Ly Hôn Là Chuyện Nhỏ

Chương 32: Chương 32: Chương 29




Dương Vi lấy Mật đào 10 mới mua ra, bên trong đã lắp sẵn một thẻ điện thoại mới, nhưng số liên lạc trước đó đã bị mất hết.

Nhưng số điện thoại của Kỳ Tiếu Ngôn, Dương Vi đã sớm thuộc lòng.

Cô gọi điện thoại cho Kỳ Tiếu Ngôn, điện thoại vang lên hai tiếng đã có người nhấc máy: “Có chuyện gì sao?”

Dương Vi nói: “Giáo sư Kỳ, thẻ ngân hàng của anh để quên trong ví tiền.”

Kỳ Tiếu Ngôn dừng lại một chút, nói: “Sắp tới anh rất bận, không có thời gian đến lấy, trước hết cứ để chỗ em, mật mã vẫn không đổi.”

Dương Vi trừng mắt nhìn, khóe miệng cong lên một chút ý cười. Kỳ Tiếu Ngôn đợi trong chốc lát, không thấy cô nói gì, hỏi: “Em còn có chuyện gì nữa không?”

“Không có.”

“Vậy anh cúp điện thoại.”

Anh nói xong liền tắt điện thoại, Dương Vi nghe thấy âm thanh cúp máy ở đầu bên kia điện thoại, ngã xuống sô pha, nở nụ cười. Sau khi cười xong, cô đứng lên sạc pin cho điện thoại di động. Lúc đi vào phòng ngủ, cô nhanh mắt phát hiện ra trên giường thiếu mất một chiếc gối đầu.

Phản ứng đầu tiên là gặp trộm, nhưng cô nhìn quanh trong phòng, ngoại trừ gối đầu bị mất ra, cái gì cũng không mất, tên trộm nhà ai lại thoải mái nhàn hạ như vậy, đặc biệt vào nhà cô chỉ để trộm một chiếc gối đầu? Bỏ đi cái ý tưởng bị trộm này, hai ngày này đến nhà cũng chỉ có ….Kỳ Tiếu Ngôn.

Dương Vi buồn cười thở ra một hơi, quay lại phòng khách gọi điện thoại cho Kỳ Tiếu Ngôn: “Có phải anh cầm một chiếc gối đầu đi không?”

Kỳ Tiếu Ngôn mặt không đổi sắc nói: “Đó là tài sản chung, anh cho rằng anh lấy đi một chiếc cũng rất là bình thường.”

Dương Vi tức quá hóa cười, anh lấy một cái nồi cơm điện hay lò vi sóng cô còn có thể hiểu được, lấy một chiếc gối đầu đi để làm gì? “Nhưng chiếc gối đầu anh lấy là gối đầu của em.”

“Vậy à? Có thể là anh cầm nhầm, nhưng mà sắp tới anh không rảnh để mang trả cho em.”

Dương Vi phun ra một hơi nói: “Anh thích thì cứ giữ lấy, không cần trả lại em.”

Đầu bên kia điện thoại Kỳ Tiếu Ngôn im lặng bĩu môi. Dương Vi cúp điện thoại, thay quần áo ngồi xuống trước máy tính. Cô mở ngăn kéo ra, đặt thẻ ATM của Kỳ Tiếu Ngôn bên cạnh thẻ lương của mình. Phía bên phải, còn đặt một chiếc nhẫn kết hôn. Cô nhìn chằm chằm đồ vật bên trong một lúc lâu, mới đóng ngăn kéo lại, đăng nhập vào biểu tượng Chim cánh cụt.

“Di động của mình bị mất, số điện thoại vẫn không thay đổi, phiền mọi người gửi tin nhắn cho mình, ghi rõ họ tên, xin cảm ơn.”

Sau khi đăng xong status này, Dương Vi mở danh sách bạn bè ra, ấn vào avatar hình Quả bầu: “Song Nhi, giúp tớ sắp xếp thêm một khóa học nữa nhé, còn nữa gần đây có chỗ nào tìm người vẽ phác thảo không ?QAQ”

Song sinh hồ lô: “Vi Vi cậu bị bệnh à? Cậu chăm chỉ như vậy tớ thật không quen.”

