Phương Thừa Nhiên hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói với Dương Vi: “Đương nhiên có thể.”
“Có thể sẽ rất lâu.”
“Chờ đợi phụ nữ là trách nhiệm của đàn ông, chờ đợi cậu là vinh hạnh của tớ.”
Dương Vi nhịn không được khẽ cười một tiếng: “Từ nhỏ mẹ đã dạy tớ, không được dịu dàng với đàn ông.”
Phương Thừa Nhiên nói: “Vậy tớ sẽ dùng hành động thực tế để thay đổi quan điểm này của bà.”
Hắn mang Dương Vi đến một cửa hiệu cắt tóc rất nổi tiếng trong thành
phố, Dương Vi nhìn biển hiệu, khẽ nhíu mày: “Nơi này hình như phải là
hội viên mới được vào.”
Khóe miệng Phương Thừa Nhiên mang theo ý cười: “Không cần lo lắng, chị tớ có thể hội viên cao cấp ở đây.”
Lúc này ở một nơi rất xa tại nước ngoài, chị gái Phương nhận được một
tin nhắn xác nhận thông tin của cửa hiệu cắt tóc, cô co rút khóe miệng
ấn xác nhận, thầm nghĩ nhất định tên nhóc Phương Thừa Nhiên này lại đi
lừa con gái nhà người ta rồi.
Dương Vi được một thợ cắt tóc hướng dẫn, ngồi xuống trước gương. Tay của người thợ cắt tóc này rất đẹp, nhẹ nhàng đảo đảo vài cái trên tóc cô:
“Cô muốn cắt kiểu tóc gì, cắt ngắn sao?’
Dương Vi suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể cắt ngắn đi một chút, tiếp đó giúp tôi ép thẳng, nhuộm đen, cảm ơn.”
“Được rồi.”
Trong khoảng thời gian chờ Dương Vi làm tóc, Phương Thừa Nhiên vẫn ngồi ở ghế sô pha bên cạnh xem tạp chí, ngoài cửa sắc trời càng ngày càng tối, nhưng trên mặt hắn vẫn không có biểu tình nào gọi là mất kiên nhẫn.
Dương Vi nhìn hắn qua gương, cái mũi đột nhiên có chút chua chua. Kỳ
Tiếu Ngôn ngay cả kiên nhẫn để làm người mẫu cho cô cũng không có, nhưng hắn lại sẵn lòng ngồi ở đây chờ cô đến mấy tiếng đồng hồ như vậy.
Hơn nữa lại còn đói bụng nữa chứ.
Cuối cùng thợ cắt tóc cũng làm xong tóc cho Dương Vi, giúp cô thổi thổi mấy ngọn tóc thừa đi: “Thế nào, có hài lòng không?”
“A…” Dương Vi nhìn mình trong gương, nhất thời có chút không quen, “Nhìn rất được.”
Tóc đen thẳng dài tới vai, xõa xuống trông rất tự nhiên, làm cho khuôn
mặt của cô thay đổi khác hẳn, cổ điển nhưng lại không mất đi vẻ đáng
yêu.
Như vậy, sẽ không còn ai nói cô giống với Tống Cẩn nữa.
Thợ cắt tóc dùng chiếc lược hình tròn giúp cô uốn cụp những lọn tóc ở
phía đuôi vào trong, cười nói: “Chủ yếu vẫn do cô có khuôn mặt đẹp.”
Dương Vi ngước mắt lên nhìn hắn: “Anh nói như vậy, tôi cũng sẽ không cho anh tiền boa đâu.”
“Đương nhiên không cần cho anh ta tiền boa, khích lệ phụ nữ là nghĩa vụ của đàn ông.” Phương Thừa Nhiên không biết đã đi tới từ lúc nào, mặt
mày tươi cười nhìn Dương Vi trong gương. Hắn cúi người xuống, đưa cho
Dương Vi một cái thẻ mày xanh nước biển: “Đây là thẻ hội viên ở đây, bên trong đã có sẵn tiền, về sau cậu có thể đến chăm sóc tóc bất cứ lúc
nào, chỉ cần để lại số điện thoại của cậu thôi.”
Dương Vi có chút ngây ngốc:“Hả? Như vậy không tốt lắm đâu?”
