Ly Hôn Vui Vẻ

Chương 2: Chương 2




Sự việc khoảng một năm rưỡi trước

Chiếc xe thể thao màu đỏ từ từ đi vào bãi đỗ xe ở dưới tầng ngầm,có một cô gái vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại

Cô không nhịn nữa mà nói "Dạ, đến rồi!", "Dạ, con đang ở bãi đậu xe. Con không có lừa mẹ đâu..., con rất biết nghe lời mà! OK?"

Cô một bên tìm chỗ đậu xe, chợt phát hiện một chỗ trống cách thang máy một khoảng.

"Dạ có, con mặc váy, cũng xõa tóc mẹ ạ, con chỉ buộc tóc lúc con đi làm thôi à." Cô đánh xe vòng qua B4, lại thấy chỗ này cũng không đủ rộng, "Trời ạ, mẹ! Mẹ có thể để yên cho con mấy phút được không? Con tìm chỗ đậu xe rồi tình tiếp!"

Cô hét lên, giựt tai nghe điện thoại xuống, quăng qua ghế phụ bên cạnh.

Thật xiu xẻo quá đi! Cô đã đến đây rồi mà, còn nói nhiều như thế làm gì chứ? Muốn đi xem mắt đã đi xem mắt, có cần phức tạp hóa vấn đề lên như vậy không.

Cuộc hẹn này cô biết mình không thể tránh khỏi rồi, mấy năm nay cô đã từ chối không ít cuộc hẹn như thế này, nếu không phải là sau khi gặp mặt tính cách không hợp. Cô không phải không muốn làm tròn nghĩa vụ của một đứa con gái, tìm đối tượng kết hôn để giúp đỡ công ty mình, nhưng mà lúc gặp mặt đôi khi lại thấy không hợp ý nhau.

Cô trời sinh đã không hiểu như thế nào dịu dàng, nếu muốn cô làm được mấy việc như thế, chắc phải đợi đến kiếp sau quá.

Bề ngoài xinh đẹp dễ thương cũng không phải lỗi tại cô, cô giống mẹ y như một khuôn đúc ra, khuôn mặt tròn tròn xinh xắn, đôi lông mày thanh tú và cặp mắt to long lanh, chỉ cần nhẹ nhàng cười, vẫn khiến nhiều người đàn ông chú ý đến cô.

Ừ, chỉ cần nhẹ nhàng cười mà thôi.

Không phải cô cố tình cười như thế, cũng không phải bản thân cô thích sự nhẹ nhàng rồi dịu dàng.

Công ty công nghiệp thực phẩm họ Hà, từ các loại thức ăn cho đến phòng ăn tiện nghi đều có đầy đủ, hơn nữa lại nằm về phía bắc thành phố Sông Ngân.

Phòng ăn nổi tiếng được xử lý theo kiểu Trung Quốc với phong cách bày trí mang vẻ tinh xảo trên từng chi tiết, trong đó những loại thức ăn như chè và bánh ngọt, dù có ôi thiu nhưng vẫn là món ăn của các vị hoàng để thời cổ đại thường dùng với giá đắt đến cắt cổ, vì lý do như thế cho nên ở đây các phòng đều được đánh giá từ 3 sao trở lên.

Vây cá hay bào ngư đều là loại thức ăn mà thực khách thích dùng, rau củ cải xào cũng được ưa chuộng, trừ khu vực trong nội thành Sông Ngân thì bên ngoài, bọn họ cũng thường nhắm vào các đối tượng trẻ để mở nhiều quán ăn Nhật khác nhau, đơn giản, tiện lợi, nhiều mùi vị, nhưng chỉ trong vòng 3 năm ngắn ngủi đã có 18 chi nhánh như thế này được công ty mở rộng ra khắp nơi.

Ngoài ra, thậm chí còn phát triển về mảng thức ăn nhanh, đem thức ăn thơm ngon đựng trong những chiếc hộp đủ loại khác nhau, hay việc những lúc mấy em học sinh muốn dùng thức ăn nhanh như cháo, cũng được hoan nghênh rất nhiều.

Mà cô, là người phụ trách chính của bộ phận đóng gói bao bì chân không cho sản phẩm. Sau khi những bước đi đầu tiên đều có sự thành công nhất định, cô đã tính toán những bước kế tiếp trong việc chuyển sang mảng kinh doanh thức ăn nhanh tiện lợi, đặc biệt là vẫn không có khác biệt lắm so với các loại thức ăn trong nước như hiện nay, nhưng chỉ cần gọi một tiếng thì sẽ được mang tới tận tay khách hàng.

Công việc của cô dường như luôn luôn bận rộn, nhưng bà nội và mẹ cô lại muốn cô tham gia buổi hẹn này, không lẽ đem cô gả phách ra ngòai thì mới chịu nổi sao?

Một đống đàn ông ngoài kia nghe đến danh tiếng của cô cũng đều chạy mất dép, người người cũng đều biết cô là loại người như thế nào, không giống như môt phát thanh viên nhỏ bé trên màn ảnh tivi, nên từ trước đến nay không ai đến để bàn chuyện xem mắt với cô. Tuy nhiên, hôm nay lại có một người đi lầm đường lạc lối, cô thật sự rất thích việc này, cho nên đã quyết định đi xem mắt.