Song sinh hồ lô: “FML, tớ vừa nhìn thấy, cậu bị trộm điện thoại à???”

“Ví tiền cũng bị trộm luôn rồi, QAQ” Dương Vi không dám nói là mình bị cướp, nghe từ cướp quá đẫm máu, trộm nghe có vẻ dễ chịu hơn nhiều.

Song sinh hồ lô: “Bị trộm trên xe buýt à? Cậu phải để túi ở phía trước chứ! Bây giờ tay nghề của bọn trộm tinh vi lắm!”

Song sinh hồ lô: “Thứ hai có một lớp học mới, sắp xếp cho cậu thì chỉ có mỗi buổi tối thứ sáu là cậu không có lớp thôi, cậu có kham nổi không?”

“!”

Song sinh hồ lô: “….Vì sao tớ cảm thấy cậu bị trộm mà tâm tình vẫn còn rất vui vẻ? Về việc tìm người vẽ phác thảo tớ sẽ hỏi giúp cậu một chút, chờ một lát tớ sẽ trả lời cậu.”

“ok, yêu cậu me me da!”

Dương Vi mở nhạc ra nghe, nghe xong một ca khúc, Giản Song đã nhắn tin trả lời: “Có một nhà xuất bản tìm người vẽ phác thảo bìa sách, mang phong cách cổ đại, một đôi nam nữ, giá là 4000, nửa tháng phải giao bản thảo, cậu có nhận không?”

“Nhận nhận nhận!”

Song sinh hồ lô: “Cậu gửi cho tớ mấy bản phác thảo theo phong cách cổ của cậu đi, tớ gửi cho nhà xuất bản xem qua một chút.”

Dương Vi chọn hai bản phác thảo vừa lòng nhất của mình gửi đi, lại nghe thêm hai bài hát nữa, avatar của Giản Song đã hiện lên: “Bên kia nói ok, đợi lát nữa tớ sẽ gửi yêu cầu chi tiết cho cậu.”

Dương Vi kích động gõ bàn phím: “Song Nhi, tớ yêu cậu, QAQ”

“...... Được rồi, buồn nôn quá, cậu vẫn nên yêu giáo sư Kỳ nhà cậu đi, a đúng rồi, tớ quên là cậu đã ly hôn ”

Dương Vi: “......”

Một tuần tiếp theo, Dương Vi ban ngày lên lớp, buổi tối cũng lên lớp, còn phải dành thời gian để vẽ bản thảo, quay vòng giống như một chiếc đồng hồ. Thật vất vả mới đến thứ sáu, nghĩ đến tối nay không có lớp, Dương Vi thả lỏng toàn thân.

Tiết một buổi chiều là giờ toán, thầy giáo La đi đã đi đến cửa văn phòng lại quay trở về, đi nhanh tới trước mặt Dương Vi: “Cô giáo Dương, có thể giúp tôi phát bài thi được không?”

Dương Vi nhìn chằm chằm mấy lần, nghi ngờ nói: “Thầy giáo La có chuyện gì vậy?”

Thầy giáo La sắc mặt đau khổ nói: “Hình như là tối hôm qua ăn nhiều tôm cay quá, hôm nay hơi đau bụng.” Thầy giáo La nói xong liền bỏ bài thi trong tay xuống, chạy nhanh ra phía ngoài, “Cô cho các em sửa những lỗi sai trong bài thi, sau đó mang về cho phụ huynh ký tên, thứ hai mang đến nộp!”

Dương Vi chớp mắt nhìn bóng lưng vội vã của anh ta, ôm bài thi toán học trên bàn đi đến phòng học.

Sau khi tiếng chuông vào học vang lên, các bạn học sinh nhìn thấy Dương Vi đi vào trong lớp học, đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. Dương Vi đi lên bục giảng, cười với bọn họ: “Thầy giáo La có chút việc, cô sẽ phát bài thi toán học giúp thầy ấy.”