Phương Thừa Nhiên buồn cười nhìn cô: “Đây cũng đâu phải thẻ ngân hàng. Cậu sợ cái gì.”
“Vậy...... tổng cộng hết bao nhiêu người, tớ trả cho cậu.”
Phương Thừa Nhiên cố tình sừng sộ lên nói: “Cậu nhất định phải khách sáo với tớ như vậy sao?”
Dương Vi vẫn còn có chút do dự, thợ cắt tóc bên cạnh đã cười nói với cô:“Trả tiền cho phụ nữ, cũng là nghĩa vụ của đàn ông.”
Dương Vi nhìn bọn họ cười một tiếng, tiếp nhận thẻ trong tay Phương Thừa Nhiên.
Sau khi trở về trên xe, Phương Thừa Nhiên gõ nhẹ ngón trỏ thon dài trên
tay lái hai tiếng: “Giờ này ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ không tốt lắm, tớ biết có một nhà hàng nấm rất tươi, hay là chúng ta đến đó ăn lẩu?”
Đuôi lông mày của Dương Vi giật giật, đột nhiên quay đầu nhìn hắn nói: “Phương Thừa Nhiên, tớ đã ly hôn.”
Động tác của Phương Thừa Nhiên ngừng lại, ngay cả không khí nhất thời
cũng ngưng trệ lại. Hắn trầm mặc một lúc, mới mở miệng nói: “Tớ biết, tớ đã nghe Hạo Hạo nói.”
Minh Hạo? Dương Vi nghi ngờ nhíu nhíu mày, cậu bé làm sao lại biết mình đã ly hôn? Chẳng lẽ là nghe những thầy cô giáo khác nói?
Cô mím môi, hỏi: “Cậu không ngại à?”
Phương Thừa Nhiên rũ mắt xuống, cười khẽ một tiếng: “Tớ còn ngại là tại sao tớ lại không về sớm hơn một năm.”
Dương Vi mím môi, cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, âm thanh đè nén của Phương Thừa Nhiên từ bên cạnh truyền tới: “Anh ta là giáo sư đại học?”
“Ừ.”
“Vì sao các cậu lại ly hôn?”
“Cũng không có gì, trước khi kết hôn tìm hiểu về nhau quá ít, sau khi kết hôn không ngừng xuất hiện mâu thuẫn.”
Phương Thừa Nhiên cũng trầm mặc một lúc, nghiêng đầu nhìn Dương Vi: “Kỳ
thật trước kia tớ cũng có kết giao với vài người bạn gái.”
Dương Vi mang bộ mặt đã biết nhìn hắn: “Kết giao với bao nhiêu người?”
“...... Ba năm bảy người.”
Dương Vi cười đập một cái vào bả vai của hắn:“Không tệ lắm!”
Phương Thừa Nhiên thuận thế cầm tay của cô lại, đặt ở trước ngực mình:
“Nhưng mà tớ cam đoan, nếu như cậu nguyện ý, cậu sẽ trở thành bạn gái
cuối cùng của tớ, tương lai còn có thể trở thành bà Phương duy nhất của
tớ.”
Đối với mỗi cô gái mà nói đây đều là những lời mật ngọt, nhưng cho tới
bây giờ Kỳ Tiếu Ngôn cũng chưa từng nói với cô những lời như vậy.
Dương Vi thừa nhận trong khoảnh khắc đó cô đã động tâm, cô ngước mắt lên nhìn Phương Thừa Nhiên, chậm rãi rút tay về: “Phương Thừa Nhiên, bây
giờ tớ chưa….”
“Tớ hiểu được, bây giờ cậu không cần phải trả lời tớ.” Phương Thừa Nhiên cười cười với cô, khởi động xe, “Bây giờ, chúng ta hẳn là nên đi ăn cơm chiều trước.”
Bữa chiều ăn lẩu nấm tưới mới, sau đó Phương Thừa Nhiên đưa Dương Vi về
nhà, giọng nói mang theo tiếc nuối nói: “Hôm nay vẫn không thể mời cậu
đi xem phim được, lần sau tớ sẽ đặt vé trước.”
Dương Vi trừng mắt nhìn cậu ta nói: “Buổi tối thứ 2, thứ 3, thứ sáu tớ đều có tiết dạy.”
