Ở thành phố Cần Thơ, tin tức Trương Thiên Thành quay trở về tình trạng độc thân được lan truyền rất nhanh. Còn ở công ty Vũ Linh Đan đang làm việc thì từ sớm đã có nhân viên nhai đi nhai lại rằng có lẽ bây giờ cô rất nghèo túng.
Chín rưỡi sáng, cô đang bước đi trên đôi giày cao gót màu đen tuyền, trên người mặc chiếc váy công sở được là ủi phẳng phiu, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng những sắc mặt thì vô cùng lạnh lùng, khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy sợ hãi.
“giám đốc Linh Đan, buổi sáng tốt lành”
Có một nhân viên chào cô lúc cô đang trên đường tới văn phòng, Vũ Linh Đan chỉ gật gật đầu, ánh mắt cứ chăm chăm đi tới văn phòng làm việc. Cô tự lọc ra mấy ánh mắt và lời nói cười nhạo, mệt mỏi ngồi vào vị trí của mình.
Bây giờ cô nhất định phải mạnh mẽ lên, cô không còn là bà chủ nhà họ Trương nữa, cũng không phải con gái của nhà họ Vũ nữa. Cô chỉ có thể dựa vào chính mình để sinh đứa bé ra, rồi chăm sóc nuôi nấng nó thật tốt.
Những người phụ nữ ở bên ngoài thỉnh thoảng sẽ nhìn vào văn phòng làm việc của cô, không ngừng nói mấy lời trào phúng một lúc lâu.
“Tôi đã biết từ lâu rồi, cô ta và Trương Thiên Thành chắc chắn sẽ ly hôn. Với một chút sắc đẹp đó, nhân cách lại không ra gì, làm sao có thể xứng với Trương Thiên Thành được?”
“Đúng đấy, nếu cô ta cứ bám lấy anh Thành không buông thì bây giờ cũng không phải nghèo túng thể này. Tôi nghe nói cô ta bị anh Thành trực tiếp yêu cầu rời khỏi nhà đấy. Chậc chậc..”.
Vũ Linh Đan là con gái của nhà họ Vũ, ở cái thành phố Cần Thơ này hầu như không ai không biết đến cô. Mẹ cô năm đó đã tái hôn vào gia đình hào môn khác nhưng vẫn để cô ở lại nhà họ Vũ, thậm chí người ta còn đồn cô còn thường xuyên bắt nạt em gái Vũ Hải Yến. Rõ ràng tâm địa độc ác ai ai cũng biết, mấy năm này vì cái danh phận bà chủ nhà họ Trương nên người ta mới nể thôi, nếu không thì cô đã khó có thể sống yên ổn ở thành phố này rồi.
Mà đúng lúc đó, trong vô số người phụ nữ ở cái thành phố này có ai không muốn một người đàn ông đẹp trai anh tuấn như Trương Thiên Thành, cô dựa vào cái gì mà có thể giữ anh làm của riêng được.
Vũ Linh Đan đi ra khỏi văn phòng lúc gần trưa thì nhìn thấy một nhóm nhân viên đang tụm ba tụm bảy, cô nhíu mày lạnh nhạt nói: “Công trình khu nghỉ dưỡng bên kia đã xây dựng xong, bây giờ việc hoàn thiện rất gấp, tất cả đều quan sát làm việc kỹ lưỡng cho tôi. Nếu có sai sót gì xảy ra, mấy người đừng mong ở lại công ty này.”
“giám đốc Linh Đan, chúng tôi vẫn đang thảo luận về những vấn đề của khu nghỉ dưỡng, đang theo dõi rất sát sao ạ” Một giọng nói người phụ nữ đứng ở giữa vang lên, Trần Tố Vân nhìn Vũ Linh Đan một cách đầy khiêu khích.
“Được, vậy bây giờ vào phòng làm việc báo cáo với tôi” Vũ Linh Đan bưng theo một ly cà phê và ra lệnh.
Đương nhiên Vũ Linh Đan biết mấy người phụ nữ ở đây đang bàn tán về cô, nếu cô cứ im lặng như thế này chẳng phải là để mấy người này muốn làm gì thì làm, nói gì thì nói sao? Cô không sợ bị người khác thì thầm nói xấu, dù sao nhiều năm như vậy cũng chưa ai vì cô mà giải thích một điều gì cả.
Chỉ là công việc này cô không thể để mất, cô phải có trách nhiệm đến cùng.
Trần Tố Vân đi theo Vũ Linh Đan vào văn phòng, cô ta hoàn toàn không hề quan tâm đến thái độ của Vũ Linh Đan.
Cũng đúng, bây giờ cả thành phố Cần Thơ đều đang lan truyền tin tức cô bị chồng ruồng bỏ rồi.
