Ly Hồn Ký

Chương 27: Chương 27: Quách Đình




Sau khi bố trí ổn thỏa cho Lam Như Vân, Kim Thu lên lầu tìm Vệ Thiên Hành, hắn đang ngồi trong phòng khách nghe nhạc, bởi vì vừa tắm xong, hắn chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm rộng rãi, có thể thoang thoáng thấy được cơ ngực màu đồng cổ, Kim Thu bị dáng vẻ không chỉnh tề của hắn dọa hết hồn, nhưng khi nhớ đến hôm đó hắn cũng chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tâm trạng cô liền bình tĩnh lại.

“Vệ tổng?”

“Ngồi đi.” Vệ Thiên Hành cầm một chai rượu đỏ, bắt chéo chân ngồi trên sô pha, dáng vẻ rất nhàn nhã thoải mái, vài giọt nước còn đọng lại trên tóc hắn tí tách chảy xuôi.

Kim Thu tìm một cái ghế ngồi xuống: “Ngài có dặn dò gì sao?”

Đôi mắt thâm thúy của Vệ Thiên Hành nhìn cô: “Tôi có vài thứ muốn cho cô xem.” Hắn gõ vài phím trên chiếc laptop trước mặt, sau đó xoay màn hình về phía cô, để Kim Thu nhìn rõ phần tin tức hắn vừa mở ra.

Nội dung không nhiều, chỉ có ít ỏi vài câu, nói về một nơi nào đó dưới sự giúp sức của lực lượng cảnh sát đã thành công bắt được vài phần tử tội phạm, giải cứu được rất nhiều thiếu nữ bị lừa bán, Kim Thu cảm thấy mũi hơi chua: “A, được cứu ra rồi.”

“Chỉ là một phần nhỏ.” Vệ Thiên Hành nhẹ nhàng thở dài, “Có người không chịu trở về, có người thì không ai tới đón…”

Kim Thu khó có thể khống chế cảm xúc, che miệng rơi lệ, thiếu chút nữa, cô đã trở thành bọn họ, chỉ thiếu chút nữa thôi, bây giờ khi nhìn thấy họ bị hủy cả đời, trong lòng khó tránh khỏi thương xót.

Vệ Thiên Hành quan tâm nghiêng đầu, không nhìn dáng vẻ thất thố của cô, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười, công phu tu luyện của cô thư ký nhỏ này thực sự chẳng đến nơi đến chốn, cũng đúng, dù sao cũng mới vừa bước vào giang hồ lăn lộn chưa lâu, có điều phần lòng dạ thẳng thắn này, vẫn làm hắn hiểu ý nở nụ cười.

Hắn giật một tờ khăn giấy đưa cho cô, giọng nói mềm mại: “Cho cô xem không phải để cô khóc.”

Kim Thu vội vàng lau nước mắt: “Cảm ơn Vệ tổng.”

Vệ Thiên Hành nhẹ nhàng cười: “Được rồi, đi rửa mặt đi, nếu không người ta sẽ tưởng rằng tôi bắt nạt cô mất.”

—————————————————————————-

Kim Thu về phòng tắm rửa sạch sẽ, lúc ra liền phát hiện QQ hiển thị khung chat, trải qua một ngày nỗ lực, rốt cuộc Bạch Tuyên đã học được cách dùng QQ, nhưng anh đã đổi tên tổng cộng bảy, tám lần, từ ‘Chồng của vợ’ đến ‘Vợ ơi cầu vuốt lông’, cuối cùng quyết định thành ‘Bạch Bạch nhà Thu Thu’, khiến cô cười đến đau cả bụng.

Bạch Bạch nhà Thu Thu: [Tỏ ra đáng yêu] Vợ à em ngủ chưa?

Hu hu, vợ không nói chúc ngủ ngon với anh, người ta muốn *moa moa* mà.

Vợ, anh kể chuyện cho em trước khi ngủ nhé, hôm nay đôi đồng tính lầu trên nhà chúng ta cãi nhau, người nhà tên ‘chồng’ kia bắt anh ta về nhà xem mắt, người còn lại nói cái gì mà ‘chúng ta vẫn nên chia tay đi thì hơn, là vì em bẻ cong anh’, sau đó hai người ầm ĩ lên, người kia còn nói hắn muốn học Nam Khang nhảy cầu, để ‘chồng’ đến nhận thi thể.