Công ty họ Giang, giống như một nơi chuyên kinh doanh vận chuyển xuất khẩu các mặt hàng với nhiều người làm việc rất tài năng.

Trừ một số người bên ngoài có bàn công chuyện làm ăn, còn lại vài công ty khác cô không tìm hiểu lần nào, mà công việc làm ăn của công ty họ Giang có lẽ sẽ giúp ích rất nhiều cho phía công ty của cô, song lần gặp mặt này đối với cô cũng chả mất đi một miếng thịt nào, cho nên cô muốn tới đây xem tình hình ra sao.

Ô? Chỗ trống phía trước cũng không tệ lắm. Chỗ ấy lại ngay bên cạnh thang máy, lúc cô chuẩn bị quẹo vào, nhưng, có một chiếc xe phía trước nhấp nháy đèn xe, còn bóp còi inh ỏi, rồi lùi lại!

Bất quá Hà Phồn Ngọc cũng không có chút e dè nào mà nhấn còi đáp trả lại đối phương, đạp mạnh chân ga, ngăn lại chỗ đậu xe, kết quả cuối cùng không ai đi vào được chỗ ấy.

Nhìn chiếc xe màu xanh đậm phía trước, ở đây là khách sạn danh tiếng, xe đậu dưới này cũng không phải loại bình thường, nhưng đối với cô thì cũng không có chút nào gọi là hiếu kỳ.

Cô hạ cửa xe "Này!", bấm còi xe liên tiếp hai lần "Anh đã đi qua chỗ này rồi, đừng dùng cách như thế để quay lại đây!"

Người lái chiếc xe đằng trước cũng không biết nói thế nào cho phải, tự dưng anh cảm thấy chóng mặt, không thể cư để như thế này mà bỏ qua một chỗ đậu xe tốt như vậy được? Nếu như chỗ đậu xe này không gần lối đi ra phía bên ngoài, thì chút nữa làm sao anh có thể trốn một cách yên thân được chứ.

Đúng là có hơi đi quá một chút, nhưng lúc lui xe, lại gặp ngay phải một quái nữ, thích tranh giành chỗ này với anh.

Ở đây còn nhiều chỗ kia mà, sao cô ta không đi chọn chỗ khác đi?

Người đàn ông hạ kính xe, thò đầu ra khỏi cửa.

"Này cô, có nên làm như thế này à? Chỗ đậu vẫn còn nhiều.”

"Này anh hình như anh đi quá trớn rồi, người nên đi chỗ khác là anh chứ? Vốn là tôi dừng tại chỗ này trước, là anh cố chấp muốn giành đấy chứ!" Hà Phồn Ngọc thò đầu ra ngoài, tuyệt đối không nhường.

"Nếu tôi tới trước, vị trí này phải là của tôi chứ?" Mấy loại phụ nữ như thế này thật phiền phức, đã thích cãi lý lại muốn đàn ông nhường chỗ cho bản thân mình. Hừ! Không có cửa đâu.

"Đầu xe anh, đã, đi, qua, đây, rồi, nha!" Hà Phồn Ngọc nhã từng chữ một, sợ vị tiên sinh kia không hiểu tiếng Trung, "Đã đi qua rồi, thế thì đương nhiên xe tôi phải được bổ sung vào chỗ đó nha."

"Cô cứ nhất quyết muốn giành chỗ này?" Hắn cau mày. Xem ra tình hình phụ nữ biết cách gây sự không ít

"Vậy còn anh? Anh phải nhất quyết tranh với tôi sao?" Cô cất giọng phản bát, vốn là không muốn nhường lại cho hắn.

Phía sau xe truyền đến những tiếng còi inh ỏi. "Hai vị đằng trước làm ơn di chuyển giùm, ở đây vẫn còn rất nhiều chỗ đậu, mọi người ở đây cũng không muốn làm phiền, nhưng do hai người cứ chắn xe giữa lối đi như thế nào, mọi người không thể đi qua được chỗ này!"

Người đàn ông phát hiện ra tình huống kẹt xe phía sau, chậc lưỡi một tiếng, quyết định không so đo với loại phụ nữ này nữa, một lần nữa đánh xe, đi qua chỗ trống đó; Hà Phồn Ngọc nhìn lên kính xe, lái xe để vào chỗ ấy, không hiểu lý do vì sao người kia lại kiên trì giành với cô như vậy.

Người như cô cũng có nỗi khổ tâm rất lớn, ngộ nhỡ chút nữa đối phương không hợp ý của cô, có thể khiến cô phải thốt ra vài lời, rồi mượn dịp trốn luôn ra ngoài, phải đi trước khi mẹ phát hiện, nhanh nhanh lái xe đi khỏi đây.

Đóng sầm cửa xe, khóa chốt lại, cô soi gương chiếu hậu để chỉnh lại trang phục.