“Giám đốc Linh Đan, cô có chuyện gì thì nhanh nói đi, tôi còn rất nhiều việc phải làm” Trần Tố Vân ngồi xuống ghế, cô ta không thèm liếc mắt nhìn Vũ Linh Đan.
“Làm sao? Bận rộn nói chuyện tầm phào à? Xem ra công ty sắp xếp cho cô ít việc quá nhỉ, hay là không để tâm đến công việc, muốn từ chức rồi à?” Vũ Linh Đan gằn từng câu từng chữ một, Trần Tố Vân đã không để cô vào trong mắt, có việc gì phải lịch sự với cô ta.
Cho tới bây giờ, đối với chuyện công việc, cô chưa bao giờ là quả hồng mềm mà ai muốn nhào thì nhào muốn nặn thì nặn.
Trần Tố Vân nghe vậy lập tức biến sắc mặt, cô ta không hề ngờ Vũ Linh Đan còn có lá gan này, cô ta trừng trừng mắt nhìn Vũ Linh Đan nói: “Tôi nói này giám đốc Linh Đan, tôi nói chuyện tầm phào lúc nào? Mỗi ngày tôi đều toàn tâm toàn ý, thận trọng từng ly từng tí giải quyết hết công việc được giao. Cô đừng có vì chuyện bị anh Thiên Thành ruồng bỏ mà mất bình tĩnh, bây giờ cô cũng không phải là bà chủ nhà họ Trương nữa đâu mà lên mặt.”
Vũ Linh Đan cười lạnh, bây giờ tất cả nhân viên ở đây đều dám trèo lên đầu cô ngồi rồi. Không có cái thân phận bà chủ nhà họ Trương, thật đúng là bức tường đảo ngược rồi đây.
Cô mở xấp tài liệu trên bàn ra, ném tới trước mặt Trần Tố Vân mắng: “Đây là số liệu kỹ thuật của tháng trước. Các vòng tròn màu đỏ đều tính toán sai, cô có biết tài liệu này quan trọng như thế nào không? Một con số là hơn ba nghìn tỷ, cô có đền nổi không?”
Nghe vậy, sắc mặt Trần Tố Vân trắng bệch, cô ta cúi đầu nhìn những vạch đỏ trên văn kiện, siết chặt lòng bàn tay mà không dám nói gì.
Sau khi Trần Tố Vân đi ra, mọi người đều đã trở về vị trí của mình. Dù sao Vũ Linh Đan vẫn là bà chủ, chỉ cần một ngày còn ở công ty, nhất định không được làm trái lệnh của cô.
Mà hôm nay chính là cơ hội tốt nhất để cảnh cáo tất cả mọi người.
Hôm nay không có chuyện gì xảy ra nữa, sau khi tan làm, lúc Vũ Linh Đan chuẩn bị rời đi thì nhận được điện thoại của Công Nữ Hoàng San, cô ấy vừa mở miệng đã quở trách Trương Thiên Thành.
“Linh Đan, mình thật sự không hiểu được, Trương Thiên Thành dựa vào cái gì mà dám bỏ rơi cậu chứ. Lúc trước là cậu ở sau lưng giúp anh ta nhiều chuyện như thế, anh ta có được như hiện tại một phần là nhờ cậu. Làm sao anh ta có thể đối xử với cậu… mới đây mình đã nhìn thấy anh ta hẹn hò cùng Vũ Hải Yến..”.
Sau khi Vũ Linh Đan gả cho Trương Thiên Thành vào ba năm trước, cô đã nhiều lần âm thầm bí mật giúp Trương Thiên Thành khá nhiều chuyện. Mà bây giờ anh như một con sói mắt trắng, qua cầu rút ván, lại còn qua lại với người phụ nữ khác.
Nghe đến đây, Vũ Linh Đan khưng người lại. Vũ Hải Yến? “Hoàng San, cậu đừng nói lung tung”
Hoàng San vừa mới nói cũng biết Vũ Linh Đan chắc chắn sẽ không tin, cô ấy chỉ biết thành thật nói: “Đây đều trở thành tin hot khắp nơi trên mạng xã hội rồi, con hồ ly tinh này chắc chắn là Vũ Hải Yến. Đúng là không biết xấu hổ, ngay cả anh rể của mình mà cũng câu dẫn cho bằng được. Có điều Trương Thiên Thành cũng là một tên khốn thực sự..”
“Hoàng San, anh ấy hẹn hò với ai cũng không liên quan đến mình” Vũ Linh Đan thản nhiên nói, đột nhiên, cô nhớ đến cái đêm hôm đó, cô cùng Trương Thiên Thành mây mưa triền miên nhưng miệng anh trước sau đều kêu tên “Anh Thư”.