Phương Minh Trung nhận thấy cả người Lâm Chính ngùn ngụt bốc lên một mùi tức giận, anh đã chuẩn bị tinh thần đối phó sẵn sàng nhưng thật không ngờ Lâm Chính lại không tỏ thái độ gì chỉ thong dong đáp lại một câu như chưa từng xuất hiện cảm xúc khác lạ nào.
“ Được rồi, không nói chuyện này nữa, chuyện của những người trẻ tuổi thường hay thay đổi bất ngờ.”
Ý của Lâm Chính chính là “sau này cậu sẽ có ngày phải hối hận mà quay về tìm con gái tôi.”
Tất nhiên Phương Minh Trung có thể hiểu được hàm ý của ông ta.
Xét về kinh tế, nhà họ Lâm dù không đi sâu vào nhiều mảng kinh doanh như nhà họ Phương hay những công ty bạn trong thành phố, nhưng có thể coi nhà họ lâm chính là vua bất động sản trong cái thành phố này. Nói đến bất động sản người ta nghĩ ngay đến cái tên Lâm Chính. Tài sản đủ cho con cháu ba đời không cần làm vẫn có thể thong dong sống dư dả.
Xét về địa vị thì nhà họ Lâm cũng thuộc dòng dõi thư hương quý tộc. Không chỉ các mối quan hệ làm ăn mà cả quan hệ thân thiết với các lãnh đạo cấp cao hiện nay cũng không phải ít.
Chưa kể bản thân Lâm Tuệ Mẫn, nói xinh đẹp thì cô ta thật sự rất đẹp. Nói tài năng thì không thể không kể đến cái tên “ Lâm Tuệ Mẫn“. Nói sự nghiệp thì cô ta là niềm ao ước của bao người.
Một người có điều kiện tốt về mọi mặt như Lâm Tuệ Mẫn chỉ sợ xếp hàng cầu thân cũng không đến lượt mà thôi.
Thế nhưng Phương Minh Trung lại hoàn toàn không để ý những điều đó. Đoạn tình cảm trước kia chính là sự rung động của trái tim mới lớn hoàn toàn không có tính toán gì cho lợi ích gia tộc. Sau khi li hôn anh thật sự hiểu bản thân cần gì, bản thân muốn thế nào trong hôn nhân vậy nên anh có thể chắc chắn Lâm Tuệ Mẫn không phù hợp để kết hôn. Thậm chí anh còn nghĩ nếu năm đó Lâm Tuệ Mẫn có chịu kết hôn với anh thì cũng không thể ở bên nhau lâu dài được.
Phương Minh Trung bình thản đặt đũa xuống, đủng đỉnh đáp lại.
“ Những năm còn trẻ cháu cũng vậy, bây giờ đã trưởng thành hơn, đã biết sửa sai cho tuổi trẻ. Chắc chắn không để bản thân đi lại vết xe đổ của thanh xuân.”
Lâm Chính nghe được ý tứ trong lời Phương Minh Trung nói là anh chắc chắn sẽ không có thay đổi gì trong việc này cũng chỉ nhàn nhã nở một nụ cười rồi nhấp thêm một ngụm rượu.
Phương Minh Trung biết rõ Lâm Tuệ Mẫn là đứa con gái cưng của Lâm Chính, biết ông ta muốn giúp con gái thay đổi cục diện này nhưng nhìn cái thái độ như doạ người của ông ta anh lại càng quyết ý phải vạch rõ giới hạn cho Lâm Tuệ Mẫn.
Xét về kinh tế hay địa vị nhà họ Phương cũng không có điểm nào không bằng nhà họ Lâm. Dù là có không bằng đi chăng nữa anh cũng không cho phép ông ta uy hiếp mình.
Lúc này điện thoại của Phương Minh Trung đổ chuông. Anh lễ phép nói với Lâm Chính.
“ Cháu có việc cần xử lí gấp. cháu xin phép đi trước ạ.”
Lâm Chính thoáng nở một nụ cười, gật đầu xem như đã biết.
Phương Minh Trung rời khỏi phòng ăn mới bắt máy. Người gọi chính là Hoàng Bách. Anh đã sớm biết bữa ăn này đến 99% không thể vui vẻ nên đã nhờ Hoàng Bách đúng giờ gọi tới giúp anh thoát thân.
Điện thoại vừa kết nói Hoàng Bách đã trêu chọc Phương Minh Trung.
“ Sao lại bỏ nhạc phụ đại nhân uống rượu một mình như vậy. Cậu đúng là không có chút thành ý nào.”
Phương Minh Trung cau mày:
“ Cậu có thôi đi không?”
Đến đây Hoàng Bách mới nghiêm túc nói chuyện:
“ Nhà họ Lâm nắm trong tay khối bất động sản khổng lồ ở cái thành phố này. Nếu đã trở mặt rồi thì mảng kiến trúc của An Việt chắc sẽ chông chênh.”
Tất nhiên khi quyết định trở mặt với Lâm Tuệ Mẫn, Phương Minh Trung đã nghĩ tới chuyện này, trong lòng đã quyết thì chắc chắn anh đã có tính toán đối phó lại. Phương Minh Trung mở miệng đầy khí thế.
“ Tiền đồ nhà Phương được tạo lên đâu phải chỉ dựa vào mỗi mảng kiến trúc, hơn nữa đâu phải ai thích động tay động chân cũng được.”
“ Muốn đấu thì đấu thôi, tôi đang nhàn rỗi dư sức trẻ đây.”
Để có An Việt ngày hôm nay thì nó cũng trải qua bao thăng trầm, biến động theo thời gian. Khi ông nội anh bắt đầu xây dựng sự nghiệp chỉ là một doanh nghiệp nhỏ lẻ chuyên thiết kế nhà ở cho cá nhân rồi sau lên quy mô lớn hơn chuyên thiết kế cho các dự án trong và ngoài thành phố. Những năm này Phương Minh Trung tiếp quản công ty đã đưa cả các hợp đồng bên nước ngoài về, đặc biệt còn mở rộng thêm các lĩnh vực về thời trang, giáo dục, quy mô công ty đến nay cũng mấy nghìn nhân viên.
Hoàng Bách nghe ra được khí thế hừng hực của Phương Minh Trung liền vang đến giọng nói phấn khích:
“ Muốn chơi lớn sao?”
Phương Minh Trung: “ Tôi chỉ không cho phép ai uy hiếp tôi thôi.”
“ Cậu ở đâu? tôi đến tìm cậu”
Sau khi nghe được một cái tên từ đầu dây bên kia, Phương Minh Trung liền tắt điện thoại, nhấn chân ga rời đi.