Áp lực mà các cặp đồng tính luyến ái phải chịu đựng hẳn còn nhiều hơn so với những đôi tình nhân bình thường, muốn bên nhau đến cuối cùng nhất định phải trả giá nhiều hơn, Kim Thu thở dài, hỏi anh.

Kim Thu: Sau đó thì sao?

Bạch Bạch nhà Thu Thu: [Ôm chầm] Oa oa vợ, em vẫn chưa ngủ sao?

Kim Thu: Nếu không thì bây giờ em đang nói mơ với anh à?

Bạch Bạch nhà Thu Thu: Vợ à, anh rất nhớ em [gào khóc]

Kim Thu: [Xoa đầu] Ngoan ngoãn trông nhà, ngày mốt em sẽ về.

Bạch Bạch nhà Thu Thu: [Khóc lớn] Vợ ơi lần sau em mang anh theo đi, em không ở đây anh sắp biến thành tro bụi, hồn phi phách tán rồi.

Kim Thu bị dọa nhảy dựng: Nghiêm trọng vậy sao?

Bạch Bạch nhà Thu Thu: … Sắp rồi. QAQ

Kim Thu: Ngoan, chăm sóc thật tốt bản thân, được không?

Bạch Bạch nhà Thu Thu: Được rồi mà.

Xuyên thấu qua mấy dòng chữ, nỗi tủi thân cùng nhớ nhung của anh thật giống như đang hiện ra ngay trước mắt cô, Kim Thu cũng rất nhớ anh, lúc trước sớm chiều ở chung nên không cảm giác được, bây giờ lại khác, chỉ mới xa nhau một buổi tối, cô liền cảm thấy vô cùng nhớ anh.

Đây là chuyện trước đây chưa từng xảy ra.

Kim Thu cảm thấy hai gò má nóng lên: Em cũng nhớ anh.

Nói xong liền cảm thấy ngại, bèn nhanh chóng bổ sung thêm một câu.

Kim Thu: Anh đang làm gì vậy?

Bạch Tuyên thành thật trả lời: Nằm trên giường em, đắp chăn của em, đọc tiểu thuyết của em.

Kim Thu: Đừng làm bẩn ga trải giường của em! Mới vừa thay đấy!

Bạch Tuyên u oán trả lời: Vợ à, quần áo của em anh đã giặt sạch cả rồi, QAQ, sớm biết vậy đã giữ thêm mấy hôm nữa, hu hu chúng nó đã không còn lực hấp dẫn với anh rồi!

Kim Thu hoàn toàn im lặng, dời đề tài: Đôi tình nhân anh vừa nói thế nào rồi, chia tay rồi sao?

Bạch Bạch nhà Thu Thu: Vợ chồng mà, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, bọn họ *xấu hổ* một lần liền hòa nhau rồi, đây là lần đầu tiên anh biết đàn ông cùng đàn ông cũng có thể đó!

Kim Thu:… Anh lại đi nhìn trộm!

Bạch Bạch nhà Thu Thu: Triệu Gia cũng nhìn!

Kim Thu: Đó cũng không phải chồng em!!!! Anh dám tiếp tục nhìn trộm người ta sinh hoạt vợ chồng nữa đi, thử một chút xem!!! Cẩn thận em không cho anh ra ngoài nữa!

Cô vừa nổi giận, Bạch Tuyên ngay lập tức nhũn ra: Biết rồi mà vợ =w=, anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời chờ em về ~~~~~

Ngoan quá, rất muốn ôm anh vào lòng vuốt ve một lúc, Kim Thu nằm trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên, lúc trước cô còn trách Bạch Tuyên dụ dỗ cô cho lên giường, từ sau khi xác nhận quan hệ anh lại càng chết sống không chịu xuống giường, nhưng bây giờ khi ngủ một mình, cô lại cảm thấy hơi khó chịu.

——————————————————-

Hôm qua uống nhiều rượu như vậy, Lam Như Vân hôm nay vẫn rất thoải mái tự nhiên, làm Kim Thu nhìn thấy lực khôi phục cùng tửu lượng ấy mà than thở, không hổ là nữ trung hào kiệt.

Hôm nay chị ấy lại cùng Vệ Thiên Hành nói chuyện làm ăn, Kim Thu xa xa thấy Lam Như Vân đứng trước máy chiếu, miệng lưỡi lưu loát, rực rỡ chói mắt, toàn bộ những người trong phòng họp đều đang nhìn, toàn thân Lam Như Vân đều tỏa ra ánh sáng tự tin.

