Ly Hôn Tái Kết Hôn

Chương 5: Chương 5




"Học trưởng ước mơ của anh là gì?"

Hắn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đáp: "Làm một đại luật sư, hơn nữa còn muốn đem cô gái đang nắm tay tôi đem về nhà."

Cô cúi đầu, nhìn bàn tay to của hắn đang bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cảm thấy được thật hạnh phúc, hóa ra dắt tay thôi cũng có thể đem tim của người ta mang đi, tay của học trưởng giống như có ma lực vậy, làm cho cô cảm thấy trong lòng thật ấm áp.

"Vậy còn em?" Hắn dừng lại đứng bên cạnh cô, con ngươi đen ngập tràn ánh mắt thâm tình.

Cô ngửa đầu nhìn trời xanh, đôi chân để trần liên tục đá cát."Em nghĩ muốn làm một người thiết kế vườn, Có phong làm việc riêng dành cho chính mình, còn có phải có bức tượng xây ngói hồng bên trên còn phải ghi đủ ngày tháng chôn, trước cửa phải có một cây đa cổ thụ, trên đường đi còn phải có một cái ao nhỏ, sau đó còn được ăn quả do chính mình trồng, không khí còn phải sạch sẽ..."

"Giống cái nông phu?"

Cô cười to, tiếng cười như chuông bạc tung bay ở gió biển trung.” Em học khoa thực vật đương nhiên giấc mơ là trở thành một cái nông phu rồi, giống nhau khoa luật của các anh ai ai đều muốn làm luật sư mà."

"Hắc, kia giấc mộng của em không cảm thấy là quá nhiều rồi sao?"

"Cái gì?" Cô ngửa đầu nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười ngọt ngào.

Hắn nâng tay cô lên, nhẹ nhàng hôn vào đôi bàn tay."Gả cho anh đi, trở thành vợ của anh."

☆☆☆ Diễn đàn Lê Quý Đôn ☆☆☆ phongtinhtuyet.com.vn ☆☆☆

Sau khi đến Đài Bắc, một gã to béo chừng 40 tuổi, tươi cười vác đồ, trong mắt của cô đáng nhẽ ra phải là một người phụ nữ xinh đẹp , lại phải có trí tuệ, theo bà bà nói đây là thư kí của Kỳ Mại Khải, thoạt nhìn thật không tốt nhạ, cùng các đại lão bản có nhiều mỹ nhân chân dài bên cạnh thật không giống nhau.

"Kỳ phu nhân người khỏe, tiểu đệ họ Chu, gọi tôi là Chu thư kí là được rồi ."

Chu thư ký thấy cô liền xúm lên tiếp đón, còn mang hành lý của họ đẩy đi, được đãi ngộ như vậy thật sự đã làm Lương Nhược Du phải phát hoảng, cô nghĩ đến Chu bí thư ở cùng chồng trước, bà bà thì luôn luôn thích đối đầu với Hạ Lâm đang nhẽ hắn phải ra đón Hạ Lâm trước mới đúng?

Kỳ phu nhân? Trời ạ, thể loại xưng hô này thật lâu cô mới nghe thấy lại nha ~~

Lương Nhược Du lắc đầu, vội vàng phủ nhận."Tôi không phải Kỳ thái thái, tôi họ Lương."

Chu thư ký không cho rằng xưng hô của mình có gì không đúng."Từng đã là Kỳ phu nhân thì bây giờ vẫn là Kỳ phu nhân, không có gì khác nhau cả."(Chu bí thư đại thúc , cháu like câu này của chú ) Mẫu thân của lão bản ngày nào cũng nhắc đến con dâu trước, cho nên hắn đối với Nhược Du cũng không mấy xa lạ, rất rõ ràng mẫu thân của lão bản ngày nào cũng mong con dâu trước có thể lại quay về với lão bản.

Lão bản ( cho ai không biết , mình nghĩ chắc chẳng ai là không biết đâu):Ông chủ

Lương Nhược Du vẻ mặt xấu hổ, mà phản ứng của Hạ Lâm cũng rất trực tiếp, cô phải tự mình lái xe nên tự mang hành lý lên xe, sau đó thở phì phì trừng mắt xem thường, cô là bạn gái đương nhiệm của mikan, chức vụ Kỳ phu nhân nên là cô đảm nhận mới đúng (nằm mơ hả ), mà Chu bí thư kia lại không để cho cô chút mặt mũi nào, bạn trai cũng không giúp cô lên tiếng, thực khiến cho người ta tức giận!

