Buổi tối ngày hôm đó, Lương Mục Phàm đã chuẩn bị vài món mà mẹ mình thích ăn để ngày mai lên trại giam thăm bà ấy. Hoàng Tân Tuệ ở bên cạnh thấy được cảm xúc của Lương Mục Phàm rất nhiều, nhưng có lẽ anh ấy vẫn còn chưa mở lòng hoàn toàn với cô, nên vẫn không thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt... Nếu đổi lại, người đứng bên cạnh anh ấy ngay bây giờ là Đỗ Khánh Huyền thì chắc anh ấy đã chạy đến, ôm lấy cô ấy và khóc lớn rồi.
Hoàng Tân Tuệ cười nhạt, tình cảm mà Mục Phàm dành cho Khánh Huyền rất sâu đậm, cũng không phải ngày một ngày hai mà hết được, cô có tư cách gì mà xen vào nó chứ. Chỉ cần nghĩ đến ngày hôm nay, anh ấy đã thay đổi rất nhiều rồi... Như thế cũng là quá đủ đối với một người như cô. Hoàng Tân Tuệ không dám cưỡng cầu gì nhiều hơn nữa.
Dù dặn lòng sẽ mở lòng đón nhận Tân Tuệ, nhưng anh cũng không muốn ép bản thân phải hoàn toàn yêu thương cô trong một ngày, nên hai người họ vẫn ngủ phòng riêng.
Nằm trằn trọc trên giường nhưng Lương Mục Phàm vẫn không tài nào ngủ được, cứ hễ anh nhắm mắt lại là hình ảnh của Đỗ Khánh Huyền lại hiện lên... Nụ cười ấy, giọng nói ấy cứ lảng vảng trong đầu anh, nó giống như là một cuốn phim được thu vào, còn đầu anh là một băng cassettes chỉ chiếu đi chiếu lại đúng đoạn băng kia.
Bây giờ anh muốn tháo cuốn phim kia ra, để thay thế một cái mới vào, nhưng nó vẫn không đồng ý. Cho dù anh đã cố đấu tranh rất nhiều... Nhưng vẫn thất bại.
Buổi sáng, Lương Mục Phàm và Hoàng Tân Tuệ đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chỉ cần đến trại giam rồi vào thăm Lộ Sa thôi. Nhưng khi hai người họ đến nơi thì Lộ Sa lại không muốn gặp họ, anh cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa... Tại sao mẹ anh lại không muốn gặp anh chứ?
Viên cảnh sát ở bên cạnh thấy anh có vẻ đau lòng như thế cũng không đành lòng, cậu ấy mới nói:
- Ở trong đấy mẹ của anh bị những phạm nhân khác bắt nạt rất nhiều... Có lẽ do tính của phạm nhân không hòa đồng lắm.
Lương Mục Phàm cũng không biết làm sao nữa... Mẹ của anh từ nhỏ đã là lá ngọc cành vàng, sau này lớn lên lại gả cho một gia đình giàu sang như Lương gia, đến cả cái chén mà bà ấy cũng chưa từng rửa qua... Thì ở trong nhà giam làm sao có thể hòa đồng được, Lương Mục Phàm hít một hơi sâu rồi lại thở dài ra. Anh đưa số thức ăn đã nấu cho viên cảnh sát, nói:
- Anh gửi cho bà ấy giúp tôi nhé.
Viên cảnh sát cũng gật đầu, dù sao thì ở thương trường Lương Mục Phàm vẫn có một chỗ đứng nhất định. Nhưng tấm lòng hiếu thảo của anh mới khiến cho người ta thấy đau lòng.
Hoàng Tân Tuệ ở bên cạnh, dịu dàng nắm lấy tay của anh, nói:
- Anh đừng lo, em nghĩ mẹ không sao đâu... Vài ngày nữa chúng ta lại đến thăm mẹ, chắc lúc đó mẹ sẽ đồng ý gặp chúng ta mà.
Lương Mục Phàm cũng bất lực gật đầu, chứ bây giờ anh cũng không biết nên làm gì hay nói gì hơn.
