Ly Hôn Vui Vẻ

Chương 9: Chương 9: chương 9




Trong lúc bất chợt, cả nhà họ Hà như chiến tranh loạn lac.

Không một ai biết hướng ra đi của Hà Phồn Ngọc, cũng không có người nào biết nơi cô sẽ dừng chân, di động của cô cũng đã để lại, căn bản không có cách nào liên lạc với cô.

Hà Phồn Lượng cũng đã gọi điện báo cho Tô Dư Oánh, mặc dù cô nàng Trượng Nhị Kim Cương này không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng vẫn lập tức lái xe đến nhà họ Hà.

Bà nội Hà đang an tọa trên chiếc ghế gỗ đặt ngoài phòng khách, nhíu hàng lông mày, nghe tiếng người huyên náo như nhà có người chết.

“Luật sư Tô đến rồi ạ!" Người giúp việc thông báo.

Hà Phồn Lượng vội vàng đi tới cửa, Tô Dư Oánh mặt mày lo lắng bước nhanh về phía trước, nhìn thấy cậu ta liền nhỏ giọng chào hỏi vài câu.

"Bây giờ là như thế nào?"

"Chị ấy mất tích, bất luận cũng không có kẻ nào báo tin tức." Hà Phồn Lương lo lắng nhìn về phía cô, "Làm ơn, ngay lúc này đây thì đừng giấu chị ấy nữa!"

" Tôi cũng không biết chuyện gì cả, cô ấy không liên lạc với tôi, gọi vài cuộc điện thoại cũng không thông." Tô Dư Oánh nói xong bước nhanh lên phía trước.

"Điên thoại di động cô ấy không mang theo, đang ở trong tay anh rễ tôi, quá nhiều người tìm cho nên anh ấy tắt máy rôi." Nhìn hành động của Tô Dư Oánh, chắc cũng không biết hướng đi của chị anh rồi đây,

Tô Dư Oánh đi vào phòng khách nhà họ Hà, mấy người thân hoặc đứng hoặc là ngồi nhìn về phía cô, cô biết mình nói chuyện rõ ràng với ai, cho nên bước thẳng tắp đến chỗ bà nội Hà.

"Cô ấy chưa có liên lạc với con." Cô lại nhìn qua phía Giang Tử Lâm đang ngồi bên cạnh bà nội Hà: "Anh đừng có nói với tôi anh cãi nhau với cậu ấy?"

"Cũng không có! Hôm nay là sinh nhật cô ấy, chúng ta đã bàn đi ăn tiệc bên ngoài rồi." Giang Tử Lâm lấy lại tinh thần mà gầm thét: "Có trời mới biết có chuyện gì xảy ra khiến cô ấy không vui mà bỏ đi!"

"Gần đây hai người không gây gổ chứ? Vậy trước khi ra khỏi nhà anh nới với cậu ấy những gì?" Tô Dư Oánh nhìn chằm chằm anh chất vấn.

"Cũng không có! Không thể nào có chuyện ấy! Tình cảm chúng tôi gần đây tốt vô cùng, tốt đến nỗi mấy người cũng không dám tin đâu!" Đây là lời nói thật, nhưng ở trường hợp mọi người đang rối rít như vậy đều hồ nghi nhìn anh.

"Chị ấy có gì lạ lạ không?" Hà Phồn Lượng nói lên nghi vấn trong lòng.

"Đã nói với cậu là không có rồi mà! Tôi với Tiểu Ngọc đi đâu cũng như keo sơn!" Giang Tử Lâm đi tới đi lui gầm gừ "Trừ những lúc cô ấy thường hay phát sốt, trong lòng với vẻ mặt cũng không có điều gì bất thường!"

"Phát sốt?" Tô Dư Oánh theo bản năng hô lên, Phồn Ngọc thường xuyên phát sốt?

"Đúng vậy, chính là luôn luôn nóng rần cả người, rất thường xuyên phát sốt, hơn nữa càng ngày càng gầy." Giang Tử Lâm hung ác trừng mắt về phía Tô Dư Oánh, "Cô nói cho tôi biết đi, cô ấy hy vọng tôi không ép buộc cô ấy ăn uống nên mới bỏ nhà đi phải không?"

