Ly Hôn Là Chuyện Nhỏ

Chương 10: Chương 10: Phát Hiện




Tin nhắn gửi đến cho anh có nick Weibo là: “Mời giáo sư uống thuốc”, avatar là một hình bức tranh chân dung một cô gái xinh đẹp đã qua phần mềm chỉnh sửa q painted thành tranh vẽ, trên đầu là mái tóc xoăn xinh đẹp, không hiểu sao anh lại nghĩ đến Dương Vi. Anh ta nhìn chằm chằm cái avatar vài giây, sau đó click vào nick Weibo của cô. Trên trang cá nhân có hiển thị nơi sinh sống là thành phố A, là giáo viên dạy mỹ thuật tạo hình, Phương Thừa Nhiên giật giật khóe mắt, bắt đầu xem Weibo của cô.

Trách cứ học sinh, oán giận hiệu trưởng, khoe khoang đồ ăn ngon, chia sẻ tranh vẽ…..Phương Thừa Nhiên thoáng cái đã xem xong trang Weibo cá nhân của cô, chuyển qua trang thứ hai, hình ảnh đầu tiên trên Weibo đập vào mắt anh ta.

Ngày đăng lên Weibo là vào lễ giáng sinh, Trong bức hình, dưới cây thông noel lớn là hình ảnh chụp chung của một đôi nam nữ, một người là Dương Vi, một người là…..

Phương Thừa Nhiên hơi nhíu mi, trong ảnh chụp một người đàn ông có khuôn mặt làm cho người ta đã gặp qua thì không thể quên được, anh ta có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều phụ nữ. Dương Vi khoác tay anh ta cười rất vui vẻ, nhưng mà vẻ mặt của người đàn ông kia lại không mang một chút biểu cảm gì nhìn vào máy ảnh, giữa hai hàng lông mày còn lộ ra một chút không kiên nhẫn.

Người này là ai vậy? Bạn trai của Dương Vi? Với bộ dáng đáng yêu của cô như vậy có bạn trai cũng không có gì đáng lạ….Phương Thừa Nhiên mân mê khóe miệng, suy nghĩ xem có nên gọi Lương Minh Hạo dậy để hỏi cho rõ ràng.

Nhưng cuối cùng anh ta lựa chọn đọc tin nhắn mà Dương Vi gửi cho anh ta trước.

“Xin chào anh, tôi là tác giả Phổ Giang Đón gió cửa Nam. Bởi vì hôm qua khi xem tiểu thuyết [Giới hạn hôn nhân] của anh tôi có để lại cho anh một điểm trừ, cho nên bị độc giả của anh mắng tập thể. Tôi thật có lỗi khi bình luận phê bình bài viết của anh, nhưng tôi quả thật là đã bình xét theo đúng tình tiết trong chuyện. Nhưng độc giả của anh lại mắng chửi tôi với ác ý trả thù, xin anh hãy ngăn cản hành vi của các cô ấy! Làm phiền!”

Phương Thừa Nhiên:“......”

Đúng là anh có đăng một tiểu thuyết trên trang phổ giang võng, nhưng thật ra đây chính là thời nổi loạn của anh – âm thầm oán hận xã hội.

Thời học đại học có một thời gian anh rất hứng thú với tiểu thuyết, liền lên mạng đăng ký một bút danh bắt đầu viết tiểu thuyết, không nghĩ tới số quá đỏ, được ký hợp đồng xuất bản, chuyển thể thành trò chơi, Phương Thừa Nhiền còn chưa tốt nghiệp đại học, chỉ với tiểu thuyết [Bè cánh tử tù] mà đã kiếm được vài trăm vạn.

Nhưng mà mặc kệ anh có kiếm được bao nhiêu tiền, trong mắt người nhà của anh thì đây là công việc không đoàng hoàng. Phương Thừa Nhiên chưa bao giờ đồng ý với suy nghĩ của bọn họ, nhưng hôm nay khi Dương Vi hỏi anh ta, anh ta theo bản năng đồng ý với quan điểm của bọn họ, cho nên mới nói dối bảo mình làm ở khách sạn.

Anh vò nhẹ tóc của mình, tìm đến tiểu thuyết của mình xem qua. Đúng là có một cái bình luận trừ nhiều điểm nhất là -2, bị độc giả của anh mắng rất thê thảm, Phương Thừa Nhiên nhìn thấy rất đau lòng. Anh từ tác danh của độc giả đi vào chuyên mục của độc giả, lại từ chuyên mục của độc giả vào được chuyên mục tác giả.

