Tháng thứ nhất, Lương Mục Phàm vẫn xem cô là một cô em gái, nằm chung giường nhưng lại không có cảm giác gần nhau, Đỗ Khánh Huyền còn tưởng người đang nằm bên cạnh mình chỉ là một khúc gỗ vô tri vô giác, không hề có cảm xúc. Nhưng Đỗ Khánh Huyền vẫn tự nhủ không sao đâu, mưa dầm thấm lâu, chuyện gì rồi cũng sẽ đi theo quỷ đạo của nó mà thôi.1
Tháng thứ hai, Lương Mục Phàm bắt đầu lao đầu vào công việc, anh dùng biện pháp tiêu cực nhất là làm việc quên ăn quên ngủ để giảm tối thiểu thời gian gặp mặt Đỗ Khánh Huyền, nhưng cô vẫn nghĩ anh chỉ là lo cho tương lai của họ mà thôi. Nhưng ở đâu đó trong trái tim của cô cũng đã chết lặng đi một chút.
Bước sang tháng thứ ba, hôm nay Đỗ Khánh Huyền ngỏ ý đưa Lương Mục Phàm về Đỗ gia để ăn một bữa cơm gia đình, anh cũng không từ chối. Về đến Đỗ gia thì việc đầu tiên Lương Mục Phàm làm chính là nhìn về người chị dâu Trình Mộc Cát, ánh mắt chứa đựng biết bao nhiêu lời muốn nói, không chỉ Khánh Huyền nhìn thấy nà tất cả những người có mặt trong Đỗ gia đều nhận ra. Cái ánh mắt thâm tình kia của Lương Mục Phàm thật sự quá rõ ràng, Khánh Huyền sợ cha mẹ và anh trai sẽ tức giận liền kéo kéo áo của anh để nhắc nhở, Lương Mục Phàm biết bản thân đã quá lộ liễu rồi nên liền thu ánh mắt lại, cúi đầu chào hỏi:
- Cha mẹ, anh hai, chị dâu chào mọi người chúng con mới đến.
- Về rồi đó à, thôi vào đây ngồi đi.
Nhạc Hoài Thương vẫn vui vẻ kéo tay con gái và con rể đi vào ghế sofa để ngồi tám chuyện. Tuy ba tháng qua cuộc sống hôn nhân giữa Lương Mục Phàm và Đỗ Khánh Huyền hoàn toàn tẻ nhạt, nhưng qua lời nói của cô thì cuộc sống hậu kết hôn đều là một màu hồng. Chột dạ, Lương Mục Phàm thật sự chột dạ rồi, anh không thể nghĩ đến việc vợ hờ của mình lại nói tốt về mình như thế.
Trong câu nói của Đỗ Khánh Huyền thì hình tượng anh chính là mẫu người chồng lý tưởng, khiến cho mọi coi gái đều phải ao ước. Trình Mộc Cát cũng nhìn ra nét diễn xuất của em gái nhưng cô không vạch trần, có lẽ chuyện xấu kia đã khiến thành kiến của cha đối với Lương Mục Phàm đủ lớn rồi. Nếu bây giờ còn biết anh ta không đối xử tốt với Huyền Nhi, thì cha chắc sẽ băm anh ta thành trăm mảnh mất.
Qua tháng thứ ba, bước sang tháng thứ tư thì Lương Mục Phàm bắt đầu những chuyến công tác xa nhà, nhưng Đỗ Khánh Huyền cũng không phải dạng phụ nữ bám dính lấy chồng, nên cô cũng không hỏi gì nhiều cả, cô chỉ hỏi những câu đơn giản như “Anh đi công tác ở đâu?”, “Khi nào anh về?“.
Chỉ như thế thôi chứ không hề muốn biết rõ là anh đi với, anh đi với cô nào, anh sẽ làm gì.
Thật ra Lương Mục Phàm đối xử với Đỗ Khánh Huyền rất tôn trọng, tuy hiện tại cô chưa chiếm được một vị trí nào trong trái tim của anh cả, nhưng cô vẫn hi vọng một ngày nào đó anh sẽ mở lòng với mình một lần, chỉ một lần thôi cũng đủ rồi.
Tháng thứ năm, Lương Mục Phàm không chỉ đi sớm về muộn mà trên người anh lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu, quá đáng hơn nữa chính là lúc anh say, cô và anh không ít lần làm chuyện người lớn, nhưng mỗi lần như thế anh đều gọi tên của chị dâu.
Đúng vậy, anh ấy gọi “Trình Mộc Cát”, còn luôn miệng tỏ tình, khi cô bị anh hành hạ đau đớn, chỉ cần kêu một tiếng “đau” thì anh liền cuống quýt, còn xin lỗi liên hồi. Nhưng câu xin lỗi vẫn là “Anh xin lỗi Tiểu Cát, anh làm em đau sao?”
Không, anh không làm chị Cát đau, mà anh đang làm em đau, là vợ của anh, là vợ trên danh nghĩa của anh, đồng thời thì anh cũng đang làm trái tim của em đau đớn. Cô không biết nên làm như thế nào nữa, một con người lạnh lùng như Lương Mục Phàm lại có một mặt yếu đuối như vậy sao? À không, nói đúng hơn là thâm tình, chị Cát ở bên cạnh anh hai hơn mười năm, còn Lương Mục Phàm thì đã yêu thầm chị Cát gần hai mươi năm. Nên cô không thể trách anh ấy được.
Nửa năm, kết hôn đã được nửa năm nhưng trong đầu anh vẫn luôn tồn tại hình ảnh của Trình Mộc Cát, đã rất nhiều lần anh cố gắng đẩy nó ra nhưng hoàn toàn vô ích. Tình cảm hai mươi năm không thể nào nói buông bỏ là buông bỏ được, nhưng nếu càng kéo dài thì càng khiến cho Khánh Huyền tổn thương.
Vì em, vì anh, vì cả hai bên gia đình cũng là vì chính mối quan hệ này, trong lúc ăn cơm thì Đỗ Khánh Huyền nhìn sang Lương Mục Phàm, nói:
- Mục Phàm, chúng ta ly hôn đi.
- Huyền Nhi, em nói linh tinh cái gì vậy?
Đỗ Khánh Huyền nén nước mắt lại, nuốt ngược nước mắt vào trong, nở một nụ cười nói:
- Trước kia là em bồng bột nên mới đâm đầu vào nấm mồ hôn nhân, bây giờ em nghĩ kĩ lắm rồi. Chúng ta ly hôn đi, em không thích bị ràng buộc nữa, nó rất phiền phức.1
Lương Mục Phàm cũng không nghĩ nhiều, anh chỉ nghĩ cô chỉ đang nói đùa mà thôi. Nhưng gương mặt thân quen luôn tươi cười ngày nào lại nghiêm túc một cách lạ thường, có chút buồn cười, sau đó lại nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu.
- Được, cứ làm em những gì em muốn.
- Cảm ơn anh, anh Mục Phàm.
Sau đó, Đỗ Khánh Huyền liền vui vẻ đi lên phòng để thu dọn quần áo, nhìn thấy dáng vẻ phấn khích này của cô, anh càng yên tâm hơn. Nhưng Lương Mục Phàm đâu biết rằng vừa đóng cửa phòng lại thì Đỗ Khánh Huyền đã ngồi bệch xuống dưới nhà, khóc nức lên đầy thống khổ.1
Cuối cùng cũng được giải thoát... Cuối cùng anh đã được tự do rồi, em trả lại sự tự do vốn có lại cho anh, em xin lỗi vì đã tham lam những ngày qua....