Tô Dư Oánh trợn tròn mắt, quyền nắm chặt. Cô không thể tin được, bệnh tình của cô ấy lại chuyển hóa nhanh như vậy.

Nói như vậy, nhưng bệnh nhân bị bênh ung thư đều thường xuyên phát sốt, vậy thì chứng tỏ đã đi gần đến giai đoạn cuối của cuộc đời!

Bộ máy cơ thể bị nhiễm trùng dẫn đến suy thoái, tiếp theo nếu để nặng hơn sẽ suy kiệt dẫn đến cái chết. . . . . .

Không phải mới chỉ giai đoạn thứ nhất ư? Thật nhanh như vậy?

Cô sớm nên nghe lời, tiến hành điều trị hóa chất và cắt bỏ mới đúng!

"Luật sư Tô, sao sắc mặc con tái nhợt?" Bà nội Hà chú ý đến vẻ mặt quái dị của Tô Dư Oánh.

"Dạ?" Cô giật mình, phát hiện toàn thân đã rỉ ra mồ hôi lạnh.

"Bà nghĩ, con có tin tức để cho chúng ta tham khảo." Bà nội Hà nói chuyện như sóng yên biển lặng, nhưng lại ẩn chứa sự uy nghiêm vô hạn.

"Họ Tô kia, cô biết cái gì?" Giang Tử Lâm lập tức đứng lên trước, lòng như lửa đốt muốn biết đáp án.

Hà Phồn Lượng bước nhanh qua ngăn cản anh ta, người ta dầu gì cũng là mọt cô gái nhỏ, anh rễ đinh làm gì đây?

Đụng phải tầm mắt tập kích của bốn phương tám hướng, Tô Dư Oánh biết không nói không được rồi.

Cô tính cũng không nên giấu chuyện này quá lâu, muốn đợi bọn họ đi trăng mật rồi quay trở lại, tìm cơ hội nói một tiếng với Hà Phồn Lượng, nhưng là do chạy đi chạy lại với mấy vụ án tố tụng, khiến cô bận rộn mà quên đi.

Nếu như nói, Phồn Ngọc bởi vì bệnh tình của mình mà muốn rời xa Tử Lâm, lý do này phải nói cho thông.

Bởi vì lúc bắt đầu cũng chính vì chuyện này cậu ấy mới quay trở lại, thậm chí ôm chặt hi vọng cuối cùng với cái ý nghĩ muốn có anh ta làm bạn.

"Không phải nói cô ấy có để thư lại sao?" Cô mở miệng dòi lấy thư.

Hà Phồn Lượng lập tức đưa cho cô, tờ giấy kia đã bị Giang Tử Lâm tức giận xoa nhẹ lại mở ra, sau khi mở ra lại vê đi, tới tới lui lui rất nhiều lần.

"Quả nhiên là như vậy." Tô dư Oánh có lẽ đã xác định 100% lý do cô ấy bỏ đi, "Phồn Ngọc muốn hoàn toàn rời xa khỏi cuộc đời của anh."

"Cái gì?" Giang Tử Lâm nghe vậy không dám tin, anh đã làm sai điều gì?

"Không phải rất ân ái sao? Tại sao lại muốn bỏ đi?" Hà Phồn Lượng lần nữa hoài nghi giúp Gaing Tử Lâm.

"Với Tử Lâm không bị gì, mà là vấn đề của một mình Phồn Ngọc, cô không muốn liên lụy bất luận kẻ nào." Tô Dư Oánh hít sâu một hơi, "Cuộc sống cuối cùng, cô muốn một mình trải qua, không muốn làm cho anh khổ sở, cũng không muốn làm trễ nãi chuyện của anh."

“Cô ở đây nói hưu nói vượn cái gì? Một chữ tôi cũng nghe không hiểu! Cái gì cuộc sống cuối cùng. . . . . ." Đang lúc hỏi điện như chạy nnga qua đầu, Giang Tử Lâm hình như đã nghĩ ra được chuyện gì: "Tiểu Ngọc bị bệnh?"

Từ phát sốt đến sự khác thường của cơ thể, ép buộc anh không thể không liên tưởng đến ý nghĩ xấu.