Trúng gió cửa Nam được thích đáng thương chỉ có 22 cái, phần tự bạch viết một câu -- võ công thiên hạ, dân chúng không phá.

Phương Thừa Nhiên cười khẽ, nhìn vào những tác phẩm của cô, tổng cộng có ba tiểu thuyết, tất cả đều là tiểu thuyết võ hiệp. Không ngờ rằng trong đầu của Dương Vi còn có một tình yêu nồng nhiệt với võ hiệp như vậy.

Anh kéo xuống phần kết thúc tiểu thuyết của cô, không bất ngờ khi nhìn thấy rất nhiều điểm trừ.

Anh đọc lại vài lần, viết một dòng trạng thái trên Weibo.

Đợi chút nữa ba phút đồng hồ: Hôm nay mình phát hiện có một tác giả khác bị các độc giả của mình mắng, tôi biết vì các bạn muốn xả tức giận cho tôi, nhưng hiện giờ tôi lại muốn tích điểm cộng tác phẩm của tác giả đó, cho nên hôm nay tôi mới tái xuất trở lại.

Nhóm độc giả chờ đợi:…..

Thật vui mừng anh đã trở lại! Chúng tôi đi tích lại điểm mà chúng tôi đã trừ có được không!

Phương Thừa Nhiên thật sự bắt đầu đi tích điểm cộng cho Dương Vi, từ chương 1 đến chương cuối cùng, tổng cộng có 18 vạn chữ, mỗi chương anh lại để lại dấu chân cần lao của mình.

Tích điểm xong đã đến 12 giờ đêm, Phương Thừa Nhiên ngáp một cái, tắt máy đi ngủ.

Đúng sáu giờ bốn mươi phút sáng hôm sau, Dương Vi bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh dậy đúng giờ. Nằm ở trong chăn thêm hai phút, Dương Vi không nguyện ý dụi dụi mắt đứng lên. Đi đến tủ quần áo phía trước, Dương Vi chọn một chiết áo sơ mi trắng cổ lật và một chiếc áo len dệt kim màu xanh ngọc, mơ màng mặc lên trên người. Hai mươi phút sau, cô cầm trên tay một hộp sữa tươi, miệng ngậm một miếng bánh mì nhỏ chạy ra ngoài tiểu khu.

Còn chưa chạy đến trạm chờ xe buýt, chiếc xe buýt số 33 đã vượt qua bên người cô, Dương Vi trừng mắt, chạy thật nhanh về phía trước. Ở trạm chờ xe buýt chỉ có ba người bắt chiếc xe này, rất nhanh mọi người đã lên xe hết. May mắn thay bác lái xe phát hiện Dương Vi vẫn chưa đuổi theo kịp, liền đợi cô mấy giây. Dương Vi thở hồng hộc bước lên xe, trả tiền rồi đi vào phía trong.

Trên xe đã không còn ghế ngồi, cô giữ chật một chiếc vòng treo, lấy điện thoại di động ra xem thời gian, bảy giờ mươi. Cô tính toán một chút, xem ra bảy rưỡi cô có thể đến được trường học, xem ra ngày mai cô còn có thể dậy muộn thêm mười phút nữa. Cô hút một ngụm sữa lạnh, xe đột ngột dừng lại, Dương Vi cầm lấy vòng treo quay người 360 độ, cuối cùng mới giữ được thân mình ổn định.

Nam thanh niên ngồi ở ghế ngồi bên cạnh lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, anh ta đã chuẩn bị tốt tinh thần để người đẹp ngã vào lòng mình, cô thế nào lại có thể đứng vững vàng như vậy!

Dương Vi bị sặc một ngụm sữa, quyết định không dùng vòng treo nữa mà chuyển sang dùng tay vịn. Nam thanh niên còn đang chờ mong lái xe dừng xe đột ngột, nhìn hình bóng xinh đẹp của Dương Vi đã đi xa, trong lòng yên lặng thở dài.

Trên đường bị kẹt xe một lúc, khi Dương Vi tới trường học đã bị muộn hơn sáu phút so với thời gian dự tính. Đuôi lông mày của Dương Vi giật giật, suy nghĩ ngày mai chỉ có thể dậy muộn hơn năm phút đồng hồ.

Treo lên nụ cười tươi đi vào trường học, trên đường vẫn như cũ liên tiếp có học sinh chào hỏi cô. Đi vào văn phòng, thầy giáo La dạy toán như trước ân cần chào hỏi cô: “Cô giáo Dương, hôm nay rất đẹp!”

