Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 3: Chương 3: Kết hôn lần hai




Vũ Phong Toàn càng thêm tức giận, biểu cảm không sao cả của Vũ Linh Đan khiến ông ta bực bội nói: “Nếu mày không ký tên thì sao cậu ta có thể bắt ép mày? Mày đúng là đồ ngốc, làm con dâu nhà họ Trương mà không biết ý tứ, để người phụ nữ khác có cơ hội thừa nước đục thả câu! Sao mày lại ngu xuẩn giống mẹ mày vậy?”

Người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh Vũ Phong Toàn là Nguyễn Kim Thanh vội trấn an nói: “Linh Đan, con đừng chống đối bố con nữa, ông ấy mới bị bệnh nặng, con cứ kích thích ông ấy như vậy, ông ấy lại đổ bệnh thì sao? Con gái nhà họ Vũ, cho dù có ly hôn, thì kết hôn lần hai cũng được”.

Tuy Nguyễn Kim Thanh nói như vậy, nhưng trong lòng bà ta đã sớm nghĩ nếu Vũ Linh Đan và Trương Thiên Thành ly hôn, thì con gái của mình Vũ Hải Yến mới có cơ hội phát triển tiếp cận với Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan vốn không xứng với Trương Thiên Thành!

Vũ Linh Đan nhếch môi tự giễu, kết hôn lần hai sao?

Cô đúng là con gái nhà họ Vũ, nhưng từ nhỏ thanh danh đã hỗn độn, nhân vật nổi tiếng trong thành phố Cần Thơ đều nói những lời lạnh nhạt với cô, ai còn dám cưới cô?

Cô liếc mắt nhìn Nguyễn Kim Thanh, sau khi người phụ nữ này trở thành bà chủ nhà họ Vũ thì càng xấu tính, thật xứng đối với bố mình.

Từ nhỏ đến lớn, cái gì cô cũng có thể nhịn, điều duy nhất cô không thể nhịn được chính là nghe người khác sỉ nhục mẹ của mình.

Vũ Linh Đan sầm mặt xuống phản bác: “Mẹ tôi có ngốc hay không bố không có quyền nói, không phải bố còn một người con gái sao, vậy thì suy nghĩ làm sao để gả cô ta vào nhà họ Trương, nhặt đôi giày rách mà tôi đã vứt này đi!”.

Vũ Phong Toàn thật sự bị Vũ Linh Đan chọc tức: “Vũ Linh Đan, bây giờ mày đang tỏ thái độ gì vậy? Tao là bố mày! Mày là chị của Hải Yến, cái gì mà giày rách? Mày có thể ly hôn, nhưng tài sản Trương Thiên Thành chia cho mày, mày phải đóng góp cho nhà họ Vũ, năm đó tạo gả mày đi đã tặng cho mày không ít của hồi môn rồi!”

Năm đó Trương Thiên Thành còn chưa hô mưa gọi gió như bây giờ, tuy Vũ Phong Toàn vẫn luôn không thích Vũ Linh Đan, nhưng hôn lễ cũng xem như vẻ vang, có không ít của hồi môn, mà bây giờ tự nhiên phải trả lại, hơn nữa còn phải trả nhiều hơn.

Vũ Linh Đan cười lạnh: “Tôi không muốn tài sản của anh ta, nếu bố muốn thì tự đi hỏi đi!”

Dứt lời, Vũ Linh Đan đập cửa rời đi, sau này cô không muốn bước vào ngôi nhà không có tình thương này nữa.

Vũ Linh Đan còn chưa đi được vài bước thì có một bóng người đi tới chặn cô dừng lại, sao Trương Thiên Thành lại đến đây?

Sau lưng anh là quản gia chăm sóc cô ở biệt thự Thành Đô, ông ấy cầm theo một chiếc hộp, là chiếc hộp mấy ngày trước cô sốt ruột tìm mãi mà không thấy.

“Cô.” Quản gia vừa mở miệng nói, mới chợt ý thức được bây giờ Vũ Linh Đan đã không phải cô chủ của mình, ông ấy lập tức sửa miệng: “Cô Đan, bên trong có chút đồ của cô”.

Vũ Linh Đan đứng dưới ánh mặt trời, nhìn lên có chút chói mắt, ánh mắt của cô dừng trên người Trương Thiên Thành. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, tuấn tú mê người, vẫn lóa mắt như lúc cô yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng anh luôn lạnh nhạt với cô.

“Làm phiền ông rồi” Vũ Linh Đan nhận lấy cái hộp, gục đầu xuống, giọng nói hơi khàn khàn, Trương Thiên Thành nhìn cô, dường như mấy ngày nay Vũ Linh Đan gầy đi không ít, sắc mặt cũng trắng bệch, anh nhanh chóng di chuyển tầm mắt.

Nghe được tiếng động, Vũ Phong Toàn ra ngoài thì nhìn thấy Trương Thiên Thành, cảm xúc tức giận lập tức vơi đi, ông ta mỉm cười chào đón: “Thiên Thành, sao đến đây lại không báo trước để bố chuẩn bị bữa tối chiêu đãi con”

Vũ Linh Đan cạn lời nhìn dáng vẻ nịnh nọt của ông ta: “Tôi với anh ta không còn quan hệ gì nữa!” Vũ Phong Toàn trợn mắt nhìn Vũ Linh Đan, cảnh cáo cô đừng nói lung tung. Thiên Thành, con vào đi, bố muốn tâm sự với con”

Trương Thiên Thành đứng ở cửa, thật ra anh cũng không tính đi vào, nhưng thái độ của Vũ Linh Đan làm anh bực bội.

Trước đây anh không thể ở chung với người phụ nữ này, tính cách của cô rất kiêu ngạo.

Chủ tịch Toàn, tôi còn có việc, không quấy rầy nữa” Trương Thiên Thành lạnh lùng xoay người rời đi, thái độ này như muốn tát vào mặt Vũ Phong Toàn.

Vũ Phong Toàn có chút xấu hổ, ông ta định nói gì đó nhưng lại bị Vũ Linh Đan chặn lời: “Bố, người ta đã không còn quan hệ gì với chúng ta nữa rồi, bố thôi trò nịnh nọt đi.”

Dứt lời, cô đi trước Trương Thiên Thành một bước, nhưng chưa đi được mấy bước thì thấy hình như có người gọi mình.

Giọng nói này rất quen thuộc.

Nhưng hai người đã không còn quan hệ gì nữa, Trương Thiên Thành gọi cô làm gì?

Cô không quay đầu lại, ngược lại càng đi nhanh hơn, nhưng đầu càng lúc càng choáng váng, cuối cùng cô không chịu được nữa mà ngã xuống đất. Mọi người phía sau đều kinh ngạc, Trương Thiên Thành phản ứng nhanh nhất, lập tức đi tới bế Vũ Linh Đan lên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của cô làm anh bỗng nhiên cảm thấy hoảng loạn.

Cô giống như một con búp bê sứ, chạm vào thì sẽ vỡ tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.