Hôm nay cô đã rất nghe lời mà mặc bộ váy màu hông phấn như thế này, thả mái tóc xoăn màu nâu xuống lưng thon, dùng một chút marcara đen chải đôi hàng mi, khẽ mỉm cười một cách dịu dàng, giống như một cô phát thanh viên nhỏ nhỏ trên tivi hôm qua.

Cô đi về phía thang máy trong vẻ thướt tha yêu kiều không một chút giả dối, từ từ đi tới bên cạnh một người đàn ông đang đứng chờ trước thang má.

Hà Phồn Ngọc tạm gác lại mọi thứ trong đầu mình, bồng nhiên chú ý tới người đàn ông đứng bên cạnh mình nãy giờ.

Trên cửa thang máy đối diện cô có thể nhìn thấy được hình dáng người đàn ông phản chiếu lên đó. Từ truớc đến nay cô đều rất thích mẫu người đàn ông cao ráo. Người đàn ông này tuyệt đối cao hơn 1m80, hơn nữa vóc người cũng tương đối cường tráng, không gầy yếu cũng không quá đẹp trai, rất vừa vặn.

Len lén nhìn lên trên thêm một chút, cô phát hiện ra anh ta cũng đang nhìn lại cô.

"Chào!” Cô lúng túng nở nụ cười, tựa như một đóa hoa rung động lòng người.

“Chào!" Người đàn ông cũng không nhịn được cười đáp trả lại với cô.

Gần như mái tóc cắt rất ngắn, gương mặt người đàn ông này có chút cá tính, cặp lông mày rậm, bên dưới là đôi mắt như hút hồn người khác, nhìn lướt qua thì có vẻ như hơn mạnh mẽ, nhưng nụ cười trên khóe miệng lại tràn đầy sự dịu dàng quan tâm.

Haha! Hà Phồn Ngọc âm thầm cười, coi như hôm nay cô vẫn còn chút may mắn, vẫn có thể gặp được trai đẹp.

Thang máy vừa xuống, cửa mở nhưng bên trong không có ai, người đàn ông lên trước tạo tư thế mời vào, giữ phép để cho cô vào trước.

Cô đứng ở giữa thang máy, anh ta thì nhanh chóng tới đứng bên cạnh dòng phím thanh máy.

"Tiểu thư đến lầu mấy?" Giọng nói của anh ta trầm ấm, nhưng lại khiến cho con người ta có cảm giác rất thoải mái.

Cô nhẹ giọng đáp "Lầu 14.".

A? Cùng tầng. Người đàn ông nhấn tầng 14, cũng không nhấn nút tầng khác, điều này khiến cho Hà Phồn Ngọc vui sướng. Một lần nữa lại may mắn đến với cô, thế nào mà bọn họ lại đi chung tới dãy phòng ăn!

Người đàn ông dựa vào tường, to gan nhìn cô chăm chú, mặc dù vừa mới bị ả kia chọc cho tức, hôm nay lại không tự nguyện đi xem mắt với bên kia, nhưng mà trời cao vẫn còn đặc biệt quan tâm đến anh, để cho anh gặp được một cô gái xinh đẹp như thế này

Tóc dài xoăn, gương mặt dễ thương cùng nụ cười mê hoặc, khiến cho anh nhìn đến nỗi không chớp mắt.

Nên tìm cách để liên lạc với cô gái này, anh tin tưởng vào trực giác của bản thân mình, cô gái này sẽ làm cho thế giới của anh rực rỡ hơn lúc trước.

"Cái đó. . . . . ." Anh mỉm cười, ánh mắt như vô tình chạm vào chùm chìa khóa trên tay cô.

BMW? Lúc nãy ở bãi đậu xe tranh giành với anh, hình như là xe loại BMW.

Anh nhất thời kinh ngạc, lúc Hà Phồn Ngọc chuẩn bị trả lời anh thì vô ý nhìn thấy chùm chìa khóa trên tay anh, trùng hợp lại co chút giống với người đã tranh cãi với cô lúc nãy.

"Tranh cãi lúc nãy? Anh là người muốn tôi nhường chỗ?” Cô nhíu mày, "Không phải anh là người lúc nãy tranh chỗ với tôi đó chứ?"

"Cô là cái người dùng chiếc BMW chắn ngang xe tôi sao?"

Lúc nãy khi ở trong xe, vì tầm mắt bị che khuất nên không nhìn thấy được đối phương, chỉ nghe được kẻ nói người đáp mà thôi.

"Cái gì mà nói tôi chắn ngang xe anh hả? Anh rõ ràng nói hơi quá rồi đấy!" Đáng chết! Tại sao có thể lại như vậy? Người đàn ông này lại chính là cái gã đầu heo kia.

"Người phụ nữ như cô không thể nói lý sao, không có ai giành chỗ như cô đâu. Huống chi, có cần thiết phải giành một chỗ đậu xe như vậy không hả?" Mặt anh trong phút chốc sưng lên, "Nơi đó là chô trống tương đối gần xe nhất, cho nên người khác cũng có thể sử dụng chứ!"