Nghe được sẽ phát bài thi toán học, vẻ mặt của mọi người đều có chút khẩn trương.

Dương Vi rất hưởng thụ loại cảm giác này, cô mở bài thi ra, nhìn tờ giấy thống kê điểm số đặt ở trên cùng: “Đợt thi này có ba bạn được 100 điểm, Hà Xán --” Cô cầm bài thi đặt ở trên cùng lên, nhìn về phía Hà Xán, trong tiếng vỗ tay hoan hô của cả lớp, Hà Xán tiến lên nhận bài thi.

“Cố Lỗi -- ” Dương Vi đưa bài thi cho cậu bé, còn không quên bổ sung nói: “Em đang bị lệch môn rất nghiêm trọng, giống như một người dị dạng, có biết không?”

Cố Lỗi đột nhiên cảm thấy bài thi toán học trên tay có chút nóng bỏng. Minh Hạo ngồi ở chỗ của mình cười ha ha, Dương Vi nhìn cậu bé một cái, mỉm cười nói: “Bạn học Minh Hạo không bị lệch môn, môn nào cũng kém đồng đều.”

Minh Hạo: “......”

Lần này đến lượt các bạn học sinh khác cười ha ha.

Dương Vi phát những bài thi đạt 90 điểm trở lên xong, đến lượt bài thi của Minh Hạo. Cô cầm lấy bài thi, nhìn về phía Minh Hạo, nói: “Minh Hạo, 87 điểm.”

Minh Hạo mở miệng đáp, đi lên nhận bài thi, Dương Vi nói: “Cầm lấy bài thi sửa những lỗi sai, sau đó về nhà đưa cho phụ huynh ký tên, thứ hai mang đến nộp.”

“Vâng ạ.” Minh Hạo đáp lời, giống như cô vợ nhỏ trở về chỗ ngồi xuống. Tiết học thứ nhất kéo dài được hai phần ba, thầy giáo La mới chân nam đá chân siêu chạy đến.

Dương Vi rút lui thành công, trở về phòng làm việc chờ tan tầm.

Khó có hôm buổi tối không có lớp, Dương Vi chuẩn bị về nhà xem một bộ phim truyền hình, ngày mai lại vẽ bản thảo. Trên đường trở về nhà, cô mua hai cái cổ vịt và một bát lớn rau cải, dự định tối nay cứ như vậy trôi qua.

Vừa đăng nhập vào biểu tượng chim cánh cụt, avatar của Giản Song đã sáng lên, Dương Vi nhấn một cái, khung đối thoại vui vẻ nhảy ra: “Vi Vi, cuối tuần này Viên thuốc bạch tuộc sẽ tham gia ký tặng sách mới! Cuối cùng tớ cũng có thể chiêm ngưỡng dung nhan của anh ấy!”

Viên thuốc bạch tuộc là đại thần viết tiểu thuyết, bộ tiểu thuyết [bang phái tử tù] của anh ta thành công rất vang dội, ngay cả những người không xem tiểu thuyết do nam viết như Dương Vi cũng nghe danh anh ta như sấm dền bên tai.

Cô suy nghĩ một chút, trả lời nói: “Người này không phải đang ở nước ngoài sao?”

Song sinh hồ lô: “Nghe nó là đã trở về rồi! Lần phát hành thứ hai bộ truyện [Bang phái tử tù] này, chủ nhiệm Phương vất vả lắm mới mời được anh ấy đến! Gào khóc ngao! Tớ kích động muốn gặp nam thần của tớ quá!”

Dương Vi hạ khóe miệng xuống, các vị nam thần của Giản Song có thể dùng để tính toán các cuộc gọi.

“Chúc cậu may mắn.”

Song sinh hồ lô: “Gào khóc ngao, nhưng tớ có chút hồi hộp, cậu đi cùng với tớ, tớ mua xong vé rồi!!”

“Cuối tuần tớ còn muốn vẽ phác học, cậu tìm bạn trai của cậu đi cùng đi.”

