Nghe Đỗ Khánh Huyền nói như thế cả cơ thể của Hoàng Tân Tuệ cũng đã không còn sức lực nữa rồi, rốt cuộc là Lương Mục Phàm có bị làm sao hay không? Tại sao... Tại sao cảm giác bất an cứ ở trong lòng như vậy, cái cảm giác chết tiệt này, tại sao... Tại sao nó lại xuất hiện chứ. Ai đó làm ơn, làm ơn nói cho cô rằng chồng cô không sao đi, ai đó hãy nói chồng cô vẫn bình an đi... Chồng cô vẫn ổn, vẫn còn sống, vẫn... Vẫn ở bên cô... Ai đó hay nói đi...
Nhưng đáp lại cô chỉ là một khoảng im lặng vô định, Đỗ Khánh Huyền cũng không biết nên nói gì nữa, trước mắt của cô đang là một mớ hỗn độn. Nếu thật sự Lương Mục Phàm ở trên chuyến bay bạc mệnh đó thì chắc Tân Tuệ sẽ không thể nào sống được mất, hi vọng... Hi vọng rằng Lương Mục Phàm vẫn bình an vô sự.
Sau một hồi lâu thì bên sở cảnh sát có gọi điện đến cho Đỗ Khánh Huyền, họ bảo thông tin chuyến bay đã được làm rõ, hành khách Lương Mục Phàm có tên và cũng có lên máy bay, nhưng kì lạ là khi tìm kiếm thi thể thì họ không tìm thấy.
Có người thì nói có lẽ Lương Mục Phàm đã bị sóng biển đẩy trôi đi rồi, cũng có người thì thầm to nhỏ rằng anh ta đã bị cá mập ăn mất xác rồi. Nghe đến đây thì Đỗ Khánh Huyền khóc không thành tiếng, cô đang cố gắng kìm nén bản thân lại, nhìn về phía của Hoàng Tân Tuệ đang trông chờ thông tin của chồng mình. Bây giờ nếu cô nói thật thì liệu chị ấy có ngất ra đây luôn không? Liệu chị ấy có chịu nổi cú sốc này không?
- Sao rồi? Bên cảnh sát nói thế nào? Mục Phàm... Mục Phàm không sao đúng không?
- Khánh Huyền? Trả lời chị đi! Mục Phàm không sao đúng không? Anh ấy không bỏ rơi chị đâu đúng không?
Thấy chị ấy không thể giữ được bình tĩnh cô cũng ôm chặt lấy Hoàng Tân Tuệ, có chút chua xót, tại sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ?
- Huyền... Hãy nói với chị rằng anh ấy không sao đi... Cầu xin em, hãy nói anh ấy vẫn bình an đi... Cầu xin em đó Huyền...
Nhưng Đỗ Khánh Huyền vẫn không nói gì cả, cô và Tân Tuệ ôm lấy nhau, trong miệng của cô chỉ có ba từ “Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi“. Т