Edit: Sunflower
Bậc thang cũng không quá cao, thời điểm Dương Vi ngã xuống đất theo bản năng chống tay xuống đất, giảm bớt lực.
Chỉ là vì bị ngã đột ngột, trong bụng bỗng nhiên đau thắt lại càng khiến cô sợ đến mặt cắt không còn giọt máu. kỳ Tiếu Ngôn thấy cô bị ngã, vội vàng đi tới: “Bảo Bảo, có làm sao không?”
Anh cúi người, đỡ cô từ dưới đất đứng lên, Dương Vi bám chặt cánh tay anh, lông mày nhíu lại: “ Đau quá.”
Kỳ Tiếu Ngôn thấy sắc mặt cô tái nhợt, cũng khẩn trương theo: “Đau chỗ nào?”
“Bụng...” Dương Vi ngẩng đầu nhìn anh, như là sợ hãi điều gì mà nắm cánh tay anh càng chặt, “Ngôn Ngôn, con...”
Kỳ Tiếu Ngôn sửng sốt một lát, cau mày hỏi: “ Cái gì con?”
Thần sắc của anh nháy máy lạnh xuống, dọa Dương Vi trong lòng hoảng hốt, nước mắt đã dâng đầy lên hốc mắt: “Ngôn Ngôn, xin lỗi, em vẫn chưa kịp nói với anh, em mang thai rồi.”
Cánh tay đang đỡ sau lưng cô bỗng nhiên cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng đình trệ. Bên cạnh các sinh viên thấy có người bị té ngã, sôi nổi đi qua. Kỳ Tiếu Ngôn hít sâu một hơi, đem Dương Vi bế ngang lên, lớn tiếng nói với học sinh xung quanh: “Tránh ra!”
Các bạn học bị một tiếng hô này làm giật mình, họ trước giờ chưa từng thấy qua bộ dạng tức muốn hộc máu như vậy của giáo sư Kỳ. Các bạn học mau chóng nhường đường cho anh. Dương Vi dựa vào ngực Kỳ Tiếu Ngôn, nghe nhịp tim của anh đập thình thịch thình thịch, trong lòng càng lo sợ: “ Ngôn Ngôn, con liệu có bị làm sao không?”
“Sẽ không có việc gì, đừng sợ.” Anh trấn an mà hôn trán Dương Vi, cô không bị chảy máu, hẳn là không quá nghiêm trọng.
Thời điểm anh bế Dương Vi đến trên xe, trán cô đã rịn một lớp mồ hôi mỏng. Anh giúp cô xoa xa trán, cẩn thận thắt dây an toàn. Tuy rằng Kỳ Tiếu Ngôn giờ phút này lòng như lửa đốt, nhưng cũng không dám lái xe quá nhanh. Anh nhìn thoáng qua Dương Vi ở bên cạnh, nhẹ nhàng nắm tay cô: “Bảo Bảo, đừng sợ, không có việc gì đâu.”
“Ừm..” Dương Vi bởi vì bị đau bụng nên giọng cũng yếu hơn, cô nghiêng đầu nhìn Kỳ Tiếu Ngôn, hốc mắt nóng lên: “Xin lỗi, Ngôn Ngôn, lẽ ra em nên sớm nói với anh...”
Kỳ Tiếu Ngôn chậm rãi nắm chặt tay, cùng cô 10 ngón tay đan vào nhau: “Đừng nói chuyện.”
Dương Vi hít hít mũi không lên tiếng, sau khi đến bệnh viện, Kỳ Tiếu Ngôn nhanh chóng đỗ xe, ôm cô vào khám gấp. Y tá trực quầy thấy anh vội vàng đi vào đây, cũng nhanh nhẹn đi lên hỏi: “Bệnh nhân làm sao vậy?”
“ Cô ấy vừa té ngã, có thể bị động thai.”
Việc động thai này không lớn không nhỏ, y tá bảo anh ôm Dương Vi vào phòng bệnh. Sau đó kéo mành ngăn anh bên ngoài chờ. Rất nhanh có một y tá cùng bác sĩ đến. Bác sĩ kia nhìn khá trẻ, buộc tóc đuôi ngựa thấp, đeo kính. Hai người vào bên trong mành rồi một lúc đều không có động tĩnh.
Kỳ Tiếu Ngôn một mình đứng ngoài phòng bệnh, cả người đều căng thẳng, mắt cũng không nháy mà nhìn chằm chằm vào tấm mành màu xanh biển nhạt. Không biết qua bao lâu, rốt cuộc người cũng được đưa ra, bác sĩ đi theo hỏi: “Anh là người nhà của bệnh nhân?”
