Dương Vi sửng sốt nhìn anh ta một lúc lâu, mới phù một tiếng bật cười: “Cậu đang đóng phim à?”
Bờ môi của Phương Thừa Nhiên chậm chạp hạ xuống giống như một giọt nước: “Cậu có đồng ý làm nhân vật nữ chính của tớ không?” Ánh mặt trời vừa
lúc rơi trên khóe miệng của hắn, xinh đẹp giống như một bức tranh sơn
dầu.
Giây phút này, Dương Vi đại khái hiểu được tại sao tất cả các cô gái đều không thể từ chối Phương Thừa Nhiên. Cô khẽ nhếch khóe môi cười cười
với hắn, nhấc chân bước vào cửa xe, sau đó yêu nghiệt Martra liền nhanh
chóng chở Dương Vi chạy đi xa, trước cổng có một bảo vệ mập mạp lấy di
động ra, đăng lên kênh bạn bè.
“Công bố đáp án, cuối cùng Martra đẹp trai là đón cô giáo Dương dạy mỹ thuật tạo hình khối lớp năm. Xong.”
Tiếp đó toàn bộ bạn bè trên kênh đều sôi trào.
Dương Vi ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, nghiêng nghiêng đầu hỏi Phương Thừa Nhiên: “Chúng ta đi ăn cái gì?”
“Cơm Tây.” Phương Thừa Nhiên dừng lại một chút, sau đó bổ sung nói, “Moonlovers.”
Chiêu bài của Lovers là “Yêu cô ấy hãy mang cô ấy đến Moonlovers”, ở
thành phố A giả danh lừa bịp nhiều năm. Dương Vi trừng mắt nhìn, cảm
thán một tiếng, có lẽ Phương Thừa Nhiên vừa về nước, không biết
Moonlovers là lời ngoài ý.
Bởi vì đúng giờ tan tầm, xe bị kẹt ở trên đường. Mỗi lần kẹt xe đối với
Dương Vi đều là một loại dày vò, bởi vì những tài xế xe luôn luôn bấm
còi inh ỏi.
Cho dù là trước cửa nhà hàng cơm tây lãng mạn Moonlovers, Phương Thừa
Nhiên huênh hoang lái chiếc Maserati vẫn đưa tới không ít ánh nhìn của
những người xung quanh. Dương Vi nhìn cả cây tây trang màu đen của
Phương Thừa Nhiên, mở miệng nói: “Tớ có phải thay đổi trang phục không
nhỉ?”
Phương Thừa Nhiên giúp cô mở cửa xe, mỉm cười nói: “Nhân viên phục vụ
chắc chắn sẽ không chặn một người phụ nữ xinh đẹp như cậu ngoài cửa
đâu.”
Dương Vi cười hai tiếng, bước xuống xe: “Có phải trước đây cậu toàn đi
nghỉ ở Italia hay không? Nghe nói toàn bộ đàn ông ở đó đều nói những lời dễ nghe.”
Phương Thừa Nhiên nói: “Tớ toàn nói những lời thật lòng.”
Dương Vi mỉm cười đi vào cùng với hắn.
Toàn bộ Lovers đều được trang trí theo phong cách mông lung mờ ảo. Ông
chủ giống như muốn cố gắng tạo nên khách bầu không khí hẹn hò với người
yêu dưới ánh trăng. Trong nhà hàng còn dùng chocolate để trang trí một
số đồ vật, từ cửa đi vào, đã làm cho người ta cảm giác được bầu không
khí tràn đầy hương vị ngọt ngào.
Nhân viên dẫn đường rất chuyên nghiệp, ngay cả độ cong cúi người chào
hình như cũng phải dùng thước đo góc làm tiêu chuẩn, chuẩn xác và ưu
nhã. Đi đến một ngọn nến hình trái tim đang cháy, nhân viên phục vụ mới
dừng lại. Phương Thừa Nhiên tiến lên trước, kéo ghế ra cho Dương Vi, sau đó mới đi đến ngồi đối diện với cô.