Chị ấy là một viên kim cương sáng ngời, vì vậy vào giờ phút này Vệ Thiên Hành nhìn Lam Như Vân, trong lòng cũng chỉ có tán thưởng, hắn phát hiện khối ngọc thô chưa được mài giũa này, tỉ mỉ đánh bóng điêu khắc, rốt cuộc cũng có Lam Như Vân của ngày hôm nay.

Nếu như không có gì bất ngờ, Lam Như Vân chính là một vũ khí lợi hại giúp hắn ngang dọc thương trường.

“A Vân, hôm nay em biểu hiện rất tốt.” Sau khi cuộc họp kết thúc, Vệ Thiên Hành không hề che giấu sự tán thưởng đối với Lam Như Vân, mà đáy mắt chị ấy cũng có tia sáng vui mừng cùng hưng phấn.

Hai người lập tức thảo luận về kế hoạch và cách sắp xếp sau này, Kim Thu im lặng rót cà phê cho họ, càng ngày càng có cảm giác mình như một đại nha hoàn, mà Vệ Thiên Hành cùng Lam Như Vân chính là lão gia và phu nhân, Quách Quỳnh là di nương, Quách Đình… À, Quách Đình sao, Kim Thu theo bản năng cảm thấy cô ấy không đơn giản, tuy sau lần trước liền không có tin tức nào khác, nhưng cô linh cảm rằng, Quách Đình nhất định sẽ còn xuất hiện trước mặt Vệ Thiên Hành.

Mắt thấy sắp đến bữa tối, Kim Thu đang suy nghĩ có nên đi ăn chút bánh bích quy lót dạ trước không, liền thấy Vệ Thiên Hành nhìn cô: “Đi ăn thôi.”

Lam Như Vân lúc này mới hồi phục tinh thần: “Đã bảy giờ rồi.” Chị ấy chậm rãi quay lại, quyến rũ động lòng người, “Ngày mai phải về rồi, hôm nay đi ăn ở đâu?”

Vì không phải xã giao, nơi Kim Thu đặt chính là một nhà hàng khá nổi tiếng, nghe nói đồ ăn ở đó rất ngon, cô đã sớm hẹn trước, nếu không sẽ không đặt được chỗ.

Bầu không khí hôm nay vui vẻ hơn nhiều, mọi người tụm năm tụm ba trò chuyện như buổi liên hoan trong công ty, Kim Thu bận rộn mấy ngày nay rốt cuộc cũng được thả lỏng, vì mục đích công tác của Vệ Thiên Hành đã đạt được, thắng ngay từ trận đầu, mọi người đều vô cùng vui vẻ.

Hôm nay Lam Như Vân hơi say, vì vậy chị ấy ngủ trong phòng Vệ Thiên Hành, Kim Thu nhìn trái nhìn phải, phát hiện mọi người đều vờ như không thấy, cô cũng yên tâm thoải mái không nhìn đến nhưng cùng tham gia vào cuộc thỏa thuận làm ăn này với Vệ Thiên Hành đều là những người thân tín, đều là những kẻ già đời trong thương trường, bản lĩnh mở một con mắt nhắm một con mắt cũng rất lợi hại.

Cô nên đi theo học hỏi một chút.

Nhưng không cho cô nhiều thời gian để tu luyện, lúc Kim Thu nhận được điện thoại liền có một cảm giác rất vi diệu. Cuộc gọi này là do trụ sở chính của công ty chuyển đến, nói rõ muốn tìm Kim Thu.

Đầu bên kia là một giọng nữ dịu dàng: “Chào chị Kim, em là Quách Đình.”

Phản ứng đầu tiên của Kim Thu chính là, miệng ngọt quá, thật biết cách nói chuyện, cô chỉ là một thư ký nho nhỏ, sao dám xứng với chữ ‘chị’ này, phản ứng tiếp theo là, ‘ồ, trò hay đến rồi’.

“Xin chào Quách tiểu thư.” Kim Thu vừa xuống máy bay, còn chưa kịp thở ra một hơi, “Xin hỏi có thể giúp gì được cho cô?”

Quách Đình lắp bắp kể rõ đầu đuôi mọi chuyện, Kim Thu nghe xong liền có loại cảm giác như đang xem tiểu thuyết ngôn tình hạng ba, chuyện cũng rất đơn giản, Quách Đình học khoa mỹ thuật ở đại học Hải Thành, là sinh viên năm nhất, thành phố lớn như Hải Thành đương nhiên sẽ không thiếu ‘cao phú soái’ trong truyền thuyết.