Tô Dư Oánh nhìn anh ta một chút, lại hướng nhìn bà nội, sau đó chậm rãi gật đầu.

Mọi người xôn xao, đây là chuyện lớn, tại sao có thể có người lừa gạt không nói ra!

"Là bệnh gì?" Giang Tử Lâm phản trước nổi giận đùng đùng, nắm chặt bàn tay thành hai quả đấm , trầm giọng hỏi.

"Ung thư vú." Tô dư Oánh đơn giản thuật lại lời nói của bác sĩ. "Theo lý thuyết, phải là ở thời kỳ mới xuất hiện hoặc giai đoạn đầu, khi xác định có khối u, vì để tránh cho nó di chuyển đến tuyến dịch lim-pha, phải nên nhanh làm trị liệu hóa chất và cắt bỏ khối u, nhưng là. . . . . ."

"Cô ấy không muốn." Giang Tử Lâm ngoài ý muốn hiểu rõ cô.

"Cô ấy không muốn làm bước kiểm tra tiếp theo, cũng không liên lạc với tôi, một mình ở đó không biết đã suy nghĩ chuyện gì. . . . . . Sau đó liền quyết định trở lại bên cạnh anh." Tô Dư Oánh thoáng thở phào một cái, "Cô ấy không hy vọng bất kỳ người nào biết chuyện này, cho nên tôi dùng chuyện này để uy hiếp, buộc cô ấy đi gặp bác sĩ."

"Thuốc hạ sốt của cô ấy là do bệnh viện đưa?" Anh luôn chú ý đến đống thuốc cô luôn có sẵn bên người.

"Ừ, còn có mấy thứ thuốc khác nữa, tôi muốn cô ấy gạt anh uống hết nó."Cô xoa xoa tay, "Tình huống rất không ổn, chỉ có giải đoạn cuối của bệnh ung thư mới có thể phát sốt, nhưng anh mới nhắc cô ấy luôn thường xuyên phát sốt. . . . . . Này, điều này làm cho tôi rất lo lắng!"

"Này họ Tô kia, chuyện lớn như vậy cô cũng gạt tôi?" Giang Tử Lâm ác khẩu nhìn chằm chằm cô, "Nếu Tiểu Ngọc có chuyện gì xảy ra, toi sẽ không tiếc tất cả khiến cho cô không làm được cái nghề luật sư ấy đâu!"

"Phát cáu cái gì? Đừng cho rằng tôi sẽ sợ anh, Giang Tử Lâm kia!" Tô Dư Oánh không có vẻ sợ hãi c, còn nhảy qua gần một bước ép về phía anh, "Đây là chuyện của riêng Hà Phồn Ngọc, phải nói cũng là do cô ấy nói, thân là bạn tốt của cô ấy, tôi chỉ biết giữ chặt bí mật! Anh đối phó thế nào tôi liền theo anh, đừng quên, dù sao tôi cũng là luật sư!" Tuyệt sẽ không ngây ngốc để bị đánh đâu.

"Cái người phụ nữ này!" Giang Tử Lâm không kiềm chế được lửa giận. Bệnh ung thư là chuyện quan trọng như vậy, Tiểu Ngọc lừa gạt anh, cái người như bạn tri trỉ này cũng không thể cũng như vậy chứ?

"Được được rồi.., anh rể à , chuyện này tất cả cũng không thể do Tô Dư Oánh được, chị ấy không nói, ai cũng không có cách!" Hà Phồn Lượng bước lên trước ngăn Giang Tử Lâm lại, "Chuyện quan trọng bây giờ là chị ấy đnag ở nơi nào!"

Đúng! Giang Tử Lâm áp chế cơn giận, quan trọng nhất là Tiểu Ngọc, cô đang ở đâu? Sẽ chạy trốn đi đến nơi nào đây?

"Cô ấy không lái xe, báo cảnh sát tìm số xe cũng khó."

"Chuyện như vậy lại muốn kinh động đến cảnh sát?" Bà nội Hà liếc Giang Tử Lâm một cái, đúng là tên tiểu tử bị yêu làm cho mù quáng. "Mọi người không nên hốt hoảng, Phồn Ngọc chạy không xa."