Nhân viên phục vụ lễ phép đưa thực đơn cho Dương Vi, Dương Vi nhìn qua
vài lần sau đó gọi đồ ăn, Phương Thừa Nhiên cười nhạt hỏi: “Cậu thường
cùng người khác tới đây ăn cơm à?”
Dương Vi lắc lắc đầu nói: “Không phải, tại sao lại hỏi như vậy?”
“Tớ thấy cậu gọi món ăn rất thành thục.”
“À......” Kỳ thật cô cũng chỉ theo bản năng chọn những đồ ăn mà Kỳ Tiếu
Ngôn “yêu thích” mà thôi. Kỳ Tiếu Ngôn không ưa thích đi ăn cơm bên
ngoài, giống như phong cách của nhà hàng cơm Tây này, nó không nằm trong phạm vi xem xét của anh.
Ngoại trừ một lần khi còn ở chung với anh, Dương Vi và Kỳ Tiếu Ngôn đã
đến nơi này một lần, vào lễ giáng sinh, khi đó cô phải cầu xin nửa ngày
Kỳ Tiếu Ngôn mới nói ân chuẩn.
Dương Vi nhận ra, con người Kỳ Tiếu Ngôn rất hiếm khi thể hiện sự lãng
mạn. Chỉ có một số lúc hắn mới lộ ra biểu tình si mê. Ừ…Khi gần gũi với
cô, cũng sẽ lộ ra vẻ mặt này.
“Cậu đang suy nghĩ cái gì?” âm thanh lơ đãng của Phương Thừa Nhiên ở
phía đối diện vang lên, làm cho Dương Vi cảm thấy gò má của mình hơi
nóng. Cô che miệng ho khan một tiếng, hỏi Phương Thừa Nhiên: “Cậu mời tớ đến nơi này ăn cơm, không sợ bạn gái cậu hiểu lầm à?”
Phương Thừa Nhiên nhướng nhướng lông mày nói: “Nếu thực sự có người như vậy, tớ sẽ giải thích với cô ấy.”
Dương Vi không tin nhìn hắn: “Không thể nào, cậu không có khả năng chưa có bạn gái?”
Phương Thừa Nhiên thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nhìn đi, mọi người đều cho
rằng tớ có bạn gái, cho nên đến giờ phút này mình vẫn còn độc thân.”
Dương Vi cười khẽ một tiếng nói: “Tớ không tin, chắc chắn là yêu cầu của cậu quá cao. Lúc học đại học cậu cũng không kết giao với bạn gái ư?”
Phương Thừa Nhiên nói: “Không cần nói tớ, cậu kìa? Có bạn trai sao?”
Dương Vi dừng một chút, sau đó hơi hạ khóe miệng: “Tớ hiện tại đang độc thân.”
Nhân viên phục vụ rất nhanh liền bưng đồ ăn lên, hai người dừng nói
chuyện với nhau, bắt đầu thưởng thức đồ ăn ngon. Món khai vị là Salad,
món chính là Foie Gras, món tráng miệng là kem ly, làm cho Dương Vi rất
hài lòng. Gần bàn, ở bên cạnh có một nhạc công mặc áo tuxedo, đang chơi
violin, nhạc khúc là “Moonlight” của Debussy
Phương Thừa Nhiên nhìn Dương Vi trước mặt, cười hỏi: “Có cần tớ gọi anh ta lại đây, cho cậu trình diễn một khúc không?”
“Trăm ngàn lần đừng!” Dương Vi suýt nữa bị sặc miếng kem ly, “Rất xấu hổ.”
Phương Thừa Nhiên một tay chống cằm, nhìn cô cúi đầu nở nụ cười.
Sau khi đi ăn cơm Tây xong, Phương Thừa Nhiên còn muốn mời Dương Vi đi
xem phim, Dương Vi nhìn đồng hồ, lắc đầu nói: “Không được, tám giờ tối
tớ còn phải đi dạy.”
