Cả một đêm ở bệnh viện, Daniil cứ như một bà mẹ suốt ngày lải nhải trong tai của Lương Mục Phàm, cứ trách anh là vô trách rồi, rồi không xứng đáng là cha, làm chồng người ta. Lương Mục Phàm nghe mắng cũng hoang mang, nói đúng thì khi Khánh Huyền mang thai anh còn không biết tin, nếu như năm đó anh biết tin Khánh Huyền mang thai thì làm gì có chuyện hai người họ ly hôn.
Mà nếu hai người họ không ly hôn thì làm sao mà gặp được Andrey và Daniil, mà nếu không gặp được thì làm gì có chuyện Daniil sắp kết hôn với Vũ Thiên Ái. Cái tên lải nhải này đúng là không biết suy nghĩ gì cả.
Nhưng có vài chỗ Daniil mắng rất đúng, nên anh cũng không có cách nào mà cãi được. Đến tầm mười giờ, thì Daniil đi tìm vợ sắp cưới, không gian trong phòng bệnh mới được yên tĩnh, Irina và Lương Mục Phàm cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hai cha con nhìn nhau, nhưng vẫn không nói với nhau câu nào. Irina nằm xuống, quay lưng lại với Lương Mục Phàm, giả vờ nhắm mắt đi ngủ. Biết con gái vẫn chưa ngủ đâu, nên Lương Mục Phàm mới nói:
- Chắc con hận cha lắm nhỉ? Vì cha đã làm mẹ con khóc rất nhiều...
Dừng một chút thì anh nhẹ nhàng kéo chăn lại cho cô bé, nói:
- Cha không cầu mong sự tha thứ của con... Cha chỉ hi vọng sau này con chăm sóc mẹ con giúp cha... Cha Andrey của con là người tốt, dì Tân Tuệ cũng vậy. Bây giờ... Cả cha và mẹ đều có gia đình của riêng mình, con cũng được gia đình mới vô cùng yêu thương... Như vậy là cha vui lòng rồi.
Không gian lại bị sự im lặng bao trùm, Irina cũng không biết nên nói gì với anh. Dù sao thì con bé cũng đã quyết định, cho dù có chết cũng không nhận anh làm cha. Vì anh xứng đáng bị như vậy.
Mười lăm phút sau, nghe thấy tiếng thở đều đều, Lương Mục Phàm ngó vào xem thì thấy con gái đã ngủ từ bao giờ, anh mỉm cười... Lúc ngủ con bé rất giống với Khánh Huyền, cái dáng vẻ giận dỗi rồi ngủ say cũng y như khuôn mẹ nó lúc nhỏ.
Anh bất giác nở một nụ cười trên môi, dịu dàng hôn lên trán của con gái, nhẹ giọng, nói:
- Chúc ngủ ngon, công chúa của cha.
Buổi sáng hôm sau, Lương Mục Phàm tỉnh dậy thì đã không thấy Irina đâu, còn có chút sốt sắng, định chạy ra ngoài tìm thì nhìn thấy Irina đang được y tá cho đánh răng, anh có chút sững người, con bé rất tự lập, động tác rất thành thục, chắc hẳn là rất quen rồi. Y tá cũng hết lòng khen ngợi, cô ấy khen anh và vợ dạy con rất tốt.
Nụ cười của Lương Mục Phàm có chút gượng gạo, đây chỉ có một mình mẹ nó dạy thôi... Anh chẳng dạy cô bé được một ngày nào.
Sau khi súc miệng xong thì cô bé trở lại giường cho y tá kiểm tra lại nhịp tim và hơi thở. Xác định cô bé đã khỏe mạnh thì y tá mới nói:
- Bệnh nhi có thể xuất viện rồi. Nếu anh còn sợ con gái có vấn đề thì vẫn có thể ở lại đây thêm vài ngày để theo dõi.
Lương Mục Phàm cũng gật đầu, sau khi y tá rời đi anh liền nhìn con gái, hỏi:
- Con muốn xuất viện về nhà hay ở đây để bác sĩ Vũ theo dõi thêm vài ngày?
- Cháu muốn về với mẹ, chú gọi mẹ đến đây cho cháu đi.
Lương Mục Phàm cũng ba phần bất lực, bảy phần nuông chiều. Anh gọi điện cho Đỗ Khánh Huyền và thông báo tình trạng sức khỏe của con gái, khi nghe tin con gái có thể xuất viện thì cô không đồng ý. Cô đã có hẹn với bác sĩ sàng lọc rồi, đợi chiều đến Irina có một buổi sàng lọc lại tất cả, Lương Mục Phàm nghe vậy cũng gật đầu, sau đó tắt máy, nhìn sang con gái nói:
- Mẹ con bảo chiều nay con còn có một buổi sàng lọc sức khỏe, nên vẫn chưa thể xuất viện được.
Irina nghe vậy liền bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng nhưng lời của mẹ thì con bé cũng không dám cãi. Nhìn biểu hiện này của con gái cũng khiến cho Lương Mục Phàm thấy vui vẻ, cái dáng vẻ làm nũng đáng yêu này đúng là di truyền một trăm phần trăm từ Khánh Huyền mà. Dịu dàng xoa xoa đầu của con gái, anh nói:
- Con phải ngoan thì mẹ mới đưa đi chơi chứ.
Nghe đến hai chữ “Đi chơi” thì hai mắt của Irina cũng bất giác sáng lên không khác gì đèn pha ô tô, sau đó con bé dùng tuyệt chiêu làm nũng với anh.
- Chú ơi, chú đưa cháu đi chơi đi... Đến giờ xét nghiệm thì chúng ta quay về bệnh viện là được mà, cháu hứa sẽ không nói với mẹ đâu.
Anh ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa... Con gái của anh thay đổi thái độ nhanh thật đấy, mới vừa rồi còn khó chịu ra mặt mà bây giờ đã hoàn toàn buông bỏ cách giác, làm nũng và nằng nặc đòi anh đưa đi chơi cho bằng được. Cái tính cách này chẳng biết là của ai nữa.
- Nhưng nếu mẹ con quay lại đây sớm thì cha con mình sẽ bị mắng đấy.
Irina xoa xoa cằm tựa như một bà cụ non, sau đó lại nhìn Lương Mục Phàm nói:
- Chú không nói, cháu không nói... Thì ai nói?
Lúc này Thiên Ái đẩy cửa đi vào, cầm theo bệnh án của Irina. Đứng ở ngoài cửa đã nghe kế hoạch của con bé rồi, nên cô mới đi vào với mục đích là trêu đùa.
- Mẹ nuôi sẽ nói!
Irina giật mình quay lại nhìn, thấy mẹ nuôi liền giở trò mèo làm nũng, nói:
- Mẹ nuôi à... Con ở đây rất ngột ngạt á, mẹ cho con đi chơi nha?