Song sinh hồ lô: “Bạn trai của tớ làm sao có thể đi cùng tớ, nhìn tớ nhìn một người đàn ông khác? Ngày mai cậu vẽ đi, ngày kia chúng ta cùng đi.”

Song sinh hồ lô: “Viên thuốc bạch tuộc rất đẹp trai!”

Dương Vi bĩu môi, nói thật hay, giống như cậu đã gặp qua rồi ý. Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhận lời: “Được rồi, mấy giờ bắt đầu ký tặng?”

Song sinh hồ lô: “Mười giờ sáng, tớ mời cậu ăn cơm trưa =3=”

Kiếm được một bữa cơm, Dương Vi rất là hài lòng: “Chúng ta gặp nhau mấy giờ, ở đâu?”

“Chín giờ là có thể vào bên trong, tớ ở bên ngoài trung tâm triển lãm chờ cậu!”

Dương Vi trả lời bằng một dấu tay ok, vừa ăn vừa xem phim truyền hình. Trước khi ngủ, Dương Vi theo thói quen lướt Weibo một chút, phát hiện ra Đợi một lát ba phút đồng hồ cũng chia sẻ tin tức về buổi ký tặng ngày mai.

Cô theo đường link tìm được Weibo của Viên thuốc bạch tuộc, avatar của hắn dùng là một nhân vật mâng, địa chỉ ghi là ở hải ngoại. Dương Vi đã nghe Giản Song nói qua, trên Weibo của Viên thuốc bạch tuộc đã từng đăng lên một tấm hình chụp bóng lưng của mình, được fan nhất trí bình chọn là bóng lưng đẹp nhất của năm.

Dương Vi có chút tò mò, kích vào album ảnh của hắn.

Album ảnh của Viên thuốc bạch tuộc không có nhiều ảnh chụp. Dương Vi nhanh chóng tìm thấy bức ảnh chụp bóng lưng kia. Khung cảnh của tấm hình là một bãi biển xanh thắm trải dài, một người đàn ông đang đứng cạnh khóm hoa tươi mới trồng trên ban công nhìn về phía xa.

Dương Vi phải thừa nhận, tuy rằng chỉ là bóng lưng, nhưng thật sự rất tuấn tú, chỉ dựa vào vai rộng, eo thon và chân dài, là có thể bắt rất nhiều trái tim của các thiếu nữ.

Nhưng mà….Tại sao lại cảm thấy bóng lưng này có phần quen mắt nhỉ?

Dương Vi suy nghĩ một lát không tìm ra manh mối gì, quyết định tắt máy đi ngủ.

Thứ bảy, rốt cục cũng tô xong lớp nền cho bức tranh, Dương Vi thở ra một hơi, bắt đầu chuẩn bị cho khóa học buổi tối. Nếu như dùng một câu để hình dung tâm tình của cô bây giờ, đó chính là đau khổ vất vả 30 năm để được tự do.

Chủ nhật, Dương Vi ngây ngốc trên giường một lúc, khi chạy tới trung tâm triển lảm thì đã là 9 rưỡi. Giản Song tức giận đứng chờ ở cửa, sắc mặt đen có thể so với đít nồi: “Tại sao bây giờ cậu mới đến?”

Dương Vi nói: “Không phải mười giờ mới bắt đầu ký tặng à, cậu sốt ruột như vậy làm gì?”

“Tớ có thể không sốt ruột sao!” Giản Song lôi Dương Vi đi vào trong hội trường, “Cậu có biết những người đó đã xếp hàng từ bao giờ không? Đến muộn nửa giờ, chúng ta phải xếp hàng ra tận phía bên ngoài đấy!”

Dương Vi co rút khóe miệng, im lặng không lên tiếng đi theo cô ấy đến bàn của chủ nhiệm Phương để đưa vé ký tặng. Ở chỗ trống, quả nhiên đội ngũ xếp hàng đã xếp thành hàng dài, còn có không ít người mặc trang phục cosplay đứng ở trong hàng.

Giản Song lôi Dương Vi đi đến cuối hàng, nhìn chung quanh một lần, nói với cô: “Cậu đứng xếp hàng ở đây nhé, tớ đi mua sách.”