Lương Nhược Du nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Hạ Lâm, trừng mắt nhìn đầu xỏ Kỳ Mại Khải, nam nhân này có chuyện gì vậy chứ? Nhìn thấy bạn gái mình bị vắng vẻ, lại cả một câu cũng không nói?

Cô thở sâu, giữ chặt cánh tay của Chu thư kí, nói: "Chu thư kí, không cần gọi ta là Kỳ phu nhân, không thuận tiện, tôi họ Lương, nếu ông không ngại, thì cứ kêu tôi là Nhược Du đi!"

Chu thư kí nhún nhún vai."Tôi thấy xưng hô thế này cũng ok ( nguyên văn), chẳng phải cô vẫn kêu mẫu thân của Kỳ luật sư là mẹ sao , sẽ không bởi vì ly hôn , liền biến thành bá mẫu đấy chứ?"

Đang chuẩn bị lên xe thì bà bà bên cạnh liền cười to phụ họa: Đúng vậy a, nếu con dâu tôi thật sự sẽ gọi tôi là bá mẫu, tôi có thể sẽ thương tâm mà khóc lên mất ác!"

Lương Nhuwocj Du há hốc mồm, nhìn Chu bí thư tiến lên giúp sửa sang hành lý, bộ dạng kia thật hợp tình hợp lý, trời ạ, thật không chỉ có mỗi luật sư biết cãi nhau, ngay cả đến thư kí bên cạnh cũng lợi hại như vậy, ai, năm đó cô thật không nên đi khoa thực vật!

Tiểu Vũ sôi nổi chạy đến bên mẹ, hưng phấn mà nói: "Mẹ, con muốn ngồi cùng với mẹ!"

Lương Nhược Du nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ, ôn nhu trả lời: "Được, mẹ cùng tiểu vũ cùng nhau ngồi."

Tiểu Vũ sau khi nghe được liền vui vẻ chạy xung quanh."Da da da! Mẹ ta đã quay về Đài Bắc , ta thật vui vẻ ác!"

Cô thấy con của mình vui vẻ trong lòng cũng muốn nhảy lên vui sướng, thật sự không thể tưởng tượng, khi hắn đánh người ta, tâm hồn bé nhỏ có bao nhiêu đau!

Phát hiện trong hốc mắt của Lương Nhược Du đang ngập tràn đầy nước mắt, Kỳ MẠi Khải chế nhạo nói chế nhạo nói: "Sáu năm qua cô cái gì cũng thay đổi, chỉ có một việc không đổi chính là thực yêu khóc."

Cô ngẩng đầu liếc mắt qua hắn một cái, đứa nhỏ vẫn giữ trong người, cô không muốn cùng hắn khắc khẩu, đành phải vội vàng đem nước mắt lau đi."Như thế nào? Anh lại có ý kiến ?"

Kỳ Mại Khải ôm lấy cười, Đài Bắc tuy rằng không sạch sẽ như ở Hoa Liên, nhưng hắn cảm thấy bây giờ thật tự tại, tâm tình hiện tại thật là tốt, hóa ra cùng vợ trước đấu khẩu cũng thấy thú vị.

Ngày hôm qua nghe thấy lời nói thành khẩn của cô, biết năm đó cô rời đi cũng không phải hoàn toàn không cần hắn, tâm tình đã được khai thông cho nên bây giờ cảm thấy vô cùng thoải mái, thậm chí còn muốn dò xét suy nghĩ chân chính của cô, cảm giác của cô đối với hắn, ý nghĩ của cô về hắn, còn để ý hắn hay không?"Không dám."

"Tốt nhất là không dám." Lương Nhược Du quay đầu, không muốn để ý đến hắn nữa."Tiểu vũ, chúng ta lên xe ."

Cô nắm tay con trai, ngẩng đầu, tình trạng trước mắt thật khiến cô sửng sốt, lái xe cùng chu thư kí cùng hành lý đã chật đầy xe rồi, cô nên ngồi đâu mới tốt?

Lúc này Hạ Lâm ngồi trên màu đen bmw745, chu thư kí cũng đem chìa khóa xe giao cho lão bản."Kỳ luật sư, xe của ngài."

Ác ác, kia là được rồi, nếu xe của hắn là bmw màu đen, cô chỉ cần bảo lái xe mang ít đồ sang đó là có thể được rồi.