"Tôi cần! Tôi tuyệt đối cần hơn so với anh!" Hà Phồn Ngọc lùi một bước, tràn đầy địch ý nhìn anh ta, "Tôi đang đi xem mắt với người khác, nên tôi phải chuẩn bị trước đường thoát thân cho chính mình.”

"Thật vậy sao? Chẳng lẽ cô cho rằng cả thế giới cũng chỉ có mình cô xem mắt chắc?" Giang Tử Lâm hừ nhẹ một tiếng. Thật không hiểu làm sao anh có thể rung động trước một người con gái như thế này. . . . . .

Xem mắt? Anh ngạc nhiên rồi nhìn lên số tầng trên thang máy, bây giờ thang máy đang dừng tại một nơi, một đoàn cá ngừ chạy ngang qua đầu anh.

Hà Phồn Ngọc quan sát nét mặt và động tác của anh ta lập tức hiểu ra vấn đề, cô mở tròn mắt, cái miệng nhỏ nhắn cũng mở đến mức thật to nhưng chưa từng được mở ra như vậy, anh ta cũng lên tầng 14 giống cô? Cũng đi xem mắt giống cô?

Trời ạ, tại sao lại có thể có chuyện trùng hợp như thế này cơ chứ? "Anh đừng nói với tôi là anh họ Giang!"

Một đống người lạ chợt chen lấn đi vào bên trong thang máy, khiến cho cô bị đẩy tới một góc, Giang Tử Lâm thì vội vàng giúp mọi người nhấn nút thang máy.

Anh buồn buồn nói "Giang Tử Lâm.".

Trong thang máy chật chội, một âm thanh ai oán bỗng ngân lên, “Hà Phồn Ngọc."

"Xin giúp đỡ nhiều.”

Lúc này là giờ cao điểm khi mọi người đều bắt đầu tan việc về nhà, trên đường cái rộng lớn đâu đâu cũng nhìn thấy xe cộ tấp tập đi lại, Hà Phồn Ngọc đang ngồi trong xe của mình, nhưng lòng cô thì lại như lửa đốt, liên tục nhìn về phía trước.

Ai! Đáng lẽ ra cô nên chọn đi tàu điện ngầm cho chắc nếu sớm biệt gặp phải tình trạng như thế này, giờ thì phải biết làm sao đây hả?

Cô lo lắng nhìn mặt đồng hồ, bảy rưỡi, cuộc hẹn với Giang Tử Lâm bắt đầu lúc 7 giờ, lần trước đi hẹn hò anh ấy chỉ trễ có 5 phút mà cô đã kêu toáng loạn hết cả buổi trời, hôm nay cô lại trễ đến nửa tiếng đồng hồ, nhất định tên kia sẽ chửi cô gấp trăm ngàn lần hơn hôm trước!

Cô bĩu môi, nhìn đèn trên trụ giao thông bên cạnh làn đường đang chuyển từ xanh sang đỏ, cô thở dài, thôi thì lợi dụng thời gian này cô trang điểm lại một chút cho đẹp.

Tiện tay cầm cây trâm búi lên mái tóc xoăn đang thả ở lưng, thời tiết hôm nay rất là nóng, dù cô không thích mái tóc xoăn này nhưng cũng phải để lại, nếu không phải Giang Tử Lâm đã từng nói anh thích mái tóc dài như thế này thì bây giờ, có lẽ cô đã cắt nó từ lâu rồi.

Mà đợi chút, nhưng có liên quan gì đế anh ấy chứ? Chỉ là cô thấy để như thế này cũng không có vấn đề gì. . . . . . Đúng thế! Gặp lúc tâm tình cô không có chút phiền muộn nào nên mới không cắt nó đi mà thôi.

Chuyện gặp mặt hôm trước đúng là có chút xui xẻo với cô thật, lúc lên đến tầng 14 thì trong thang máy chỉ còn hai người bọn họ, hai người cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nhau, rồi trong vô thức mà bật cười thành tiếng.

Anh không nhịn được mà nói "Hi vọng bây giờ cô đừng nghĩ đến việc trốn đi đấy nhé.", rồi vươn tay mời cô.

"Lời này anh nên để tôi nói chứ nhỉ?" Hà Phồn Ngọc cười tươi rói, không khách khí mà choàng tay mình vào tay anh, hai người bọn họn dắt tay nhau cùng đi vào phòng.

Giang Tử Lâm chính là con trai của công ty họ Giang, là người nối nghiệp trong tương lai sau này, bọn họ đã vô tình mà gặp nhau ở bãi đậu xe, thật sự thì lúc ban đầu đối với đối phương không có ấn tượng gì nhiều; nhưng khi nhìn hai người khoát tay nhau cùng xuất hiện ở cửa phòng, gia trưởng hai bên nhìn thấy chuyện lạ đời như vậy đã phải vừa mừng lại vừa khóc, sắp đặt bọn họ nên thường xuyên gặp gỡ nhau hơn nhưng một trong hai người cũng không ai từ chối lời đề nghị của người lớn.

