực tế là do tình nhân
sinh.” Hắn nói đến đây, bỗng nổi lên vài phần nghi ngờ, nhíu mày, “Bạch
Giác người này thoạt nhìn ôn hòa, thật ra không nên ở chung, cô cách xa
hắn một chút.”
Kim Thu tiếp thu lời nhắc nhở của hắn: “Tôi cũng nghĩ như vậy, cảm thấy cứ là lạ thế nào ấy.”
Vệ Thiên Hành yên tâm, thản nhiên nói: “Đương nhiên là lạ rồi.” Sau đó ý
vị thâm trường nhìn Kim Thu, cũng không nói gì thêm, Kim Thu để tránh
làm cho hắn sinh nghi, cũng không hề hỏi thêm gì nữa.
Nhưng trong lòng cô không nhịn được cảm thấy khó hiểu, vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?