Trong đó có một tên nhà giàu như thế, nhiều tiền tiêu không hết, liền thích thay bạn gái như thay áo, Quách Đình xinh đẹp lại mỏng manh, có khí chất của một nghệ sĩ, vì vậy chỉ vừa nhìn thoáng qua, tên kia liền khắc sâu hình ảnh thiếu nữ mỹ lệ vào lòng, từ đó bắt đầu con đường truy đuổi đến cùng.

Tặng hoa, tặng sô cô la, tặng trang sức, mỗi ngày tan học liền dừng chiếc xe thể thao trước cổng trường đợi, vô cùng rầm rộ.

Quách Đình ngay lập tức trở thành người nổi tiếng trong trường, có người ác ý mở topic trên diễn đàn nói cô ấy bán mình xin bao dưỡng, làm cô ấy vô cùng khổ não, lại sợ thân phận em gái Quách Quỳnh của mình bị người tìm ra, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chị, vì vậy nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể cầu Vệ Thiên Hành giúp xử lý vụ này.

Đương nhiên, chuyện lúc trước sẽ không nhắc lại, Vệ Thiên Hành không cần cảm thấy áy náy.

Sau khi Kim Thu thuật lại chuyện này theo đúng như lời của Quách Đình liền thấy Vệ Thiên Hành rơi vào trầm tư, cô thầm nghĩ, Quách Đình cô gái này không đơn giản, nhưng vì sao lại cảm thấy vậy nhỉ? Cũng vì cô ta biểu hiện quá hoàn mỹ, bắt đầu trở nên yếu thế, bây giờ lùi một bước để tiến hai bước, lại không giống việc một cô bé có thể làm, hay đây chính là năng lực vô hình của vai nữ chính?

Xem Vệ Thiên Hành yêu thích Lam Như Vân đến vậy, nói không chừng hắn cũng sẽ yêu thích Quách Đình, quyển tiểu thuyết kia nên đặt tựa là gì nhỉ, “Vợ yêu xinh đẹp thay đổi trăm lần của tổng tài lãnh khốc”, chậc chậc, không tệ, không tệ.

Vệ Thiên Hành theo bản năng cảm thấy ánh mắt của Kim Thu hơi lạ, làm hắn lông tóc dựng đứng, bèn nắm tay ho nhẹ hai tiếng: “Tôi biết rồi, chuyện này… cô hẹn với Quách tiểu thư thời gian cụ thể, tôi muốn gặp mặt nói chuyện với cô ấy.”

“Được.” Kim Thu nhanh chóng nhớ lại lịch trình của Vệ Thiên Hành, “Trưa ngày mốt ngài có thời gian hai tiếng, nên sắp xếp Quách tiểu thư đến đây không?”

Vệ Thiên Hành chỉ hơi trầm ngâm: “Cũng được, cô sắp xếp nơi hẹn đi.”

Kim Thu nhất thời cảm giác rằng mình là một bà mối… Nhưng cô nhanh chóng đặt chỗ, cũng gọi cho Quách Đình hẹn thời gian địa điểm, sau đó không nói hai lời liền lên taxi về nhà!

Đã lâu không thấy chú chó lớn nhà cô, không biết có phải anh sẽ nhảy nhót chạy ra cho cô một cái ôm mãnh liệt hay không đây? Cô vốn đang ảo tưởng, liền thấy Bạch Tuyên cùng Triệu Gia đang ngồi xổm ở sân thượng xì xào tán gẫu sôi nổi.

Kim Thu ngay lập tức đen mặt: “Họ Bạch kia!”

“A, vợ!” Bạch Tuyên thấy cô trở về, một giây sau liền hóa thành chú chó lớn nhào đến, thiếu điều ‘vẫy đuôi mừng chủ’, “Em về rồi! Anh rất nhớ em!”

“Nhớ em?” Cô kéo lỗ tai anh, cười gằn, “Còn ngồi nói chuyện yêu đương với con gái nhà người ta sao?”

Bạch Tuyên biết có giải thích thêm cũng vô dụng, chỉ đành cọ cọ cô: “Vợ à, ưm ưm, vợ, Thu Thu, nhớ em quá.” Anh ôm cô không chịu buông tay, Kim Thu có lửa giận cũng không thể bộc phát: “Muốn mất mặt thì về nhà mà mất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.