Kỳ Tiếu Ngôn giật giật khóe miệng nhưng không nói được, chỉ có thể gật gật đầu.
Bác sĩ nói: “Yên tâm đi, không có dấu hiệu sinh non, hiện tại tình huống đã ổn định rồi. Anh cho cô ấy nằm nghỉ ngơi một chút là được.”
Kỳ Tiếu Ngôn lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, bàn tay đang nắm chặt cũng dần dần thả lỏng lại: “Cảm ơn bác sĩ.”
“Không cần cảm ơn tôi, thời kỳ đầu mang thai là nguy hiểm nhất, phải chú ý cẩn thận. Anh nhớ nhắc nhở cô ấy nghỉ ngơi nhiều, giữ tâm trạng vui vẻ là được.” Bác sĩ nói xong, đi được hai bước lại quay đầu, “Cũng đừng cãi nhau với cô ấy.”
Kỳ Tiếu Ngôn đáp ứng, sau khi bác sĩ đi khỏi, hít sâu một hơi bước vào phòng bệnh.
Dương Vi nằm trên giường, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt. Kỳ Tiếu Ngôn đi đến bên cạnh ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.
Dương Vi mở to mắt nhìn anh, biểu cảm có chút không biết phải làm sao. Kỳ Tiếu Ngôn thu tay lại, nhìn cô hỏi: “Còn đau không?”
Dương Vi lắc đầu, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lại nói không nên lời. Kỳ Tiếu Ngôn vẫn nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Dương Vi, chuyện mang thai hệ trọng như vậy em lại giấu anh là sao? Em định sinh con một mình? Hay định phá thai?”
“Không phải.” Dương Vi có chút sốt ruột, “Em không phải muốn gạt anh, em chỉ là muốn có chút thời gian thích ứng, bác sĩ nói tháng sau đến tái khám. Em vốn dĩ định...”
Dương Vi nói còn chưa nói xong, Kỳ Tiếu Ngôn đã khom lưng hôn lên môi cô. Anh hôn nhẹ nhàng thận trọng, như đang nâng niu một món đồ quý giá. Dương Vi không biết tại sao mình lại muốn khóc, cô quay đầu đi, né tránh Kỳ Tiếu Ngôn: “Đây là bệnh viện đấy...”
Kỳ Tiếu Ngôn thuận thế dụi đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng ôm ôm vào trong lồng ngực: “Bảo Bảo, em vừa rồi thiếu chút nữa là dọa chết anh rồi...”
Dương Vi mím môi, vòng tay qua sau lưng anh: “Ngôn Ngôn, có con rồi anh có vui không?”
Kỳ Tiếu Ngôn vẫn dụi đầu vào cổ cô, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng lại nghe được giọng nói đượm ý cười cất lên: “ Vui, anh vui lắm.”
Dương Vi cong cong khóe môi, nhắm mắt lại không nói nữa. Kỳ Tiếu Ngôn hôn lên má cô một cái, ôn nhu nói: “Bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi, đợi lát nữa chúng ta xuất viện.”
Dương Vi lại ngủ thêm ở bệnh viện một tiếng nữa, Kỳ Tiếu Ngôn mới ôm cô ra viện. Bây giờ đã là buổi chiều, hai người vẫn chưa ăn cơm, Kỳ Tiếu Ngôn giúp cô thắt đai an toàn, hỏi: “Đói không?”
Dương Vi gật gật đầu: “Đói.”
Không muốn cho Dương Vi ăn đồ ăn ngoài, Kỳ Tiếu Ngôn liên lái xe đưa cô về nhà. Bế Dương Vi lên giường nghỉ, Kỳ Tiếu Ngôn đứng ở một bên: “Em muốn ăn gì?”
“Ừm...” Dương Vi nghĩ nghĩ nói: “ Cải trắng nấu dấm, thịt chua ngọt với canh cà chua nữa.”
Kỳ Tiếu Ngôn nhìn cô một lúc, “Xem ra Ngôn bảo là con trai rồi.”
Dương Vi chớp chớp mắt: “Ngôn bảo là ai?”
“ Đứa trẻ trong bụng em.” Kỳ Tiếu Ngôn nói xong liền đi phòng bếp nấu cơm, thời điểm nấu ăn cố tình nấu nhạt hơn một chút. Anh nghĩ mình nên mua một quyển thực đơn chi tiết dành cho thai phụ, để nhớ kỹ những đồ cần kiêng.