"A, tiểu vũ, chúng ta lên xe ." Cô liền hoàn toàn trầm tĩnh lại.

Tiểu vũ tuổi còn nhỏ, tự nhiên không hiểu tâm tư của mẫu thân đang muốn lẩn tránh, hắn nắm tay mẹ, làm nũng."Mẹ ~~ con muốn ngồi cùng xe với ba! Không cần đi đi cùng xe với thúc thúc!"

Không thể nào! Lương Nhược Du trừng lớn mắt, ấp úng nói: "A, tiểu vũ, mẹ, chúng ta ngồi ở xe của đại thúc là tốt rồi, ba còn phải đưa bà, và chu a di..."

"Không sao, chúng ta có thể ngồi xe của Tiểu lý về mà !" Mẹ cùng chu a di sau khi nghe được lập tức biểu đạt lập trường, đồng thời cũng hỏa tốc ngồi lên xe của Tiểu Lý.

Lương Nhược Du há hốc mồm, trừng mắt nhìn vào chiếc xe bmw màu đen, bên trong xe còn có Hạ Lâm, cô ta lạnh lùng ngồi ở vị trí phó lái, không nói một câu.

Kỳ Mại Khải tiên phát chế nhân, xoay người ôm lấy đứa con."Lên xe , đứa con."

tiên phát chế nhân : hành động trước để kiềm chế đối phương

Tiểu vũ vươn tay, oa oa kêu: "Mẹ, chẳng phải mẹ hứa sẽ cùng còn ngồi sao!"

Lương Nhược Du trong mắt hơi u tối nhìn bầu trời, đúng vậy đúng vậy, cô là có đáp ứng rồi, nhưng là không nghĩ là sẽ cùng ngồi xe của cha Tiểu Vũ a!

Đột nhiên, cô nhớ...tới bầu trời xanh ở Hoa Liên cùng không khí trong lành tại núi Bạch Vân ...

"Mời lên xe, mẹ Tiểu Vũ."

Kỳ Mại Khải biểu tình tựa tiếu phi tiếu, giống như đang xem kịch , làm cho lương Nhược Du lâm vào chán nản, cô căm giận lên xe, dùng sức đóng cửa xe, nhìn tiểu vũ vui vẻ đầu gối lên ngực của mình."Mẹ!"

Lương Nhược Du một hơi hờn dỗi cũng còn không nhổ ra, bên trong xe Hạ Lâm đã muốn mở miệng trước nói: "Hoan nghênh trở lại Đài Bắc, Lương tiểu thư."

Ngữ khí không có chút thiện ý nào của Hạ Lâm ai nghe vào chắc cũng hiểu được, ác ~~ Lương Nhược Du chán nản che mặt, vừa mới bước trên đất Đài Bắc, chiến hỏa liền triển khai , ông trời a, cô nên đối mặt như thế nào với mỗi phân mỗi giây kế tiếp đây? !

"Mẹ, người làm sao vậy?" Tiểu Vũ ngửa đầu hỏi.

Lương Nhược Du đưa tay xuống, cứng rắn nở nụ cười."Mẹ không có việc gì, đến, mẹ ôm."

"Lương tiểu thư, tôi hoan nghênh cô!" Hạ Lâm không thích bị vắng vẻ, cho dù là địch nhân cũng như vậy.

Lương Nhược Du ám thở dài."Cám ơn của cô hoan nghênh, Hạ tiểu thư." Hô ~~

Tiểu vũ leo lên đùi của mẫu thân, hai tay vòng qua cổ mẹ, làm nũng cọ cọ vào , vẻ mặt thỏa mãn.

Lương nếu du hôn lên trán của con trai. "Mẹ phải gọi ba là cái gì?" Kỳ Mại Khải hỏi.

Hắn đang mong thế giới đại loạn sao? Hắn mong cô tức giận đến mức đầu bốc hỏa sao?

Tiểu vũ oai đầu nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: "Có thể giống mẹ giống nhau a ( Câu này không hiểu cho lắm), kêu ba là Mại Khải, hoặc giống mẹ bạn học thường kêu là... Kêu lão công!"

Nói xong Tiểu Vũ cả người cười ghé vào lòng mẹ,ngực, làm mẹ ôi thật sự siêu vô lực, biểu tình thật khổ.