“Cảm ơn.” Dương Vi cười cười gật đầu với anh ta, đi đến vị trí của mình ngồi xuống. Cô giáo Đới ở phía đối diện liếc nhìn cô một cái, giọng điệu không vui nói với cô: “Cô giáo Dương, học sinh Cố Lỗi của lớp cô hôm nay lại không nộp bài tập làm văn, đây đã là lần thứ ba!”

Dương Vi bỏ túi xách xuống, từ chỗ ngồi đứng lên, cười cười với cô ta: “Không phải còn mấy phút nữa sao, tôi nghĩ trò ấy đang chuẩn bị nộp bài, tôi đi thúc giục một chút.” Cô nói xong liền đi về phía khối lớp hai ban năm, trong phòng học, bạn học Cố Lỗi đúng là đang vùi đầu vào miệt mài chép bài tập.

Dương Vi đi về phía trước, gõ nhẹ hai ngón tay xuống mặt bàn của Cố Lỗi. Cố Lỗi đang hăng say chép bài tập bị người khác quấy rầy, không nhịn được ngẩng đầu lên, thấy cô giáo Dương đang đứng ở trước mặt mỉm cười với mình, khóe miệng không tự chủ được cũng giương lên một nụ cười ngây thơ: “Cô giáo Dương, buổi sáng tốt lành.”

“Buổi sáng tốt lành.” Khóe miệng của Dương Vi cũng nhếch lên một nụ cười nhạt, cầm lấy vở bài tập ở trên bàn nhìn một cái, là Lương Minh Hạo. Ánh mắt tiện thể nhìn một loạt trên người Lương Minh Hạo, Minh Hạo theo bản năng dựng thẳng thắt lưng, nhìn Dương Vi nói: “Cô giáo Dương, Cố Lỗi là anh em tốt của em, nếu ngay cả nguyện vọng nhỏ để cho cậu ấy chép bài tập còn không làm được, thì còn gọi gì là anh em!”

Vẻ mặt của bé tự hào như vậy, cũng giống như khăn quàng đỏ trước ngực cậu càng thêm tươi đẹp.

Dương Vi hạ thấp khóe miệng, nhịn xuống xúc động muốn mắng người, mặt mỉm cười hỏi: “Các em thật sự là những người anh em tốt.”

“Đúng vậy ạ.” Minh Hạo kiêu ngạo ưỡn ngực.

“Hai em đã làm anh em tốt như vậy, vậy cũng không cần phải để cho Cố Lỗi vất vả chép bài tập. Về sau bài tập của bạn ấy em trực tiếp làm giúp bạn ấy là được rồi, cô sẽ nói với tổ trưởng thu hai phần bài tập của em.”

Minh Hạo: “......”

Cố Lỗi vui vẻ nói: “Biện pháp này rất tốt ạ!”

Minh Hạo: “......”

Cậu bé rút vở bài tập của mình về, cười nói với Cố Lỗi: “Anh em chân chính là không thể hại nhau, tớ cảm thấy cậu vẫn nên tự mình làm bài tập là tốt nhất.”

Cố Lỗi: “......”

Dương Vi đi lên bục giảng, cười tuyên bố: “Từ nay về sau, nếu cô phát hiện bạn học nào cho bạn mượn bài tập để dao chép, bạn đó sẽ phải làm cả phần bài tập của bạn chép bài trong một năm tới.” Khi ra đến cửa phòng học, cô lại quay đầu bổ sung một câu, “Rất hoan nghên những bạn tích cực tố cáo, tố cáo bạn khác một lần có thể giảm hình phạt cho mình một lần.”

Minh Hạo co rút khóe miệng nhìn cô bóng lưng của cô rời đi, cảm thấy cô giáo Dương thật sự rất ngoan độc. Từ người đẹp rắn rết chính là từ để chỉ cô ấy đây mà!

Cùng lúc đó, trong sân trường đại học Đế Đô cũng đang rất náo nhiệt.

Bộ phim đang nổi hiện nay [Tuổi thanh xuân] đang quay những cảnh ở Đại học Đế Đô, bởi vì phần lớn nội dung của bộ phim là thời kỳ học đại học của diễn viên chính, cho nên đoàn làm phim sẽ có thời gian dài làm việc ở trong trường.