Rời khỏi nhà giam, Lương Mục Phàm đưa Hoàng Tân Tuệ đến nơi mà anh đã nói sẽ đưa cô ấy đến.
Nhìn cảnh vật xung quanh có chút quen mắt, hình như đây là con đường mà nhiều lần Lương Mục Phàm muốn đến, nhưng anh chỉ đi nửa đoạn rồi lại quay về. Đi gần đến một chút thì Tân Tuệ nhìn thấy một ngôi nhà, cô tò mò hỏi:
- Ngôi nhà đó của ai vậy anh?
- Của gia đình anh.
Sau đó Lương Mục Phàm cũng bắt đầu tiết lộ về nơi này, hiển nhiên anh cũng không quên nói vào mấy tuần trước Lương Lực Cường đã tự sát... Nói đúng hơn là ông ấy đã bắt cóc Irina cùng Thoại Di làm con tin, âm mưu vượt ngục bỏ trốn... Cuối cùng là bỏ cả mạng lại.
Hoàng Tân Tuệ giật mình, cô đưa đôi mắt nhìn anh, sau đó cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Vậy Irina thật sự là con anh sao? Em nghĩ... Em nghĩ đó chỉ là đùa...
Lương Mục Phàm thấy cơ thể của cô đã run lên, anh liền dịu dàng nắm lấy tay của cô, đáp:
- Anh chỉ làm tròn trách nhiệm của một người cha, Irina không thích anh, con bé rất yêu thương Khánh Huyền... Nên anh cũng không có ý định cướp con bé về nhà... Mong em sẽ không...
- Em rất thích Irina, con bé rất đáng yêu, còn rất thông minh nữa... Hi vọng sau này con chúng ta cũng sẽ lanh lợi như vậy.
Lương Mục Phàm cười nhẹ, gật đầu.
Cái gật đầu của anh lại khiến cho Hoàng Tân Tuệ thấy ngượng ngùng.
Đi đến ngôi nhà trên đỉnh đồi, Hoàng Tân Tuệ thật sự trầm trồ trước quan cảnh nơi đây, nhưng không để cô chờ đợi lâu, anh liền cầm lấy cây xẻng nhỏ cách họ không xa, đi đến một cái cây cổ thụ cao lớn, bắt đầu đào.
Hoàng Tân Tuệ không hiểu liền đứng nghệch mặt ra đó, chỉ biết nhìn anh.
Sau một hồi lâu, Lương Mục Phàm đào ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là điều ước năm đó của anh... Anh từng hi vọng bản thân và Mộc Cát có thể gặp nhau, yêu nhau rồi kết hôn... Bây giờ, anh có thể thoải mái mà xé nó rồi.
Hoàng Tân Tuệ thấy vậy liền giật mình, định ngăn cản anh nhưng sau đó Lương Mục Phàm lại cầm một sợi dây màu đỏ, nhìn cô, nói:
- Em có đồng ý cùng anh treo sợi dây nhân duyên này không?
Ánh mắt của Hoàng Tân Tuệ nhìn về phía cái cây cổ thụ to lớn ở cách họ vài bước, nhìn trên đó đã có hai sợi dây rồi. Lương Mục Phàm liền giải thích, một là của Trình Mộc Cát và Đỗ Hoành Dương, cái còn lại là Đỗ Khánh Huyền và Andrey... Bây giờ là của anh và cô.
Nhưng nhắc đến chuyện này thì Lương Mục Phàm lại thấy có chút đau lòng... Nếu như Thoại Di còn sống, thì sẽ còn sợi dây của em ấy nữa.
Hoàng Tân Tuệ thấy anh như vậy liền nắm lấy tay anh, nói:
- Em biết anh nhớ Thoại Di... Nhưng mà... Dù sao em ấy cũng mất rồi, anh đừng nghĩ nữa nhé?
Lương Mục Phàm gượng cười, gật đầu một cái.
Cuối cùng thì hai người họ cũng quyết định treo sợi dây nhân duyên đó lên... Không biết tương lai sẽ ra sau... Nhưng ít nhất bây giờ, tại thời khắc này Hoàng Tân Tuệ cũng cảm nhận được tình cảm mà anh dành cho mình.