Vẻ mặt buồn cười của cô khiến cho Kỳ Mại Khải cười to, Kỳ Mại Khải là con người rất lạnh lùng, rất ít việc khiến cho hắn có thể khiến hắn cười to như vậy.

"Mẹ đứa nhỏ, tôi không ngại khi cô gọi tôi vậy đâu." Hắn vứt cho cô một cái nhìn mê hoặc đến ghê tởm, chế nhạo nói.

Mẹ đứa nhỏ trừng mắt, trong mắt có hổn hển, cũng có thẹn thùng."Anh nói cái gì a, chúng ta là quan hệ gì vậy —— "

Đúng vậy, Mại Khải, cái cách xưng hô thân mật đó từ lâu đã không còn dành để cho cô gọi nữa , mặc dù những người khác có thể coi chồng trước thành bạn tốt được, nhưng cô làm không được, chính là sợ lòng lần thứ hai trầm luân...

Lương Nhược Du thở sâu, cô phải thừa nhận, cho dù không thể cùng nam nhân này đầu bạc đến già, nhưng Kỳ Mại Khải vẫn còn gây ra ảnh hưởng đối với cô ——

"Tiểu vũ, gọi ba sao tôn kính bằng gọi là Kỳ luật sư , cho nên mẹ kêu kỳ luật sư là OK."

"Mẹ thực tôn kính ba sao?"

"Đương nhiên a, cho nên Tiểu Vũ cũng phải giống ba nha!"

Ánh mắt của cô và chồng trước giao nhau qua kính chiếu hậu, cô tinh tường nhìn thấy ánh mắt hắn động đậy, có lẽ là bởi vì sự tôn trọng của cô? Có lẽ bởi vì câu khẳng định của cô, đứa nhỏ phải giống hắn? Vô luận như thế nào, hoang mang trong mắt hắn khiên cô dâng lên một nỗi chua xót...

Sáu năm , không chỉ cô có nhiều chuyện xảy ra , mà hắn cũng có .

"Kia nếu người khác đối với con không lễ phép thì phải làm sao?" Tiểu vũ thực nghiêm túc hỏi.

Cô nhìn Tiểu Vũ, biết ắn miếng trả miếng không phải cách giáo dục tốt cho đứa nhỏ " Nghiêm dĩ luật kỷ,khoan dĩ đãi nhân"(*), Lương Nhược Duôm chặt đứa nhỏ, nhẹ nhàng mà nói: "Tiểu vũ nghe mẹ nói, nếu người khác đối với con không lễ phép lúc đó con rất không thoải mái phải không nào, vậy con đem chuyện này nhớ kỹ, sau đó nói lại cho thầy giáo nghe, nói cho ba hay mẹ nghe, như vậy mọi nguwoif mới giúp con xử lý được, nhưng mà, chờ tiểu vũ lớn lên thì những chuyện đó con có thể tự mình xử lý được!"

(*) Nghiêm lấy kiềm chế bản thân, khoan lấy người ngoài

"Nhưng Tiểu Vũ đã lớn rồi mà, Tiểu Vũ đã lên năm nhất rồi !"

"Tiểu vũ là trưởng thành, nhưng tiểu vũ phải biết rằng, trưởng thành sẽ giúp con càng hiểu biết, cho dù người khác đối với con không lễ phép, con cũng không thể lập tức tức giận, giải quyết một sự việc thực sự có rất là nhiều cách, con hiểu không?." Lương Nhược Du nghiêm túc nhìn con trai.

Tiểu vũ oa oa kháng nghị nói: "Lớn lên thật là phiền phức!"

Cô hôn lên khuân mặt non mịn của con trai. Đúng vậy a, cho nên Tiểu Vũ vẫn nên là Tiểu Baby của ba mẹ thôi, òm ọp quái vật có thể ăn bụng Tiểu Vũ sao? Oa, òm ọp quái vật thích ăn nhất là bụng của Tiểu Baby !"

Cô xốc áo con trai lên, hóa thân thành òm ọp quái thú ăn bụng của bảo bảo, nhẹ nhàng cắn lên bụng Tiểu Vũ, khiến hắn cười ha ha, liều mình né tránh, b aba đang lái xe thấy cảnh tượng này nhịn không được cũng muốn cười(đoạn này chém bởi mình không hiểu liệt miệng là gì), tầm mắt bị cuốn hút trước hình ảnh vui đùa của hai mẹ con.