Phương Thừa Nhiên nghi hoặc nhìn cô: “Buổi tối? Còn dạy cái gì?”
“Tớ đang là giáo viên cho lớp học hội họa do một người bạn mở, tối nay có một lớp học thử nghiệm.” Dương Vi giải thích nói.
Phương Thừa Nhiên nhíu nhíu mày: “Mấy giờ tan học? Muộn quá về nhà sẽ không an toàn.”
Dương Vi sửng sốt một chút, mới cười nói: “Không phải lo, là dạy online.”
Phương Thừa Nhiên giật mình: “Vậy được rồi, lần sau tớ sẽ mời cậu đi xem phim. Bây giờ, có thể cho phép tớ đưa cậu về nhà không, tiểu thư xinh
đẹp?”
Dương Vi vô tư nở nụ cười: “Cậu thật sự ở nước ngoài ngây ngốc quá lâu rồi, người bên kia đều theo đuổi bạn gái như thế sao?”
“Đương nhiên không phải.” Phương Thừa Nhiên khẽ nở nụ cười, mở cửa xe cho Dương Vi.
Xe dừng lại trước cửa khu nhà của Dương Vi, Phương Thừa Nhiên ngẩng đầu
nhìn khu nhà cao cấp trước mắt, giống như vô ý mà hỏi thăm: “Cậu ở một
mình?”
“Ừ, đúng vậy.” Dương Vi trả lời qua loa hai câu, cởi dây an toàn định xuống xe.
“Chờ một chút.”
Phương Thừa Nhiên đột nhiên gọi cô lại, Dương Vi quay đầu, nghi ngờ nhìn hắn: “Có chuyện gì sao?”
Phương Thừa Nhiên nói: “Cậu không có chuyện gì khác cần tớ làm cho cậu sao?”
Dương Vi hơi hơi nhíu lông mày, mặt mang theo ý cười: “Ví dụ như?”
“Cậu thật sự không cần tớ cho cậu số điện thoại sao?”
Dương Vi hơi rũ mắt, bờ vai run rẩy cười: “Bạn học Phương Thừa Nhiên, tớ tuyệt đối không tin cậu không có bạn gái.”
Phương Thừa Nhiên từ chối cho ý kiến, lấy điện thoại di động ra, trừng mắt nhìn cô.
Ánh mắt của hẳn rất đẹp, khi hắn nhìn chăm chú vào bạn sẽ làm cho bạn cảm thấy trong thế giới của hắn chỉ có bạn.
Dương Vi lấy điện thoại ra trao đổi số với hắn, phất phất tay rồi xuống xe.
Hiện giờ Kỳ Tiếu Ngôn vẫn còn phải đứng trong phòng học của trường. Dưới tay anh ngoài một môn học, còn phải hướng dẫn cho ba nghiên cứu sinh
nữa. Nghiên cứu sinh thật ra chính là cu li của thầy giáo, cho nên Kỳ
Tiếu Ngôn rất không khách sáo đem dự án biên dịch những quy định về sách giáo khoa tiểu học của nước Áo ném cho bọn họ.
Trong ba nghiên cứu sinh chỉ có một nữ sinh (*), cô ta nghe bạn học nói chuyện Kỳ Tiếu Ngôn đã ly hôn, cũng có chút nóng lòng muốn thử.
(*) Nữ sinh: sinh viên nữ
(*) Nam sinh: Sinh viên nam
Nam sinh bên cạnh nhìn cô ta một cái, thờ ơ đẩy kính mắt trên sống mũi:
“Nghe nói, ngày hôm qua, giáo sư Kỳ đã ra một đề thi toán học hành hạ
tất cả các sinh viên năm ba, nếu cậu cảm thấy còn chưa bị thầy ấy hành
hạ đủ thì cứ lên đi.”
Nữ sinh: “......”
