Sau vài ngày náng lại ở Nga thì Đỗ Khánh Huyền đã hoàn toàn bàn giao Irina cho ông bà Morozov, tuy nhiên thì trong lòng cô vẫn không hoàn toàn an tâm về con gái, cô con gái này của cô thật sự rất nghịch ngợm, nếu mà con bé ở đây phá hoại làm thất thoát cái gì thì chắc cô phải kiếm cái lỗ rồi chui xuống mất thôi. Nhưng Andrey lại dịu dàng an ủi:
- Em đừng lo, trong nhà rất nhiều người để ý con bé, Irina sẽ không thể nào phá hoại hết của cải nhà Morozov đâu mà.
Nghe đến đây thì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Buổi chiều hôm đó thì Andrey và Đỗ Khánh Huyền đến sân bay quốc tế Sheremetyevo (thủ đô Moscow) để làm thủ tục chuẩn bị trở về Minh Thành.
Còn ở Minh Thành những ngày này thì rất náo nhiệt, đặc biệt là cánh nhà báo, ai nấy đều muốn biết sự tình năm đó. Lương Mục Phàm cũng đã lên tiếng rồi nhưng họ vẫn luôn công kích Đỗ Khánh Huyền, nhiều người còn cho rằng những ngày này Đỗ Khánh Huyền xấu hổ với liệt tổ liệt tông nhà họ Đỗ nên đã trốn chạy rồi.
Đỗ Hoành Dương đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn cha mẹ và em gái bị cộng đồng mạng công kích, anh ấy liền tổ chức một buổi họp báo có quy mô lớn, nhân tiện đây thì anh cũng muốn bóc mẽ hoàn toàn sự thật đằng sau cái gọi là gia đình hào môn.
Lúc Đỗ Hoành Dương đang định nói thì Đỗ Khánh Huyền và Andrey cũng đã đến nơi, cô lễ phép cúi đầu chào tất cả mọi người đang có mặt ở buổi họp báo ngày hôm nay, nói:
- Năm năm trước, tôi yêu Lương Mục Phàm là thật, tôi và anh ấy ăn cơm trước kẻng cũng là thật, tôi kết hôn với anh ấy cũng là thật. Nhưng! Nhưng ở hiện tại tôi và Lương Mục Phàm đã không còn bất cứ quan hệ gì ngoài tình nghĩa anh em mấy chục năm của chúng tôi. Các người không phần tốn công bôi móc quá khứ của chúng tôi, vì bây giờ mỗi người chúng tôi đều đã có hạnh phúc riêng.
Nói xong, Đỗ Khánh Huyền đưa bàn tay đang nghe nhẫn của Andrey lên, tuyên bố bản thân và Andrey Morozov đã chính thức đính ước, do hiện tại công việc của cô vẫn chưa hoàn toàn ổn định lên chưa tổ chức hôn lễ. Có nhiều người nhìn ra, kia là chiếc nhẫn gia truyền của dòng họ Morozov, trước kia là cựu lão Morozov luôn mang bên mình, sau khi ông ấy mất thì đã giao lại cho cháu trai của mình là Andrey Morozov, bây giờ chiếc nhẫn đó được đeo lên tay của Đỗ Khánh Huyền thì thức là dòng tộc Morozov của nước Nga đã chấp nhận Đỗ Khánh Huyền làm con dâu.
Chuyện này khiến cho mọi mặt bìa của trang báo nổi bần bật, ngay cả Lương Mục Phàm cũng không tin chuyện này là thật. Trước kia anh chỉ nghĩ đây là chiếc nhẫn cầu hôn bình thường thôi, nhưng không ngờ đó là vật gia truyền của dòng tộc Morozov, bây giờ anh nên làm gì đây? Chúc phúc cô hay tiếp tục tranh giành cái hạnh phúc của mình... Nhưng mà... Nực cười, anh làm gì có quyền tranh giành chứ... Đúng... Ngay bây giờ anh và cô là hai người tự do, anh cũng sắp kết hôn... Cô cũng có hôn phu của mình.
Nước sông không phạm nước giếng!
Hoàng Tân Tuệ thấy mấy ngày này Lương Mục Phàm lúc nào cũng chú ý vào tin tức, trong lòng của cô ấy cũng dáy lên vài phần đố kị. Nữ nhân mà, chỉ cần người đàn ông của mình đặc biệt chú ý đến nữ nhân khác thôi đã thấy khó chịu muốn chết đi sống lại, huống chi Lương Mục Phàm lại là yêu đến điên cuồng, thương đến ngây dại Đỗ Khánh Huyền.
Chậm chạp bước đến chỗ của anh, Hoàng Tân Tuệ nói:
- Mục Phàm... Hay em nói với cha hủy hôn lễ của chúng ta? Em và anh chưa kết hôn, Khánh Huyền và Andrey cũng chưa kết hôn... Anh cố gắng một chút, can đảm một chút... Một lần nữa theo đuổi cô ấy... Biết đâu hai người có thể tái hợp thì sao.
Lương Mục Phàm cười cợt nhả, “tái hợp”? Mọi chuyện đã xảy ra như vậy rồi mà anh còn có vọng tưởng tái hợp với Khánh Huyền nữa sao? Nực cười... Ai lại muốn tái hợp với kẻ luôn làm mình tổn thương chứ, người khác không ngu ngốc thì Đỗ Khánh Huyền cũng chẳng phải kẻ đần độn.
- Không thể.
- Em không muốn nhìn anh sống dở chết dở như thế này được. Mục Phàm, anh mau phấn chấn lại đi... Theo đuổi cô ấy, chứng minh cho cô ấy thấy rằng anh yêu cô ấy... Anh yêu cô ấy rất nhiều.
- Không, cô ấy muốn tôi cưới cô... Tôi đã đáp ứng cô ấy rồi. Tôi cưới cô, chắc chắn là cưới cô.
Nghe những lời này Hoàng Tân Tuệ không biết nên vui hay buồn, hóa ra anh nói muốn kết hôn với cô là vì Khánh Huyền muốn như vậy. Hóa ra từ trước đến giờ, những gì mà cô làm cho anh đều là công cóc... Anh chưa bao giờ xem trọng nó, nhưng mà... Hoàng Tân Tuệ thật sự muốn đánh cho bản thân tỉnh ra.
Cô chạy ra khỏi phòng anh, đi vào nhà vệ sinh nhìn thẳng vào trong gương, vừa cười vừa nói:
- Mày khóc cái gì chứ? Chẳng phải mày muốn gả cho anh ấy sao? Chẳng phải mày nói mày sẽ làm cái bóng của Khánh Huyền sao? Bây giờ mày được toại nguyện rồi thì mày khóc lóc cái gì chứ? Đồ ngu ngốc Hoàng Tân Tuệ mày có tư cách gì mà khóc hả? Đồ ngu ngốc Hoàng Tân Tuệ...
Nói xong, toàn thân của Hoàng Tân Tuệ tựa như mất sức, cô trượt dài rồi ngồi bệch xuống sàn nhà khóc không thành tiếng, trái tim cô đau quá... Giống như có ai đó xé toạc nó ra vậy.
- Mày sắp được gả cho anh ấy rồi... Điều ước của mày sắp thành sự thật rồi, mày còn khóc cái gì?