BMW vững vàng đỗ trong hoa viên của căn nhà lớn duy nhất trong sườn núi."Mẹ, chúng ta đến rồi ~~ "

Tới rồi? Cũng quá xa hoa đi... Lương Nhược Du trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn nói không ra lời.

Tiểu Vũ nhanh nhẩu lao xuống xe trước, đứng trước cửa nhìn mẹ hô: "Mẹ!" Tiểu Vũ vọt tới ngực mẹ.

"Ba mang mẹ cùng đi tản bộ sao? Mẹ chờ đã lâu rồi!"

"Ba phải đưa Hạ Lâm tỷ tỷ về nhà trước a ~~ "

Bà Bà nở nụ cười, tính bà thông minh, nếu bây giờ bà ra làm nháo nhất định không hề có lợi.

Con dâu xuống xe, bà bà mỉm cười tới chấn kinh con dâu, bà ôm lấy cánh tay con dâu, nhẹ nhàng mà nói: "Mại Khải thật sự thực cố gắng, hắn kiệt lực làm cho người nhà có được cuộc sống tốt nhất."

Lương Nhược Du đương nhiên hiểu, nhớ năm đó hắn vì thi đậu giấy phép luật sư, cơ hồ đem toàn bộ thời gian dành cho thư viện trường, nhưng mà, chu dù là chuyện gì cũng có hai mặt của nó, hắn cố gắng cấp cho người nhà cuộc sống tốt nhất, lại lạnh nhạt đối với cô, nói thực ra, cô chỉ cần một người chồng luôn luôn ở bên cạnh bầu bạn với cô, cô ghét cảm giác cô độc, cho nên, dù thế nào cô cũng không chịu nổi sự dày vò như thế, chỉ có thể lựa chọn chia tay...

"Mẹ, con mang mẹ đi xem phòng!" Mụ mụ có thể chuyển về thật sự rất vui! Tiểu vũ vẻ mặt hưng phấn mà nói.

"Tiểu vũ chờ mẹ lấy hành lý —— "

"Lên lầu đi, hành lý cứ để Mại Khải lấy, đúng rồi, hành lý vừa mới đưa gấp đến đây!" Bà bà trên mặt lộ vẻ mỉm cười.

Lương Nhược Du quay đầu lại, tầm mắt dời đến hắn, hơi thở cứng lại, cúi đầu lảng tránh, xoay người chạy đi.

Tiểu vũ vui vẻ lôi mẹ chạy qua lầu một, lầu một là chọn cao thiết kế, màu vàng nhạt khiến cho cô cảm thấy, ấm áp lại thoải mái, đi hết cầu thang gỗ là tới lầu 2, tiểu vũ dùng sức mở ra một cánh cửa màu lam ——

"Mẹ, đây là phòng của con!"

Tiểu vũ vui vẻ gọi tới gọi lui, phòng trừ bỏ vách tường chỉ là thang mã sĩ tiểu xe lửa ngoại, sàng đan, đồ chơi, rối tất cả đều là thang mã sĩ, cả phòng có đủ loại xe lửa.

"Oa, phòng Tiểu Vũ chính là Thang Mã Sĩ vương quốc ."

"Đúng vậy, phòng mẹ ở ngay cách vách!"

Tiểu vũ lôi kéo mẹ chạy đến cách vách, mở ra là một phòng lát sàn nhà bằng gỗ, dùng âm thanh đáng yêu lớn tiếng giới thiệu nói: "Đăng đăng đăng! Đây là phòng của ba mẹ!"

Cái phòng ngủ này lấy màu gỉ sét làm chủ đạo, toàn bộ đều là phong cách của nam nhân, còn có cái giường lớn này đều là do ý tưởng thiết kế của Kỳ Mại Khải, trời ạ... Cô thật sự muốn té xỉu ...

"Đây là phòng của mẹ?"

"Đúng vậy!" Tiểu vũ dùng sức gật gật đầu.

Lão thiên gia a... Cùng chồng trước ở chung đã là cực hạn của cô rồi , cùng giường? ! Không, cô thật sự làm không được!

Lương Nhược Du vỗ về huyệt thái dương đang đau, vô lực nhìn nam nhân phía sau."Tôi không thể, anh hiểu không..."

"Mẹ, nếu mẹ thích ga giường màu phấn hồng, mẹ có thể bảo giang a di giúp mẹ đổi!"

Cô biết nhà chồng cũ có thuê một a di giúp việc.