Không cần động tay động chân đã được ăn no nê, Dương Vi 10 phần hài lòng. Sau khi ăn xong, Dương Vi đem sổ tay thai phụ mình được cấp cho Kỳ Tiếu Ngôn xem, lại bị người quấn lấy đòi ngủ cùng. Cô ở trong chăn, nhìn Kỳ Tiếu Ngôn đứng dậy khỏi giường: “Anh định ra ngoài à?”
“Ừ, anh đến trường dọn đồ dùng về đây.”
Dương Vi: “...”
Cô biết rồi mọi chuyện cũng sẽ phát triển thành cái dạng này.
Kỳ Tiếu Ngôn như là đột nhiên nghĩ ra chuyện gì: “Chuyện em mang thai cha mẹ biết chưa?”
Dương Vi nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Em cũng chưa nói cho ai.”
“Như vậy thì anh là người đầu tiên biết tin?” Kỳ Tiếu Ngôn cười như không cười nhìn cô, khom lưng hôn một cái, “Em ngủ ngoan đi, anh sẽ về sớm.”
Dương Vi nghe lời anh ngoan ngoãn ngủ, Kỳ Tiếu Ngôn lái xe quay về trường, chuẩn bị đồ đạc dọn về nhà. Anh lấy ra một thùng giấy, cho một chút giấy tờ cùng đồ dùng vào. Lại mở tủ quần áo bên cạnh cho một ít quần áo mùa hè, laptop và giấy ly hôn vào vali. Anh nhìn quanh phòng một lần, đem những khung ảnh mình mang đi từ nhà lần trước cất lại vào trong hành lý.
Thời điểm về đến nhà, Dương Vi còn đang ngủ, Kỳ Tiếu Ngôn không đánh thức cô, im lặng mà dọn đồ ra. Thời điểm Dương Vi tỉnh giấc thấy anh đang treo áo sơ mi vào trong tủ quần áo. Hình ảnh này cô đã từng nhìn thấy nhiều lần, hiện tại lại nhìn thấy, không khỏi có chút xúc động.
Cô từ trong tổ chăn chui ra, Kỳ Tiếu Ngôn nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn cô: “Tỉnh rồi à?”
“Ừm.” Dương Vi vòng tay từ phía sau ôm eo anh, cọ cọ mặt lên lưng. Kỳ Tiếu Ngôn khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn cô: “Em làm nũng hả?”
Dương Vi chỉ lo cọ cọ mà không trả lời, Kỳ Tiếu Ngôn xoay người ôm lấy cô, ở trên đỉnh đầu cô hỏi: “Đói bụng không?”
Dương Vi nhìn không được bật cười thành tiếng: “Ngôn Ngôn, em phát hiện sau khi anh biết mình làm ba ba thì ôn nhu hơn trước kia vài lần.”
Kỳ Tiếu Ngôn không đồng tình nói: “Anh vẫn luôn ôn nhu.”
Dương Vi trần trụi mà cười nhạo anh vài tiếng, đổi lại bị Kỳ Tiếu ngôn hôn một cái. Dương Vi nhìn anh, lười nhác nói: “Còn trở nên càng ngày càng thích hôn em.”
Kỳ Tiếu Ngôn cười cười không nói chuyện, bảo bối của anh bây giờ trong bụng còn có bảo bối khác, ngẫm lại liền cảm thấy đáy lòng mềm mại như bông.
Thời điểm ăn tối, Kỳ Tiếu Ngôn nói muốn nhanh chóng xử lý thủ tục phục hôn, còn phải thông báo cha mẹ một tiếng. Dương Vi nghĩ đến lần trước mẹ bảo giáo sư Kỳ chuẩn bị phải chịu một trận đòn, ánh mắt nhìn anh lại thêm một phần đồng cảm.
Kỳ Tiếu Ngôn cùng cô quyết định chủ nhật tuần sau về nhà ăn cơm, sau khi đi xuống bếp rửa chén. Dương Vi ngồi trên sô pha ăn trái cây xem TV, sớm biết rằng có người hầu hạ sảng khoái như vậy, cô sớm đã nói cho Kỳ Tiếu Ngôn tin vui này rồi.
Kỳ Tiếu Ngôn rửa xong chén bát, lấy chìa khóa chuẩn bị ra cửa: “Anh đi siêu thị mua ít đồ.”