Nhưng mà, cô biết cô rất ghét mấy chuyện như thế này, cho nên vẫn nhắc lại một lần nữa cho Giang Tử Lâm nghe, nếu không phải là vì bà nội cô uy hiếp trắng trợn với cô, không thì cô cũng không muốn tiếp tục mối quan hệ như thế này.

Kinh điển hơn là Giang Tử Lâm cũng nói y như thế, nếu không phải là vì mẹ anh nổi giận với anh hôm trước, anh cũng không có hứng thú với việc kiếm bạn gái rồi lập gia thất, còn cái chuyện kết thân hai bên công ty nữa, anh cũng cực kỳ ghét cay chuyện này.

Anh ta có lầm hay không vậy, dáng người của Hà Phồn Ngọc cô cũng không đến nỗi nào, tên kia chẳng biết cách nhìn người! Cô nhìn vào gương chiếu hậu, âm thầm lầu bầu.

Bọn họ chỉ hẹn một lần một tuần, công việc của bọn họ đều bận như nhau, nếu dành ra được một ngày rãnh rỗi trong bảng kế hoạch làm việc hiên nay thì họ đã vui lên tận chín tầng mây.

Lần đầu tiên hẹn hò, hai người bọn họ đến bờ biển ngắm cảnh mặt trời mọc, kết quả không ai ngờ tới là bọn họ lại có thể nằm trên cát ngủ say như chết, sau khi tỉnh dậy lại cười không ngừng, nhưng được cái Giang Tử Lâm vẫn rất hào phóng đãi cô ăn điểm tâm sáng; lần thứ hai hẹn hò bọn họ giao ước với nhau sẽ cố gắng thật tỉnh táo, rồi đi xem phim chiếu rạp, sau đó đi ăn ở MacDonald, bàn về bộ phim lúc nãy mới xem đến hết buổi hẹn hò.

Lần thứ ba bọn họ hẹn nhau đi xem kịch, từng tình huống kịch trên kia đều khiến bọn họ ôm bụng cười, lúc đi về bọn họ cũng nói chuyện liên quan đến kịch, rồi sau đó tìm một quán PUB (quán rượu) uống một ít rượu; lần thứ tư hẹn nhau anh lại đến trễ 5 phút, mà hôm trước cố tình hẹn nhau ở Cố Cung ( Cố Cung thời nhà Thanh, ở Bắc Kinh- Trung Quốc), hại cô phải đứng dưới trời mưa khổ sở chờ đợi, cuối cùng anh lấy áo khoác che mưa cho cô thì cô mới bỏ qua mọi chuyện.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày trước giờ đi ngủ bọn họ đều gọi cho nhau, làm như thế này lại khiến họ có thể ngủ ngon hơn bao giờ hết.

Hôm nay là lần thứ năm hẹn hò, anh ấy không biết nên lập kế hoạch gì , cho nên hỏi cô có thích làm chuyện gì hôm nay hay không.

Thật sự cô cũng chưa có ý định cụ thể nào cho hôm nay, vì vậy hai người quyết định đi đến quán PUB, đi đến đó để có thể thả lỏng cơ thể lẫn tâm tình bên trong..

A, bảy rưỡi rồi .., cô nhấn số điện thoại, cần phải nói với Giang Tử Lâm trước một tiếng.

Điện thoại vừa kết nối, Giang Tử Lâm đã lên giọng cảnh cáo cô "Hà Phồn Ngọc, không cho phép em lỡ hẹn đâu đấy.".

Cô thảm thiết nói "Em là loại người như thế sao? Em đang trên đường đi tới đấy đây này!", "Làm thế nào bây giờ? Anh tới lâu chưa?"

"Anh vừa mới tới, em lái chậm chậm thôi, không cần quýnh lên rồi lái xe quá tốc độ đâu." Anh chỉ lo lắng điểm này, tính tình Hà Phồn Ngọc so với anh còn gấp gáp hơn rất nhiều.

"Em không đi nhanh nữa!" Nghe được sự quan tâm của anh, cô khẽ mỉm cười.

"Anh chờ em, cẩn thận một chút nhé." Anh nói như vậy, sau đó cúp điện thoại.

Trên thực tế thì anh đã tới rất sớm, đang ngồi ở cửa quán PUB, bởi vì không muốn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô như hôm trước, cho nên hôm nay anh đến trước giờ hẹn 10 phút.

Khuôn mặt Hà Phồn Ngọc lúc cười lên rất xinh đẹp, nên cười như vậy mới tốt hơn, nụ cười của cô giống như mùa xuân vậy, cực kỳ xinh đẹp pha lẫn sự ấm áp bên trong

Dĩ nhiên, giả tưởng vẫn là giả tưởng, chỉ thích hợp để hình dung về cô mà thôi.

Tình tình của cô hơi gấp gáp, có chút cá tính, nhưng lòng tự ái lại cao, cô vốn là một cô tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ đến lớn cho nên cũng không tránh khỏi việc thích được nuông chiều, nhưng mà rất kỳ quái, anh lại cảm thấy hình như cô đối xử với mọi người không vô cớ mà giận dỗi vô lý như vậy, nhưng đối với anh lại ngược lại?