Chính là, làm ba chẳng những không giải quyết vấn đề, còn để cánh tay chống khung cửa, khiến cho giống như thân hình nhỏ xinh của vợ trước đang chống lên người hắn vậy."Hắc, mẹ không thích phấn hồng mầu , ga trải giường mà màu phấn hồng ba con sẽ không ngủ được đâu."

"Nhưng mẹ thích màu phấn hồng nhất mà!" Tiểu vũ khó hiểu nói.

"Tiểu vũ không thể chỉ quan tâm một mình mẹ đâu, kia một nửa màu xám một nửa phấn hồng có thể chứ? Ba thích màu xám."

"Không được rồi, như vậy xấu xấu!" Tiểu vũ kháng nghị.

Lương Nhược Du băng bó trán, hiện tại không phải thời điểm cò kè mặc cả."Tôi không nghĩ ——" cô xoay người, muốn cùng chồng trước nói rõ ràng, lại ngoài ý muốn tiến trong lòng ngực của hắn.

Cảm giác này rất quen thuộc, làm cho cô đại não trống rỗng, cứng ngắc nhìn ngực hắn cứng ngắc...

Qua năm giây sau, Lương Nhuwocj Du giống như bị thiên lôi đánh trúng , rất nhanh bắn ra phía sau."Anh nhất định cứ phải đứng đằng sau tôi sao? Cứ phải đứng gần như vậy sao? !" Cô nổi giận.

"Đay là phòng của tôi a, huống hồ tôi vừa rồi không có ôm cô." Kỳ Mại Khải vẻ mặt vô tội.

Đúng rồi Đúng rồi ~~ này là phòng của hắn! Là cô "Yêu thương nhung nhớ" được rồi đi!

Lương Nhược Du một bụng giận dỗi mà không có nơi nào phát tiết, chỉ có thể bất đắc dĩ ngậm miệng.

Bà bà hảo tâm nhìn ra con dâu đang nóng giận, biết nên để con trai cùng con dâu hảo hảo tâm sự ."Tiểu vũ, cùng bà bà xuống ăn điểm tâm? Giang a di có chuẩn bị cho con bánh pút-đing mà con thích ăn nhất đó!"

"Da, bánh nướng pút-đing, bà, con muốn ăn bánh nướng pút-đing!" Tiểu vũ vừa nghe đến bánh nướng pút-đing, cái gì mà ga giường đều quên sạch.

"Hảo ~~ chúng ta đây xuống lầu ăn bánh nướng pút-đing." Bà bà nắm tay nho nhỏ Cupid cùng nhau xuống lầu.

Nho nhỏ Cupid đích ái thần chi tiến có thể hay không đem kia hai cái yêu cãi nhau đích đại nhân khiến cho long trời lỡ đất? Ha hả a, tiểu vũ mẹ hảo chờ mong.

Tiểu vũ vừa đi, lương nếu du toàn bộ hỏa toàn bộ vọt lên, nàng song chưởng hoàn, bắt đầu ở trong phòng đi tới đi lui."Chúng ta không thể ở tại cùng một đang lúc! Chúng ta như thế nào có thể ở cùng đang lúc đâu? Này giường ——" nàng chỉ vào giường lớn, đột nhiên nghĩ đến hai người qua đi thân mật đích hình ảnh, ly hôn sau, thân thể của hắn ngẫu nhiên còn có thể bởi vì kia hết thảy mà lăn lộn khó ngủ...

Nàng ngạnh thanh, vỗ về nóng bỏng đích hai gò má."Trời ạ, tôi không ngại ở tiểu vũ ngủ sau đến phòng khách ngả ra đất nghỉ, huống hồ trong nhà lớn như vậy, hẳn là có khách phòng đi..."

Kỳ mại khẳng đem của nàng lo âu toàn bộ thu vào trong mắt, lại ý xấu mắt địa tới gần."Ngươi đang suy nghĩ gì?"

Thình lình xảy ra nếu như nỉ non bàn đích nói nhỏ ở nàng bên tai hơi thở, lương nếu du giống đùi hỏa bàn chạy nhanh nhảy ra, xoa cái lổ tai kháng nghị nói: "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào a? Ngươi có tật xấu a? ! Đùa giỡn tôi tốt lắm ngoạn sao? !"

Kỳ mại khẳng nhìn vợ trước giống chỉ phẫn nộ cánh cung dựng thẳng mao đích con mèo nhỏ, ở trong lòng tuyên cáo trò chơi thời gian chấm dứt, tái nháo đi xuống nếu du có lẽ thật sự sẽ đi phòng khách ngả ra đất nghỉ cũng nói không chừng.