Các sinh viên khó có được cơ hội gần gũi với ngôi sao như vậy, cho nên mọi người đều vây quanh đoàn làm phim, cầm di động chụp ảnh không ngừng. Trợ lý của Tống Cẩn nhìn thấy bọn họ mà khóe miệng có chút co rút, nói với Tống Cẩn đang trang điểm nói: “Em như thế nào lại có cảm giác bọn họ đang ở trong vườn bách thú xem khỉ?”

Lông mày Tống Cẩn giật giật, cũng không quay đầu lại nói: “Cô muốn làm khỉ là chuyện của cô, không cần lôi tôi vào.”

Trợ lý bĩu môi, tò mò đi đến hỏi: “Chị Tống, em nghe nói chị cũng tốt nghiệp trường này, trở về trường học cũ, trong lòng có xúc động hay không?”

Tống Cẩn đóng hộp phấn lại, nghiêng đầu nhìn cô ta một cái: “Như thế này đi, phóng viên [Tin tức Ngôi sao 30] sẽ đến phỏng vấn vấn đề này, cô có thể đọc ở trên báo sau.”

Trợ lý: “......”

Cô ta đứng thẳng người lên, không cùng Tống Cẩn đáp lời nữa. Tuy rằng hình tượng của Tống Cẩn ngọt ngào động lòng người, nhưng tình cách và hình tượng lại cách nhau khá xa. Thái độ làm người cao ngạo cũng chưa tính đi, dù sao trong giới giải trí này cũng có rất ít ngôi sao có bằng cấp giống cô ta, nhưng cái vẻ mặt xem ai cũng giống như một kẻ ngu si này thực sự quá đáng.

Nhà trường rất nhanh đã cử người đến giải tán những bạn học vây xem, để đảm bảo cho cho đoàn làm phim quay chụp thuận lợi. Tống Cẩn uống một ngụm nước ấm mà trợ lý đưa, hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy một bóng người cao ngất vừa đi qua.

Mái tóc đen để lệch mang theo độ cong tự nhiên, trên người mặc một bộ tây trang màu xám tro, xinh đẹp giống như một con thiên nga.

Người đàn ông kia đi rất nhanh, Tống Cẩn thậm chí không kịp thấy rõ khuôn mặt anh ta. Có một nữ sinh viên toét miệng gọi anh ta là giáo sư Kỳ, anh ta cũng chỉ hơi gật gật đầu, bước chân cũng không chậm lại.

Tống Cẩn đột ngột từ chỗ ngồi đứng lên, nhìn theo bóng dáng xa dần của người nọ.

Là anh ta sao? Nghe nói sau khi về nước anh ta ở lại đại học Đế Đô để giảng dạy, lần này cô trở về trường học cũ, cũng rất mong chờ có thể gặp được anh.

“Có chuyện gì vậy, chị Tống?” Trợ lý nghi hoặc nhìn cô ta.

“Tôi đi WC.” Tống Cẩn cởi áo khoác trên người nhét vào trong tay trợ lý, chạy nhanh theo hướng Kỳ Tiếu Ngôn vừa đi qua. Trợ lý ôm quần áo muốn gọi cô ta lại, nhưng sợ lớn tiếng ồn ào ngược lại sẽ làm cho mọi người vây xem càng nhiều hơn.

Tống Cẩn đi theo Kỳ Tiếu Ngôn qua một ngã rẽ, có chút vội vàng gọi anh ta: “Học trưởng Kỳ?”

Kỳ Tiếu Ngôn dừng bước một chút, nghi hoặc nhíu mi lại. Bây giờ trong tường học không có ai gọi anh là học trưởng Kỳ.

Hắn quay đầu liếc mắt nhìn người phía sau một cái, sắc mặt khẽ run.

Trước mắt nhân có một đầu á ma sắc tóc quăn, cùng Dương Vi có bốn phần tương tự. Màu vàng dương quang theo ngọn cây chiếu nghiêng xuống dưới, tựa hồ ngay cả phản xạ góc độ đều cùng hắn lần đầu tiên nhìn thấy Dương Vi khi không có sai biệt.

Người trước mắt có một mái tóc xoăn lọn to, có bốn phần rất giống với Dương Vi. Ánh dương màu vàng xuyên qua ngọn cây chiếu xuống dưới, ngay cả góc độ phản xạ cũng giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy Dương Vi.

Tống Cẩn đứng trước mặt anh, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười vui vẻ: “Kỳ học trưởng, đúng là anh! Anh không còn nhớ em à, em là Tống Hiểu Phương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.