Phương Thừa Nhiên cúi đầu cười một tiếng, mới nói: “Tớ nhớ rồi, ngủ ngon, cô giáo Dương.”
“Ngủ ngon.”
Sau khi Dương Vi xuống xe, Phương Thừa Nhiên nghiêng người ra ngoài cửa
sổ xe nói: “Tó quên không nói, kiểu tóc mới của cậu trông rất đẹp.”
Dương Vi cười phất phất tay với hắn, chạy vào khu chung cư.
Sau khi về nhà, Dương Vi thay dép lê đi vào trong phòng khách, liếc mắt
liền nhìn thấy khung ảnh đặt ở bên cạnh TV. Cô quăng túi xách xuống ghế
sô pha, đi qua nhìn chằm chằm vào ảnh chụp một lúc lâu.
Không thể không nói Kỳ Tiếu Ngôn thật sự rất đẹp trai, cho dù chỉ là một chiếc áo sơ mi đơn giản, khi mặc lên người hắn cũng trở lên hấp dẫn vô
cùng. Lông mày, mắt, mũi, miệng, tất cả mọi thứ giống như đã đều được
tính toán chính xác, Dương Vi thích nhất cái bộ dáng đó. Trên mặt anh
luôn không có một biểu tình dư thừa nào, cho nên thỉnh thoảng cười rộ
lên lại càng thêm hấp dẫn.
“Bịch!”
Dương Vi đem khung ảnh đặt trở lại trên bàn, còn muốn dùng sắc đẹp mê hoặc tôi? Không có cửa đâu!
Sau khi bỏ khung ảnh lại chỗ cũ, cô rời khỏi phòng khách đi vào phòng
ngủ. Đập vào mắt là tấm hình kết hôn với khuôn mặt tươi cười của Kỳ Tiếu Ngôn, Dương Vi méo miệng, lấy từ ngăn kéo ra một chiếc bút màu đen, cô
đứng lên trên ghế.
Vẽ cho anh thêm một bộ ria mép, ừm, dưới mắt vẽ thêm một sọc đen, ha ha, tiếp đó rắc thêm cho một ít dầu mè…..Sau khi vẽ xong, Dương Vi nhìn tấm ảnh đã bị mình vẽ bậy cười đến dừng được.
Cô cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa, đến lúc ra ngoài mới phát hiện
ra Dương Mính gửi tin nhắn cho cô. Nằm xuống giường, Dương Vi mới mở ra
xem –
“Chị, chiêu này có thể dùng được, nữ sinh kia đã không xuất hiện hai ngầy nay rồi!”
Dương Vi nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc lâu, mới gửi tin trả lời: “Mối
tình đầu đối với đàn ông thực sự quan trọng đến vậy sao?”
Dương Mính: “Mối tình đầu đối với đàn ông chính là một đoạn hồi ức mãi mãi không muốn tỉnh mộng ”
Dương Vi giật giật khóe miệng, tình yêu. Mộng sao? Cô ném điện thoại
sang một bên, đứng lên mở máy tính. Lên trên diễn đàn Hải Giác, Dương Vi ấn vào khu vực bày tỏ cảm xúc, viết mấy lời.
“Mối tình đầu có ý nghĩa như thế nào đối với một người đàn ông? Đang trực tuyến, rất khẩn cấp.”
Sau vài phút, cuối cùng cũng có mấy comment trả lời bên dưới.
“Mối tình đầu trong trí nhớ của người đàn ông đều là những bông hoa xinh đẹp tuyệt trần, không ai có thể vượt qua.”
“Chính là một trái táo màu xanh, ở cái tuổi mười bảy mười tám đẹp nhất của đời người, gặp được người đẹp nhất.”
“Mối tình đầu của tôi giờ đã trở thành vợ của tôi, cuộc đời quá tuyệt vời~”
“Mối tình đầu chính là một dấu mực đỏ vĩnh viễn không thể xóa mờ trong tâm trí mỗi người đàn ông.”
......
Xem ra mối tình đầu đối với một người đàn ông mà nói thực sự rất quan trọng.
Dưng Vi tắt máy tính, chui vào chăn đi ngủ.
Nhưng mà, mối tình đầu của cô lại là Kỳ Tiếu Ngôn.
Dương Vi nghẹn lại một lúc, đem nước mắt đã trào mi nuốt trở về