Chính là... Mặt nàng hồng đích bộ dáng như nhau năm đó.

Kỳ mại khẳng đi vào cùng phòng tương liên đích cửa nhỏ, đẩy ra sau dĩ nhiên là khác một đang lúc, bình sổ tuy nhỏ nhưng lấy ánh sáng đồng dạng tốt bụng."Năm đó nạp lại hoàng khi, tôi lựa chọn giữ lại tiền ốc chúa như vậy đích thiết kế, ngươi có thể ngủ nơi này."

Lương nếu du thiếu chút nữa chân nhuyễn.

"Nếu cô không muốn cho Tiểu Vũ biết truyện chúng ta ly hôn , vậy không thể ở phòng khách ở, và cũng không có lựa chọn ở phòng khách."

Cô huy phất tay."Như vậy là tốt rồi, tôi thực vừa lòng, thật sự."

Cô giống du hồn bay vào phòng nhỏ, cảm thấy được chính mình giống như đánh một hồi trận đánh ác liệt, thật mệt muốn chết, ai, như thế nào mới ngày đầu tiên liền mệt như vậy? Ứng phó với Tiểu Vũ,ứng phó với chồng trước, còn bạn gái của chồng trước cũng muốn cô phải ứng phó, cô dừng bước, đột nhiên nghĩ đến ——

Lương Nhược Du xoay người, hoảng sợ trừng mắt với kẻ đang dựa người trên cửa kia, vươn ngón trỏ chỉ vào hắn giương mắt nhìn lên chiếc giường lớn."anh , anh , anh..." Cô cau mày nghĩ rốt cuộc nên mở miệng như thế nào.

"Tôi?" Kỳ Mại Khải tự chỉ vào chính mình, khóe miệng nở nụ cười xấu xa."Ác, không sao chỉ là tôi với cô ngủ cùng giường thôi mà, tôi hoàn toàn không ngại."

Lương Nhược Du giống như con mèo nhỏ bị đạp vào đuôi, reo lên: "Tôi mới không cần nghủ với anh! Ý của tôi là anh có thể mang bạn gái về nhà qua đêm? Tôi mỗi tuần có nên ra ngoài ở để tránh? Nếu chúng ta phải dùng chung một cái phòng, tôi đương nhiên phải tôn trọng hành trình của anh!"

Kỳ Mại Khải híp mắt nhìn cô."Tôi không ngại —— "

"Nhưng tôi để ý!" Cô lớn tiếng đánh gảy lời của hắn.

Hắn dắt cười, nhún nhún vai."Tôi cũng cũng chưa từng mang hạ lâm đến phòng này."

"Anh đang nói bách lạp đồ chi mến sao?" Cô ngượng ngùng nhìn hắn.

Hắn cười to, ánh mắt hảo ám muội."Vậy cô cho rằng cái gì?"

Cô cho rằng? Tình yêu cuồng nhiệt khi đương nhiên là phải có giao giống, khó khăn chia lìa, côcó thể hiểu vì cái gì? ! Này đề tài rất ấm vị , không tiện nói chuyện nhiều."Tùy anh, ý của ta là ta sẽ tôn trọng ngươi cùng Hạ tiểu thư cần một không gian riêng tư, cứ như vậy."

Tiếng nhạc điện thoại lần thứ hai vang lên, cô tìm trong bao lấy điện thoại cầm tay ra, mắt nhìn điện báo biểu hiện, nháy mắt nổi lên ý cười."Uy, sơn ca, tôi về đến nhà ."

Cô xoay người nói chuyện, cười nói vui vẻ, cuộc điện thoại như mưa đúng lúc, cô đương nhiên sẽ cười.

Cô nói cô có thể tôn trọng hắn dành cho hắn và Hạ Lâm không gian riêng tư, vậy hắn thì sao? Có phải hay không cũng có thể giống vợ trước tôn trọng cô cùng Lâm Dân Sơn , dành cho họ một không gian riêng tư?

Kỳ Mại Khải cau mày, hàn khí lạnh lẽo lại một lần nữa chiếm lấy khuôn mặt, toàn bộ tâm tình thoải mái vừa rồi liền biến mất, hắn giận dữ xoay người ——

Hắn xác định chính mình hoàn toàn làm không được!

Sau đó rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.