Kỳ thật cô vẫn còn rất nhiệt tình yêu thương sinh mệnh của mình.
Kỳ Tiếu Ngôn đột nhiên từ ghế đứng lên, ba học trò lập tức cúi đầu xuống tỏ vẻ mình đang rất bận rộn. Kỳ Tiếu Ngôn thu dọn tài liệu trên bàn,
không nói gì đi thẳng ra ngoài.
Nữ sinh nghe tiếng bước chân của anh, xác nhận anh đã đi xa, mới nhỏ giọng hỏi: “Thầy ấy làm sao vậy?”
Một nam sinh nói: “Tớ chỉ biết vừa rồi thầy ấy ngồi xem di động.”
Nữ sinh không thể tin mở to hai mắt, xem ra cho dù có là Kỳ giáo sư đi
chăng nữa thì ly hôn vẫn là một đòn đả kích nghiêm trọng! Điện thoại di
động đối với thầy ấy mà nói không phải chỉ có hai công năng là gọi điện
thoại và gửi tin nhắn thôi sao!
Nếu như trước đây thì đúng là như vậy, nhưng mà bây giờ Kỳ Tiếu Ngôn đã
ly hôn, chỉ có thể thông qua điện thoại di động để biết được tình hình
cuộc sống của Dương Vi, mà trên điện thoại di động của hắn chỉ cài đặt
một phần mềm là Weibo.
Anh biết Dương Vi muốn anh giao lưu với đồng nghiệp của cô, nhưng mà
đồng nghiệp kia vừa nói cái gì? Dương Vi được một Martha đẹp trai đón
đi? Ha ha ha, mới ly hôn có 3 ngày mà cô đã đi tìm phòng nhì(*) rồi sao, ra tay rất nhanh nha.
(*) Phòng nhì: ý nói người thứ 2
Vì thế anh liền vào trang Weibo của Dương Vi, cô cũng không đăng ảnh hẹn hò lên, điều này làm cho tâm tình của Kỳ Tiếu Ngôn tốt lên một chút.
Đầu trang có bài chia sẻ về một lớp dạy hội họa, tối nay có buổi học thử nghiệm, chào mừng mọi người đến nghe giảng, Kỳ Tiếu Ngôn suy nghĩ một
chút, anh cũng nên là một thành viên trong lớp học.
Trở lại ký túc xá, anh dựa trên Weibo tìm được phương thức liên hệ với giáo vụ (*), sau đó làm theo chỉ dẫn của cô ấy cài đặt một phần mềm chuyên môn về
giảng dạy, đăng ký tài khoản, cuối cùng đúng tám giờ bắt đầu vào lớp
học.
(*) Giáo vụ: Bộ phận trông nom việc giảng dạy và học tập trong một trường.
“Chào mừng bạn học Lý Cẩu Đản đã đến với lớp học hội họa của chúng tôi-“
Khi tiến vào lớp học tự động phát ra một dòng chữ chào mừng, rồi biến
mất rất nhanh, tiếp đó liền nghe thấy giọng nói của Dương Vi truyền ra
từ loa đài: “Chào mọi người, tôi là giáo viên bánh bột mì trong tranh
minh họa, rất hoan nghênh mọi người đến tham dự buổi học thử nghiệm
này.”
Con mắt Kỳ Tiếu Ngôn hôi chuyển động, anh lấy tai nghe điện thoại xuống, cắm vào máy tính, đeo vào trên đầu mình.
Tương lai cao phú soái (*):233333 giáo viên của bạn rất thích ăn bánh bột mì sao?
(*) Tương lai cao phú soái: Tương lai tài giỏi, giàu có, đẹp trai.
Màn hình đột nhiên hiện ra một loạt những chữ màu tím, ánh mắt Kỳ Tiếu
Ngôn lướt qua màn hình máy tính, xem ra khung đối thoại ở dưới góc trái
màn hình kia có thể đã gửi tin nhắn đi.