“Ừ.” Dương Vi gật đầu, nhìn Giản Song đi đến gian hàng chính thức mua hai bản [bè cánh tử tù] trở về. Trong sách còn kẹp một tờ áp phích, dĩ nhiên không phải là tác giả, mà là nam nhân vật chính. Giản Song nhìn chằm chằm tấm áp phích trong chốc lát, nói với Dương Vi: “Tớ cảm thấy, viên thuốc bạch tuộc nhất định còn đẹp trai hơn cả nam chính.”

Dương Vi nói: “Đợi thấy rồi, nhớ đừng có quay mặt đi.”

Nói đến đây Giản Song lại có chút phấn khởi: “Gào khóc ngao, không biết có thể xin ôm một cái rồi chụp ảnh chung được không? A đúng rồi, lát nữa cậu nhớ chụp ảnh cho tớ!” Cô nói xong kích động lấy máy ảnh đang đeo ở trên cổ xuống đưa cho Dương Vi.

Dương Vi oán trách nhận lấy máy ảnh, cô có thể hiểu được tâm tình của Giản Song, nếu như Mạc thiên vương xuất hiện ở đây, cô nhất định còn kích động hơn cả cô ấy.

Hai người đứng trong hàng nói chuyện phiếm một lúc, thì có nhân viên công tác đeo thẻ công tác đi dọc hàng nhắc nhở: “Lúc nhìn thấy viên thuốc bạch tuộc, không được ôm, không được hôn, không được chụp ảnh chung, không thể yêu cầu anh ấy ký linh tinh vớ vẩn nhớ chưa.”

Nhiệt tình của Giản Song nhất thời giảm hơn phân nửa: “Như vậy còn có thể làm cái gì chứ?”

Nhưng mà nhân viên công tác đã đi lên phía đầu hàng, không quan tâm đến lời nói của cô ấy.

Đúng mười giờ, trong hội trường đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, Giản Song kích động nắm lấy tay Dương Vi: “Đến rồi, đền rồi, làm sao bây giờ, tớ hồi hộp quá!”

Dương Vi cũng hết sức tò mò, ánh mắt cũng nhìn theo tầm mắt của mọi người, quả nhiên thấy một bóng người cao cao bị một đám nhân viên công tác vây quanh lại, đang đi tới. Hắn mặc một chiếc áo khoác tối màu kết hợp cùng một chiếc quần jeans và một đôi giày cùng màu, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là trên đầu hắn còn đội mũ và đeo khẩu trang.

Nhóm fan hâm mộ cũng thấy được thực tế anh ta che mặt, nhất thời tiếng kêu rên vang lên bốn phía. Giản Song thất vọng dựa vào người Dương Vi, vẻ mặt đau thương: “Vì sao nam thần phải che mặt! Nhưng mà ánh mắt rất hấp dẫn!”

Tầm mắt Dương Vi cũng di động theo hắn, ánh mắt quả thật rất đẹp, có phần giống với cặp mắt đào hoa của Phương Thừa Nhiên. Sau khi Viên thuốc bạch tuộc ngồi xuống ghế, cũng không có phát biểu cái gì, trực tiếp bắt đầu ký tặng.

Bọn Dương Vi xếp ở phía gần cuối hàng, Giản Song vẫn cứ lo lắng viên thuốc bạch tuộc sẽ không ký tặng đến lượt các cô. Bởi vì hàng hình chữ s, cho nên chỗ đứng của bọn họ bây giờ vừa vặn đối diện với vị trí của Viên thuốc bạch tuộc, Dương Vi giơ máy ảnh lên, giúp Giản Song chụp mấy tấm hình chân dung Viên thuốc bạch tuộc.

Tuy rằng nhân viên công tác trước đó đã nhắc nhở qua là không thể ôm, cũng không thể chụp ảnh chung, nhưng vẫn có những fan nữ cá biệt hết sức dũng cảm bỏ sách xuống nhanh chóng ôm một cái, mỗi lúc như thế, Giản Song đều nói, lát nữa cô nhất định cũng phải mạnh mẽ ôm một cái.