Cái tên tài xế đến muộn những mười phút, cô vẫn híp mắt cười rồi bảo hắn ta không cần gấp như vậy; hôm trước anh chỉ mới đến trễ có năm phút đồng hồ, cô đã phồng mang trợn má, nói anh bỏ mặc cô ở đó rồi khiến cho cô bị dính nước mưa cả người.

Nhưng cũng thật là lạ, mặc dù biết tính cách của cô là vậy, thế nhưng không hiểu sao anh cảm thấy những lúc cô kiêu căng lại giống như đang làm nũng với anh.

Anh lại còn rất thích bộ dáng lúc đùa giỡn của cô.

Mắt to trợn tròn, cái miệng nhỏ nhắn nhu lên, làm cho người ta có ý nghĩ muốn chạm vào rồi giữ lấy mà vuốt ve nó.

Mặc dù cô có nhiều khuyết điểm, có chút nông nổi bốc đồng, nhưng vẻ mặt ấy vẫn không khiến người ta ngừng dừng bước mà đuổi theo .

"Giang Tử Lâm!" Cuối cùng người đẹp cũng đến bên anh, "Trời ạ, bây giờ là bảy giờ năm mươi phút, thật xin lỗi anh nha?"

Cô thở không ra hơi, chạy đến bên cạnh hắn nói lườii xin lỗi, gập eo tạo một góc 90 độ trước mặt anh.

Tác phong của Hà Phồn Ngọc đã không còn như lúc trước, không phải cô không biết phân rõ trắng đen ra làm sao, lúc cô sai sót, nói câu xin lỗi với người ta cũng không thể khiến cô mất đi thứ gọi là thể diện; nhưng mà lúc anh sai, cô cũng không đủ rộng lượng để tha thứ cho anh, hôm trước ở Cố Cung hắn xin lỗi ít nhất là 20 lần.

Từ trước đến nay, Giang Tử Lâm hắn rất ít khi nói lời xin lỗi với một người phụ nữ nào, nhưng lại có thể khiến anh thốt ra lời xin lỗi đến vài chục lần thì chỉ có mình cô gái này!

"Anh chờ đã 1 tiếng đồng hồ." Hắn cố ý hạ thấp giọng, " Quan niệm về thời gian của em hình như không rõ ràng cho lắm."

Hà Phồn Ngọc há miệng, vẫn cuối người 90 độ như cũ. Anh chưa thôi đi à, cô đã khép nép nói câu xin lỗi với anh rồi, lần sau cô đến sớm một chút là được chứ gì!

Giang Tử Lâm vừa nói vừa nhìn đồng hồ "Anh đang suy nghĩ, em nên làm thế nào để chuộc lỗi này đây?".

"Này, họ Giang kia, làm người không nên cố chấp như thế chứ!" Một giây kế tiếp, cô lập tức đứng thẳng lên."Em đã nói xin lỗi với anh rồi, anh còn muốn như thế nào nữa hả? Chẳng lẽ muốn em mổ bụng ra tạ tội?"

"Mười lăm giây, áy náy của em chỉ kéo dài 15 giây hử!" Anh cực kỳ bất đắc dĩ, "Em không thể thành khẩn hơn một chút được sao?"

“ Em rất thành khẩn rồi! Đối xử với em như thế à~~" Cô thuận miệng nói một chút.

Không có thành ý! Giang Tử Lâm quay mặt đi, lắc đầu một cái.

Nhưng Hà Phồn Ngọc nhìn nét mặt anh hiện lên vẻ "Quá khoa trương", bây giờ cô rất muốn bỏ đi, nhưng , thứ nhất là cô đang rất đói, thứ hai chính xác là cô không đúng.

Cho nên, cô cắn môi dưới, len lén đi về phía trước mấy bước, cầm tay anh lên một cách thân mật.

"Xin lỗi mà!" Cô giơ tay lên thề, "Đảm bảo lần sau em sẽ không tái phạm như vậy nữa..., em sẽ ra ngoài sớm một chút, đi tàu điện ngầm sớm tí nữa, không để cho anh ở đây ngồi chờ đến đói bụng đâu."

"Làm sao em biết anh đói bụng?" Anh nén cười, quay đầu đi chỗ khác, tiếp tục giả vờ giận.

"Bởi vì em đang chết vì đói đây." Lúc này, cơ thể cô gần như mềm nhũn.

Đói bụng? Đúng rồi, bây giờ cũng đã 8 giờ rồi, không đói bụng mới là lạ! Giang Tử Lâm cong khủy tay, chủ động kéo tay cô tới gần một chút, mở cửa bước vào trong quán PUB.

"Lần này anh tha thứ cho em." Chút mặt mũi này đối với cô cũng nên chú ý.

"Tối nay ăn cái gì? Em còn muốn uống rượu, sau đó lên sàn khiêu vũ!" Căn bản Hà Phồn Ngọc không nghe thấy hắn nói gì, tự mình biến thành con chim nhỏ như đang bị kích thích, "Em cảnh cáo trước, anh không được uống rượu!"