Lý Cẩu Đản:
Dương Vi sửng sốt một chút, cái tên gì mà Lý Cẩu Đản ha ha ha! Cô vừa mở ppt (*) đã chuẩn bị từ trước vừa trả lời vấn đề của bạn học kia: “Bánh
bột mì không phải là bánh bột mì để ăn, mà để chỉ một kiểu tóc xoăn.”
(*) PPT: powerpoint
Âm thanh so với vừa rồi thì rõ ràng hơn rất nhiều, giống như đang nói chuyện ở bên tai mình, Kỳ Tiếu Ngôn rất hài lòng.
Tương lai cao phú soái: Kiểu tóc xoăn là cái quỷ gì 233333
Lý Cẩu Đản:
Dương Vi nhìn chằm chằm vào ông chú đang cười kia, dừng một chút, bạn
học Lý Cẩu Đản có phải bị câm điếc hay không? Cô nhìn vào số ngưởi đang
hiển thị ở phía dưới, đã được 46 người, có thể bắt đầu học rồi.
“Buổi học thử nghiệm hôm nay chỉ kéo dài hai giờ, nội dung là phong
cảnh. Muốn vẽ một bức tranh phong cảnh đẹp, trước tiên phải nắm chắc mối quan hệ giữa những không gian lập thể.” Dương Vi vừa nói vừa ấn mở ppt
trên máy tính ra “Giống như hình ảnh đường ray trên màn hình, là một
trong những kiểu không gian lập thể chúng ta hay nhìn thấy nhất. Đầu
tiên mọi người sẽ nhìn thấy hai đường ray đi song song, cuối cùng sẽ dần dần biến mất ở một điểm rất xa, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện, ngoài đường ray, những cây bụi ven đường cũng có quan hệ lập thể
không gian tương tự.”
Cô cầm bút cảm ứng khoanh những vòng tròn nhỏ trên máy tính: “Giả sử cây này là a, cây này là b, cây này là c, khoảng cách giữa ab là l, khoảng
cách giữa bc là k….”
Tương lai cao phú soái: Một giây chuyện xấu khóa học…..
Kì kì meo meo: Tớ sẽ tiết lộ chồng của cô giáo bánh bột mì là giáo sư toán học?
Ăn không mập: Cô giáo bánh bột mì đã kết hôn rồi ?!!!
Dương Vi liếc mắt nhìn khung đối thoại một cái, kì kì meo meo là một học sinh cũ của cô, khi còn giảng dạy, cô có nói chồng của cô là giáo sư
toán học, nhưng mà bây giờ thôi….
“Anh ấy đã là chồng trước của tôi .”
Kì kì meo meo: [ hoảng sợ ][ hoảng sợ ][ hoảng sợ ]
Ăn không béo: Nói như vậy là em vẫn còn cơ hội sao?
Lý Cẩu Đản:
Mà bạn học“Tương lai cao phú soái” đã khiếp sợ cứng đơ trước máy tính.
Lúc trước, khi nghe được giọng nói của cô giáo bánh bột mì, đã cảm thấy
rất giống cô giáo Dương, sau lại thấy có người nói chồng của cô là giáo
sư toán học, cậu bé lại càng khẳng định, nhưng kế tiếp…Cô giáo Dương đã
ly hôn?!!
Minh Hạo cảm thấy mình không được tốt lắm, cậu bé uống một ngụm sữa để
an ủi, nhập vào khung đối thoại: “cô giáo Bánh bột mì, cô là người ở đâu ạ?”
Dương Vi nói: “Tôi ở thành phố A .”
Tương lai cao phú soái: Em cũng ở thành phố A! Cô là họa sĩ tranh minh họa à?
“Tôi không phải, tôi là giáo viên dạy mỹ thuật tạo hình .”
Minh Hạo:“......”
Bé cảm thấy lần này cậu phải giúp bé nộp tiền cho khóa học hội họa này rồi.