Viên thuốc bạch tuộc vẫn chăm chú kí tên, đầu cũng không ngẩng lên, đến mười một giờ, rốt cuộc cũng đến lượt Giản Song và Dương Vi. Khi Giản Song đem sách đặt ở trước mặt viên thuốc bạch tuộc, tay còn có chút run. Dương Vi đã giơ sẵn máy ảnh lên, chỉ chờ giây phút Giản Song tiến lên ôm hôn, thì sẽ chụp nhanh, kết quả Giản Song thẹn thùng nói câu cám ơn, rồi cầm sách rời đi.

Dương Vi: “......”

Nhân viên công tác bên cạnh lên tiếng thúc giục: “Nhanh lên một chút!”

Dương Vi bỏ máy ảnh xuống, chạy nhanh đi lên. Lúc cô đặt sách lên trên bàn, viên thuốc bạch tuộc đúng lúc ngước mắt nhìn lên, sau đó ánh mắt chợt lóe sáng.

Dương Vi thấy hắn đột nhiên bất động, trong lòng cực kỳ khẩn trương. Trừng cái gì mà trừng! Chẳng lẽ hắn phát hiện ra mình không phải là độc giả của hắn, cho nên không muốn ký sao? Nếu như hắn hỏi nhân vật chính trong truyện của hắn tên là gì, cô lại không trả lời được thì biết phải làm sao bây giờ! Có thể bị chôn sống đánh chết hay không!

Nội tâm của Dương Vi còn đang đấu tranh tinh thần phong phú, viên thuốc bạch tuộc bỗng nhiên cười cười với cô. Đúng vậy, tuy rắng hắn đang đeo khẩu trang, nhưng Dương Vi vẫn nhìn ra được hắn đang cười, ánh mắt chính là cửa sổ tâm hồn!

Hắn cúi đầu, mở sách ra, soàn soạt soàn soạt viết vài chữ trên giấy, sau đó trả lại sách cho Dương Vi. Dương Vi thẹn thùng nói tiếng cảm ơn, cầm sách chạy thật nhanh.

Sau khi rời khỏi khu vực kí tặng, rốt cục Dương Vi cũng thở ra một hơi, Giản Song còn đang nhìn chữ ký trên sách cười ngây ngô, Dương Vi đi đến, hỏi: “Không phải nói muốn ôm sao? Làm sao lại chạy nhanh như vậy?”

Giản Song nhìn cô, làm một vẻ mặt bi thương: “Tớ căn bản là không có dũng khí! Tớ nhìn thấy anh ấy ngay cả nói cũng không dám nói, cậu thật sự là quá can đảm!”

Dương Vi khinh bỉ nhìn cô ấy một cái, mở trang sách được ký tặng ra nhìn một chút.

Mỗi ngày vui vẻ _

-- Viên thuốc bạch tuộc

“A! vì sao chữ ký tặng của tớ với của cậu lại khác nhau!” Giản Song mở sách của mình ra, giơ lên trước mặt Dương Vi, “Vì sao của cậu còn có bốn chữ mỗi ngày vui vẻ! Còn có cả khuôn mặt tươi cười nữa!”

Dương Vi cũng khó hiểu, không chỉ có nhiều hơn mấy chữ, ngay cả bốn chữ viên thuốc bạch tuộc này viết cũng khác nhau, của Giản Song là viết chữ giản thể, mà của cô, rõ ràng là chữ đẹp hơn hẳn.

“Vì sao? Cậu nói cho tớ biết đây là vì sao!” Giản Song căm hận lôi kéo cánh tay Dương Vi, trong mắt phun ra tia lửa. Dương Vi nấc cụt một tiếng, cười gượng nói: “Hay tớ là người thứ một trăm, cho nên mới đặc biệt như vậy?”

“Thứ hai trăm năm mươi còn không giống như vậy!” Giản Song che ngực, làm bộ sắp ứ nghẹn mà chết.

Dương Vi đưa sách trên tay mình ra: “Bản này cho cậu.”