"Tại sao? Chỉ cho phép hầu rượu thôi à?"

"Bởi vì nếu hai người đều say như nhau, người nào sẽ lái xe đưa về?"

"Chúng ta có tài xế." Anh biết Hà Phồn Ngọc có thói quen tự lái xe, mặc dù anh cũng thế, nhưng nếu uống không ít rượu rồi vẫn có thể kêu tài xế chở về.

"Không được, bà nội em mà biết thì sẽ có chuyện không hay!" Cô không tự chủ chu miệng.

"Được, vậy chúng ta ngồi tắc xi về nhà." Đưa cô về nhà, cũng là thói quen của anh.

Hà Phồn Ngọc nhìn về phía anh, nở một nụ cười ngọt ngào, tâm trạng trở nên rất hưng phấn rồi gật đầu.

Thật ra cô rất mong chờ được đi ra ngoài chơi với Giang Tử Lâm.

Anh rất cá tính, tuy hơi kỳ cục, nhưng là một đấng mày râu, tính tình cương liệt, nói theo một cách khác, cũng còn rất tốt so với nhiều người cô từng gặp, chỉ cần cô làm nũng thì mọi chuyện đều OK!

Không phải đối với bất kỳ người nào cô cũng đều làm nũng! Nhưng đối với anh. . . . . .Trong lòng cô có chuyện không vui thì sẽ đối chọi với anh, rồi nhưng lúc như thế hai người có thể cãi nhau ầm ĩ nguyên cả buổi trời; nhưng những lúc tâm tình cô tốt thì sẽ biết cách làm nũng, cô thích những lúc anh lôi kéo tay cô, hoặc là lúc anh che chở thân thể cô.

Một tuần lễ chỉ gặp anh được có một lần, gần đây cô luôn có ý nghĩ dù một tuần gặp anh vài lần cũng không đủ.

Đi vào PUB, âm thanh ánh sáng vô cùng náo nhiệt, tầm mắt cô nhìn xung quanh, có chút hơi ghen tỵ với một nữ phục vụ có đôi chân thon dài đang đi tới.

Hà Phồn Ngọc trời sanh đã không cao, người thì lại gầy như một miếng ván giặt đồ, cô từ trước đều luôn luôn hâm mộ mấy nữ sinh chân dài đầy đặn.

"Chân dài thật, tốt thật." Cô nhón chân lên, nói ở bên tai Giang Tử Lâm.

"Không sao, em cũng rất xinh đẹp." Anh khen ngợi Hà Phồn Ngọc.

Cô nhỏ giọng nói một câu "Dáng người cũng đẹp, vừa gầy lại còn có khuôn ngực đầy đặn."

"Lớn nhỏ không thành vấn đề, vừa vừa là tốt nhất." Anh tự tin liếc nhìn cô một cái.

"Quỷ háo sắc!" Len lén nhéo hắn một cái.

Bọn họ ngồi trong một cái phòng, một cái bàn lớn kết hợp với 2 chiếc ghế sô pha, ngồi đối mặt với nhau, Hà Phồn Ngọc ngồi bắt chéo hai chân rồi thích thú gọi đồ ăn tới, còn thuận tiện kêu thêm một ít rượu.

"Hình như hôm nay có chút lạnh lạnh, khí trời chuyện lạnh rồi nhỉ." Cô xoa xoa bàn tay lẫn cánh tay trên người.

"Em khoác áo của anh đi." Anh nói xong thì định cởi áo mình.

"Không cần..., còn chưa đến nỗi lạnh lắm." Cô hơi do dự, rồi chợt kéo chiếc trâm trên tóc, mái tóc dài lập tức rũ xuống.

Giang Tử Lâm nhìn mái tóc xoăn đang xõa trên lưng, nhìn khuôn mặt Hà Phồn Ngọc dưới ánh đèn huyền ảo, tại sao lúc nào cô vẫn có thể khiến cho con người ta hoa mắt như thế nhỉ?

Rõ ràng cô không phải là một người mang một vẻ đẹp kiều diễm, thế nhưng anh lại có cảm giác rằng kể cả một nụ cười hay một cái nhíu mày vẫn khiến cô đẹp lộng lẫy.

Hà Phồn Ngọc ngượng ngùng cúi đầu khi nhìn thấy sự chú ý của anh với cô, khóe miệng tự giác nở nụ cười. Cô phát hiện ra thời gian gần đây, cô thấy Giang Tử Lâm rất thích dáng điệu của cô như bây giờ, thứ gọi là rung động trái tim, thứ gọi là dịu dàng thục nữ, cô biết bên trong cô rất cá tính, nhưng nguyện ý thể hiện dáng điệu ấy ra bên ngoài một lần xem sao.

Cô xấu hổ nói "Anh không cần phải nhìn em như thế.", trong bóng tối không thể nhìn ra khuôn mặt đang đỏ bừng của cô như thế nào.

"Anh thích ngồi xem em như thế này." Anh dám nói ra lời như thế, híp cặp lại ngắm nhìn cô một cách chăm chú hơn.

