Ly Hôn Vợ Cũ: Kiếp Này Anh Nợ Em!

Chương 128: Chương 128: Tâm sự cùng con (2)




Đỗ Khánh Huyền ngồi bên cạnh con gái, nhìn con gái của mình dịu dàng xoa xoa đầu con gái, nói:

- Thế nào, hôm nay con có chuyện gì không vui à?

- Không có ạ…

Cô biết Tư Duệ là một đứa con hiểu chuyện, những chuyện mà cô bé muốn giấu thì cho dù là ai hỏi cũng không chịu mở miệng đâu, trong lúc cô vẫn không biết nên dụ dỗ con gái thế nào thì Andrey mở đi vào, trên tay của anh còn cầm thêm một hộp bánh lớn, thật ra đây không phải bánh tây gì cả, nó chỉ là một vài củ khoai lang nướng mà thôi, dù sống ở nước ngoài từ bé nhưng con bé chỉ thích mỗi món ăn vặt tuổi thơ này thôi. Nhìn thấy cha mình đi vào, Irina cũng nép vào sát bên cạnh mẹ mình, giống như cô bé đang cố gắng hít lấy hơi thở của mẹ mình, trái tim của một người mẹ như Đỗ Khánh Huyền đau nhói.

Cô thật sự không hiểu tại sao những người kia lại có thể nói ra những lời vô tương tâm như vậy chứ, dù sao con gái của cô cũng chỉ mới có năm, sáu tuổi, lại là con gái của một người mẹ đơn thân, tình cảm vốn dĩ đã thiếu thốn đủ điều ấy vậy không thương thì thôi lại còn nói ra những câu đau lòng kia, một đứa con nít thì hiểu được bao nhiêu chứ, nó vẫn chưa biết phân biệt đâu là thật đâu là đùa, bây giờ thì hay rồi, lại khiến cho một đứa nhỏ tổn thương nhiều như vậy.

Andrey thấy con gái vẫn còn buồn liền đi vào, nói:

- Ơ… Hôm nay ai kia không muốn ăn khoai nướng nữa à?

Irina có chút tiếc nuối nhìn vào đồ ăn trên tay của cha mình, cô bé nuốt nuốt nước miếng, Đỗ Khánh Huyền nhìn con gái rồi bật cười, nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ ra một cách hay. Cô bước xuống giường, đi đến bên cạnh chồng mình, cầm lấy thức ăn, nói:

- Bây giờ như thế này nhé. Mẹ hỏi, con chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu, thì con sẽ được thưởng khoai nướng… Có được không?

Irina cảm thấy đây là một món hời liền gật gật đầu, Đỗ Khánh Huyền cảm thấy con gái hình như thừa hưởng tính cách của ai đó chứ không phải của cô. Tại vì cô nhớ là tính cách của cô từ nhỏ đến lớn đâu có tính toán chi li như thế chứ, còn đứa con gái này thì hay rồi, cái gì có lợi cho nó thì nó sẽ đồng ý ngay lập tức, đúng là con hơn mẹ là nhà có phúc.

Sau đó thì cả nhà ba người ngồi ở trên giường, cô và anh ngồi đối diện con gái, trong túi thức ăn chỉ có bốn củ khoai nướng, cô liền kéo kéo tay của anh, thì thầm:

- Sao anh mua ít vậy?

- Anh đâu nghĩ đến chuyện vợ sẽ dùng khoai nướng để dụ dỗ con gái, lỗi anh, lỗi anh, là do anh suy nghĩ không chu đáo, lỗi anh.

Đỗ Khánh Huyền nhìn anh rồi mỉm cười, cái tên này đúng là không biết nên nói gì với anh nữa, rõ ràng là do cô đột ngột nghĩ đến thôi nên làm sao mà anh nghĩ đến được, nhưng không ngờ đến cuối cùng thì anh vẫn nhận đó là lỗi của mình, đúng là cái này thật thà quá đà rồi.

- Câu hỏi đầu tiên, hôm nay con đi chơi với bà ngoại có chuyện gì xảy ra đúng không?

Irina cũng cúi đầu xong rồi gật đầu, nét mặt của con bé thoáng buồn, Đỗ Khánh Huyền cũng như lời đã hứa là đưa cho con gái một củ khoai nướng, cô bé cũng nhận lấy nhưng ở trong một tâm thế không mấy vui vẻ. Cô cũng nói là xong câu hỏi thứ nhất rồi nên bỏ qua, sắc mặt của Irina có chút vui vẻ lên.

- Câu hỏi thứ hai, con có chuyện muốn nói với mẹ đúng không?

Irina gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu. Cô biết được con gái không muốn mình buồn nên mới từ chối không muốn kể cho mình nghe, nhưng sau đó thì Andrey lại nói:

- Con có chuyện gì thì cứ nói với cha mẹ đi, nếu giúp được thì cha mẹ sẽ giúp con… Còn không thì con có tâm sự gì thì nói với cha mẹ, cả nhà ta cùng nhau tìm cách giải quyết.

Irina nhìn mẹ, sau đó lại nhìn cha mình, cô bé có chút không vui, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cố gắng nặn ra một nụ cười để cho cô yên lòng, một cô bé hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.

Một cô bé hiểu chuyện như vậy mà vẫn có người miệng mồm ác ý khiến cho con bé bị tổn thương, đúng là không phải đứa trẻ nào cũng đáng yêu, người lớn nào cũng đáng kính!

- Mẹ…

Đỗ Khánh Huyền giật mình nhìn con gái, cô bé có chút lo sợ, nhìn thôi cũng đủ biết hiện tại tâm trạng của con bé đang rối rắm như thế nào. Chỉ có người lớn không nhìn ra thôi chứ thân làm cha làm mẹ thì nhìn thoáng một cái là nhận ra ngay.

- Chuyện gì vậy con gái?

- Con… Con có chuyện muốn hỏi mẹ…

- Con nói đi, mẹ nghe này.

Irina đột nhiên sà vào lòng mẹ mình, không kiềm chế được những giọt nước mắt nữa mà òa khóc đầy thống khổ, cô bé cứ dụi cái đầu nhỏ vào lồng ngực của mẹ mình mà nức mở, thân làm mẹ nên cô cũng rất đau lòng khó chịu, cô biết con gái của mình đã chịu quá nhiều lời bàn ra tán vào của những người xung quanh, cô dịu dàng xoa xoa đầu của con gái, nói:

- Ngoan, mẹ ở đây…

- Mẹ… Mẹ ơi… Mẹ không bỏ con chứ?

Câu nói của Irina khiến cho trái tim người mẹ vỡ vụn, cũng không thể cầm được những giọt nước mắt mà rơi xuống, ôm chặt lấy con gái lắc đầu, đáp:

- Không, chắc chắn là không rồi. Con là con gái bảo bối của mẹ, làm sao mẹ bỏ con được chứ, đừng nghe người ta nói bừa con nhé? Mẹ yêu con, rất yêu con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.