Giản Song bỗng chốc sống lại từ cõi chết: “Vi Vi, cậu đúng là rất yêu tớ! Đi, tớ mời cậu ăn hải sản!”

Lúc ký tặng kết thúc, chủ nhiệm Phương nhiệt tình mời Viên thuốc bạch tuộc cùng đi ăn cơm, nhưng bị từ chối. Nhóm fan cũng theo đuôi viên thuốc bạch tuộc cho đến khi hắn lên xe, vẫn không nhìn thấy được hắn bỏ khẩu trang xuống.

Phương Thừa Nhiên tựa lưng vào ghế ngồi, tháo khẩu trang trên mặt xuống, lắc lắc cổ tay của mình để thả lỏng. Biên tập viên ngồi ở ghế trên quay đầu lại nhìn hắn một cái, hỏi: “Xin hỏi, bây giờ anh muốn đi đâu ạ?”

“Về nhà, tay tôi sắp gẫy đến nơi rồi.”

Biên tập viên chớp mắt nhìn hắn, ân cần hỏi thăm: “Có cần tôi xoa bóp giúp anh không? Miễn phí.”

Phương Thừa Nhiên cười với cô ta: “Không cần, cảm ơn.”

Biên tập viên che ngực: “Gào khóc, đừng có lấy sắc đẹp ra để mê hoặc tôi, tôi không chịu được cám dỗ.”

Phương Thừa Nhiên lười nói chuyện.

Biên tập viên lại nói: “Nếu anh lộ mặt trước nhiều người, fan hâm mộ chắc chắn sẽ tăng lên gấp bội.”

“Đến khi đó tôi sẽ đổi biên tập viên.”

Biên tập viên câm miệng .

Xe của Phương Thừa Nhiên dừng lại trước cửa nhà, sau khi hắn xuống xe, cũng không quay đầu lại bước vào cửa. Hắn vào bếp rót cho mình một ly cà phê, vừa mới đi ra phòng khách, chợt nghe thấy Minh Hạo đang lạch bà lạch bạch chạy từ trên lầu xuống.

“Cậu, cậu đã về rồi à? Ký tặng thế nào ạ?”

Phương Thừa Nhiên nghĩ đến Dương Vi, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên: “Rất tốt.”

Minh Hạo thấy tâm tình cậu không tệ, vội vàng đưa bài thi trong tay ra: “Thầy giáo yêu cầu phụ huynh phải ký tên.”

Phương Thừa Nhiên cầm lấy bài thi nhìn thoáng qua, lại liếc mắt về phía Minh Hạo: “87 điểm? Rốt cuộc cháu di truyền chỉ số thông minh của ai?”

Minh Hạo bĩu môi: “Có lẽ là của cậu.”

“Lúc cậu học tiểu học, môn toán không bao giờ được đến 87 điểm.” Phương Thừa Nhiên cầm lấy bút ở trên bàn, ký tên của mình lên đó. Minh Hạo lấy lại bài thi xem qua, thấy không có gì liền nhét vào trong cặp sách.

Buổi sáng hôm sau, trước khi bắt đầu giờ tự học, lớp trưởng phụ trách môn toán đi thu toàn bộ bài thi cuối tuần đã phát để lấy chữ ký phụ huynh về nộp. Thầy giáo La ngồi trong văn phòng sửa bài cho học sinh, khi lật đến bài thi của Minh Hạo, quay đầu nói với Dương Vi đang ngồi bên cạnh cửa sổ: “Cô giáo Dương, cô lại đây nhìn xem.”

“Làm sao vậy?” Dương Vi nghi hoặc nhìn anh ta một cái.

Thầy giáo La giơ bài thi của Minh Hạo ra, nói với cô: “Cô xem chữ ký trên bài thi của Minh Hạo là cái gì?”

Dương Vi đi đến cầm bài thi lên xem, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Tuy rằng nét chữ vô cùng cẩu thả, nhưng cô vẫn nhận ra được đó là chữ gì -- bởi vì hôm qua cô mới nhìn thấy.

Viên thuốc bạch tuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.