"Sẽ làm phiền anh đấy, em có cái gì đẹp đâu mà nhìn, tóc tai thì bù xù, hôm nay em cũng không mặc đẹp." Tuy nói là như thế, nhưng cô vẫn cố ý mặc loại áo chiffon nhẹ nhàng tạo độ mềm mại cho cơ thể.

"Không sao, anh thích là được rồi." Anh nghiêm túc nhìn cô, một lời nói thốt ra khiến cho người khác phải kinh ngạc.

Thịch. . . . . . Thịch . . . . .Trong lúc bất chợt Hà Phồn Ngọc nghe tim mình đập liên hồi.

Đúng lúc này phục vụ mang thức ăn vào phòng, liếc qua hai người rồi đặt đồ ăn xuống bàn, cô ngước lên nhìn Giang Tử Lâm, gương mặt lại nóng lên lần nữa.

Mãi cho đến khi phục vụ đi ra khỏi phòng, giữa bọn họ vẫn duy trì sự trầm mặc như ban đầu.

"Câu nói lúc nãy, coi như em không nghe thấy." Cô chỉ sợ cảm giác này đối với cô và anh chỉ là nhịp lỗi mà thôi.

Bọn họ chỉ vì lợi ích buôn bán mà quen biết nhau, nếu tương lại có thật sự kết hôn đi chăng nữa, tất cả chỉ đều là giả định ban đầu, cô nghĩ mình không nên quá nghiêm túc với chuyện này.

Giang Tử Lâm có chút ngẩn người, anh biết lúc nãy anh vừa nói cái gì, đó là lời phát ra từ đáy lòng của anh.

"Anh thích mái tóc của em, thích đôi mắt của em, cũng thích dáng điệu kiêu ngạo ngông cuồng của em.”

Không sợ bị cô cự tuyệt, anh nói lại lần nữa, còn bổ sung nhiều hơn lúc nãy, "Em lại coi như không nghe thấy sao?"

Khóe miệng Hà Phồn Ngọc chợt gợi lên một nụ cười như đó hoa sáng sớm, khẽ cắn môi dưới, sau đó gật đầu.

"Em nghe thấy rồi" trong lòng cô như có một bản của Bethoven đang ngân lên những giai điệu ngọt ngào.

Cô cũng thích tóc anh, hàng lông mày của anh, ánh mắt của anh, còn có đôi môi của anh nữa.

Tuy điều này không giống với tính cách của cô, nhưng thứ cảm giác khi nhìn thấy hắn ở thang máy đã khiến cho con người cô như có một luồng điện chạy bên trong.

Anh không giống với những người cô đã xem mắt trước đây, thích đem trình độ học vấn rồi thành tựu trong công việc bày vẽ trước mặt cô, hoặc biểu hiện chính bản thân họ có rất nhiều tài cáng, giống như muốn nói với cô rằng cô kết thân với bọn họ là phúc khí ngàn đời mới có được.

Cô không thích che giấu cảm xúc hỉ nộ ái ố, cho dù có sự rung động với người khác, cô cũng không cần lòng vòng quanh co.

"Ừm, thứ ba tuần sau chúng ta ra ngoài chơi được không?" Cô nâng ly rượu, có chút xấu hổ mà mở miệng, "Em có biết một nơi bán thức ăn cùng trưng bày xe hơi rất đặc biệt. . . . . ."

"Ừ, không thành vấn đề." Giang Tử Lâm mỉm cười, anh cũng đang định nói ra yêu cầu này với cô, quả thật hai người bọn họ rất ăn ý nhau.

Một tuần lễ mới thấy mặt một lần, thật sự hơi lâu.

Dang tay ra, hắn giựt lại ly rượu trên tay cô.

"Anh làm chi á?"

"Còn chưa ăn cơm mà đã uống rượu."

"Mới uống có một ngụm."

"Một ngụm cũng không được, sẽ tổn thương dạ dày, lại khiến cho em nhanh say hơn."

"Nhưng em khát nước."

"Phục vụ!" Anh giơ tay nhanh đến chóng mặt, "Cho chúng tôi hai ly nước lọc."

Cô rố cuộc cũng phải bỏ qua "Anh thật phiền phức!", không thể tranh giành mà uống chút rượu ấy

"Cảm tạ lời khen ngợi của em." Bụng thì rỗng mà đòi uống rượu trước mặt anh? Không có cửa đâu.

Hà Phồn Ngọc lén mỉm cười. Cô vẫn là thích nhất nhưng lúc như thế này, là khi anh hung hăn lo lắng cho cô.

Giang Tử Lâm chống cùi chỏ lên ghế sô pha, đầu ngón tay đặt ở khóe miệng, che đi nụ cười còn vương trên môi. Anh thích nhất, là khi cô không câu nệ mà làm nũng trước mặt anh.

Nói không chừng, hai người bọn họ đều có thể nghĩ tới chuyện sau này, có lẽ việc gắn kết buôn bán bằng hôn nhân cũng không có gì là tồi tệ đối với họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.