“Em cũng đi.” Dương Vi từ trên sofa đứng lên, cũng đi ra cửa. Kỳ Tiếu Ngôn hơi nhíu nhíu mày, muốn để cô ở trong nhà: “Siêu thị đông người, nhỡ va phải em thì làm sao?”
Dương Vi vịn vào cánh tay anh để đi giày: “Kỳ tiên sinh, anh có chút khẩn trương quá rồi đó, ngày mai em vẫn còn đi dạy, anh có phải còn định cho em nghỉ việc luôn không đây?”
Kỳ Tiếu Ngôn thuận lý thành chương nói: “ Từ chức cũng không sao, anh có thể chăm cả em và con.”
Dương Vi ngẩng đầu nhìn anh một cái, lôi kéo anh đi ra ngoài: “Anh nguyện ý nhưng em còn chưa đồng ý đâu, nuôi con tốn kém như vậy, nên chăm chỉ đi làm kiếm tiền bột sữa mới đúng.”
Hai người khỏi tiểu khu, Dương Vi nghĩ nghĩ, nói với Kỳ Tiếu Ngôn nói: “Ngôn Ngôn, chúng ta đi xa một chút đến cái siêu thị gia đình kia đi, coi như là tản bộ sau khi ăn xong.”
“Được.” Đối với thai phụ, vẫn cần vận động ở mức độ vừa phải, Kỳ Tiếu Ngôn quyết định từ nay về sau mỗi ngày buổi tối đều dẫn Dương Vi ra ngoài tản bộ.
Ở siêu thị dạo một vòng, Kỳ Tiếu Ngôn đi đến quầy rau quả chọn lựa trái cây: “Ăn nhiều táo một chút, sinh con da sẽ đẹp.”
“Vậy hả?” Dương Vi nhướng mày, cũng đi theo Kỳ Tiếu Ngôn chọn táo, tuy rằng cô không thích ăn táo, nhưng mà vì để Ngôn bảo có làn da đẹp, cô sẽ ăn táo nhiều hơn.
“Chờ đến mùa nho thì ăn nhiều nho một chút, nghe nói như vậy khi sinh ra con mắt sẽ lớn.”
Dương Vi chớp chớp mắt, nhìn Kỳ Tiếu Ngôn bên cạnh không tự giác mà cười thành tiếng. Kỳ Tiếu Ngôn nghiêng cô một cái: “Cười gì vậy?”
Dương Vi nói: “ Nói chuyện không có căn cứ khoa học như vậy không giống như lời giáo sư Kỳ đã nói a.”
Kỳ Tiếu Ngôn không nói gì, lại đi đến một bên chọn cam. Dương Vi theo anh đi chọn, dùng ngón tay chọc chọc mặt anh: “Làm sao bây giờ, giáo sư Kỳ sau khi làm ba lại càng đáng yêu hơn hahaha.”
Kỳ Tiếu Ngôn nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, nhìn nhìn hai túi trái cây, nói sang chuyện khác: “Có cần mua chanh không?”
“Không cần, trong nhà vẫn còn nhiều chanh mà.”
Kỳ Tiếu Ngôn không nói gì thêm, để Dương Vi cầm tay kéo ra quầy thanh toán.
Buổi tối lúc Dương Vi tắm xong ra, Kỳ Tiếu Ngôn đã nằm sẵn ở vị trí của anh rồi, còn gối trên cái gối anh bắt cóc đi lần trước. Dương Vi đi qua bên cạnh anh nằm xuống, nói câu chúc ngủ ngon rồi tắt đèn đi luôn.
Trong bóng đêm, một đôi mắt sáng ngời dị thường nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt mãnh liệt khó có thể bỏ qua, Dương Vi rốt cuộc không nhịn được nói: “Ngôn Ngôn, nếu anh vẫn cứ nhìn em, em sẽ không ngủ được.”
Kỳ Tiếu Ngôn vờn vờn tóc mai của cô, giọng nói trong bóng đêm nghe phá lệ mê người: “Anh chính là muốn nhìn em.”
Dương Vi hạ khóe miệng, có chút bất đắc dĩ: “Ngày mai em còn phải đi làm.”
Kỳ Tiếu Ngôn lại tiếp tục nghiêng đầu nhìn cô một trận, bỗng nhiên bật cười, đem cô ôm vào trong ngực: “Bảo Bảo, hôm nay anh rất vui.”
Dương Vi ở trong lòng anh suy nghĩ một trận, kiến nghị nói: “Nếu anh thật sự ngủ không được, thì đi xuống vòng quanh tiểu khu chạy 5 vòng đi.”
Kỳ Tiếu Ngôn: “...”