Nhìn bóng vợ con khuất sau cánh cửa Lâm Chính không khỏi lắc đầu buồn rầu, suy nghĩ lúc này của ông ta chính là rất hối hận vì đã quá nuông chiều con gái.
Sống hơn 50 năm trên đời, làm ăn, buôn bán, lăn lộn trên thương trường có sóng gió nào ông chưa từng trải qua, tưởng như đã thấu mọi lý lẽ nhân gian, ai ngờ đâu lại chẳng thể hiểu chính con gái của mình. Vừa đau lòng vừa bất lực cuối cùng ông ta chỉ đành phả ra một hơi thở thê lương dài thườn thượt rồi trở về phòng của mình.
Sáng hôm sau Lâm Tuệ Mẫn tỉnh giấc, cảm giác đau như búa bổ ập đến. Cô ta ôm đầu nhớ lại chuyện đêm qua. Từng hình ảnh rõ nét như in hiện ra trước mắt: Một bóng lưng lạnh lùng rời đi, từng câu hỏi ồn ào cùng thứ ánh sáng chói mắt phát ra từ ống kính máy ảnh rồi đến tiếng nhạc ầm ĩ nhức óc đan xen ánh đèn xanh đỏ mập mờ, tiếp sau đó là thứ đồ lộn xộn trên mặt đất.
Hình ảnh tiếp theo khiến sắc mặt Lâm Tuệ Mẫn trở lên trắng bệch, bàn tay cô ta siết chặt vào tấm chăn trên người, hai bờ vai cũng bắt đầu rung lắc.
Đêm qua Phương Minh Trung đã chính miệng nói với truyền thông rằng bọn họ chỉ là bạn, còn cô ta lại chính miệng thừa nhận với ba mẹ mình rằng đoạn tình cảm với Phương Minh Trung chỉ là do cô ta tự dối mình dối người. Sao có thể trùng hợp đến vậy chứ, xem ra ông trời cũng bắt đầu chán ghét cô ta rồi.1
Lâm Tuệ Mẫn nghiến răng nghiến lợi phát ra ba chữ “ Trần Kiều An” cùng ánh mắt đầy mùi máu rồi hằn học rời khỏi phòng.
Còn chưa đến 1 tuần, doanh thu của Thời Trang An Việt đã tăng lên chóng mặt. Tổng kết tuần đầu tiên của năm mới doanh thu của Thời Trang An Việt đã vươn lên đứng thứ 2 chỉ sau mỗi thiết kế kiến trúc là mảng chủ đạo của An Việt mà thôi.
Khỏi phải nói Phương Minh Trung hài lòng thế nào với kết quả này. Ngay từ khi tham dự buổi duyệt mẫu ở công ty đối tác, nhìn những bộ trang phục như hoa như lá mang đậm sắc thái tươi mới, căng tràn sức sống của mùa xuân thì anh đã có dự cảm tốt trong hoạt động mở rộng kinh doanh lần này nhưng kết quả đạt được ngày hôm nay đúng là đã vượt xa mong đợi. Người đàn ông nhìn bản báo cáo doanh thu không giấu được sự vui vẻ, khoé môi cong lên một nụ cười mãn nguyện.
Tiếng gõ cửa vang lên đưa sự nghiêm túc của Phương Minh Trung về bên chủ nhân của nó. Tiếp theo là giọng nói có phần nịnh bợ
“ Sếp dự liệu như thần, doanh thu của dự án này đã giúp Thời Trang An Việt lên một tầm cao mới rồi.”
Phương Minh Trung ngước mắt nhìn lên Bảo Lâm một cái rồi lại tiếp túc lật xem tài liệu.
“ Cậu vào đây chỉ để nói mấy câu này thôi sao?”
Lúc này Bảo Lâm mới nhớ tới việc chính.
“ Tối nay anh có tham gia buổi tiệc gặp mặt đầu xuân không để tôi chuẩn bị.”
Gần đây anh ta thấy Phương Minh Trung đã từ chối tất cả các bữa tiệc tối để về ăn cơm cùng bạn gái vậy nên lần này anh ta cũng thận trọng mà hỏi lại vị sếp khó chiều một câu.
Không ngoài dự định của Bảo Lâm, Phương Minh Trung vừa múa bút trên tập tài liệu vừa đủng đỉnh trả lời.
“ Không cần chuẩn bị. Tôi không muốn để cô ấy ăn cơm một mình.”
Bảo Lâm đến nổi da gà khi nhìn vào nụ cười của sếp mỗi lần nhắc về bạn gái. Anh ta nhẹ nhàng bước ra ngoài trả lại không gian làm việc cho Phương Minh Trung.
8 giờ tối, Tập tài liệu trước mặt Phương Minh Trung đã được kí tên hết lượt, anh mang tâm trạng đầy vui vẻ rời khỏi công ty.
Nhìn ngôi nhà nhỏ chìm trong bóng tối, Phương Minh Trung hoang mang lấy điện thoại bấm đi một cuộc gọi.
Điện thoại vừa kết nối, truyền đến tai Phương Minh Trung là thứ âm thanh du dương cùng tiếng trò chuyện huyên náo, mấy giây sau anh mới nghe được giọng nói quen thuộc.
“ Minh Trung, gọi em có việc gì sao?”
Phương Minh Trung tỏ rõ sự hụt hẫng trên khuôn mặt tuẫn mĩ, tuy nhiên giọng nói vẫn ôn nhu, điềm đạm.
“ Muộn rồi chưa thấy em về, anh lo lắng thôi.”
Phía bên kia giọng nói của Kiều An có chút áy náy.
“ Em đi dự tiệc cùng sếp Cao.”
Lúc này Phương Minh Trung buồn rầu chỉ kịp “ ừ” một tiếng rồi ngắt máy.
Anh lo lắng cô buồn nên không muốn đi dự tiệc để về nhà cùng cô ăn cơm vậy mà cô lại nhẹ nhàng phát ra được một câu “đi dự tiệc cùng sếp Cao.”
Cảm giác vui vẻ khi nãy của Phương Minh Trung bỗng nhiên không cánh mà bay, anh cố chống lên hàng mi đang ủ rũ phát đi một cuộc gọi khác.
“Đang ở đâu?”
Hoàng Bách trả lời một cách nhanh chóng nhất có thể.
“ Đang ở bữa tiệc trong thành phố.”
“ Tôi thấy cả bạn gái cậu đang ở đây cùng tên sếp mặt trắng của cô ấy.”
Không quan tâm tới lời Hoàng Bách vừa nói, Phương Minh Trung chầm chậm nói một câu
“20 phút nữa ra ngoài uống rượu”
Hoàng Bách: “ Tôi đang ở tiệc rượu cậu còn muốn bắt tôi đi uống rượu ở đâu vậy”
Không thấy đầu dây bên kia trả lời Hoàng Bách lại đành nhả ra hai chữ: “ chỗ cũ“.