"Bà nội, thân thể chị ấy không tốt, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?" Sự lo lắng của Hà Phồn Lượng được viết hết lên mặt anh, chẳng qua phản ứng ôn hòa hơn Giang Tử Lâm mà thôi.

"Luật sư Tô, cháu cứ nói đi?" Bà nội Tô lại mỉm cười nhìn về phía Tô Dư Oánh bên kia, "Cháu mới vừa nói, Phồn Ngọc "Còn chưa có" liên lạc với cháu, cũng không phải nói "Không có" ."

Hả? Mọi người rối rít nhìn về phía Tô Dư Oánh, chỉ thấy cô ấy đang nhìn điện thoại màu trắng trên tay, vừa gọi lên nụ cười.

"Chỉ có bà nội thông minh, nghe hiểu lời Tô Dư Oánh nói." Cô lạnh lùng nhìn về Phía Giang Tử Lâm, "Trên căn bản mấy người đều là nhà giàu có, ăn sung mặc sướng phú gia tử đệ, một mình thì làm sao có thể sống ót ở bên ngoài? Nhiều nhất cũng chỉ hai ngày, bảo đảm Phồn Ngọc sẽ gọi điện cho tôi."

Không phải là không biết được nơi nghỉ ngơi, chính là đói bụng cũng lười đi ra ngoài mua đồ về nhà, về phần tìn trạng của Hà Phồn Ngọc bây giờ, có thể là cơ thể đang vậy nên luôn cần có người làm bạn.

"Sao tôi có cảm giác mình đang bị chửi khéo nhỉ?" Hà Phồn Lượng có chút vô tội, nhưng người bị trúng đạn ngã xuống đất cũng không thiếu.

"Tiểu Ngọc gọi cho cô?" Giang Tử Lâm chỉ nghe được mấy từ này.

"Đảm bảo cô ấy sẽ không gọi cho anh đâu, bởi vì cô ấy hy vọng anh đi bước nữa đấy." Tô Dư Oánh xoáy gót chân, "Chỉ là anh mới nói cái gì nhỉ? Không tiếc tất cả khiến tôi bị gì ư? Dù Hà Phồn Ngóc có gọi cho tôi...tôi cũng sẽ không nói cho anh đấy " Phụ nữ không dễ bị khi dễ đâu!

Nhấc bước chân, cô cứ như vậy thẳng tiến đi ra ngoài cửa.

Giang Tử Lâm thấy thế, vừa giận vừa hờn đuổi lên trước, ah muốn đi theo bên cạn người phụ nữ kia, là người trước tiên biết tin tức của Tiểu Ngọc.

"Đứng lại!" Bà nội Hà chống gậy đứng dậy, chặn đường đi của anh, "Cậu đi làm cái gì? Muốn chọc người ta ghét mình a? Phồn Lượng, cháu đi cùng với Dư Oánh đi."

"Bà nội!" Giang Tử Lâm rống giận, anh vội vã muốn tìm thấy Tiểu Ngọc, sao bà nội lại muốn ngăn cản anh lại.

"Ngồi xuống! Đến bên ngồi đi!" Bà nhíu mày ra lệnh, đầu năm nay xung đột với thằng nhỏ này không tốt."Phồn Lượng, có chuyện gì thì gọi điện về đây."

"Dạ!" Hà Phồn Lượng nhìn anh rể nhún nhún vai một cái, hết cách rồi, người phóng khoáng luôn được người ta ưa thích!

Mắt thấy Hà Phồn Lượng chạy ra, Giang Tử Lâm chỉ có thể ngồi tại chỗ lo lắng.

Anh không thể lý giải, tại sao phát sinh căn bệnh nghiêm trọng như thế, Tiểu Ngọc lại một chữ cũng không đề cạp tới? Đây là chuyện lớn liên quan đến sinh tử con người! Bệnh ung thư không phải là bệnh cảm bình thương, tại sao cô có thẻ không làm trị liệu cũng không chịu cắt bỏ, khiến tế bào ung thư tiếp tục khuếch tán toàn thân như vậy?

Để cho anh không cách nào tha thứ, thế nhưng cô lại vứt bỏ anh, còn bảo anh đi tìm người phụ nữ khác?

Đời này trừ cô ra, ai có thể khiến anh yêu được nữa?

Cô cho là chỉ cần rời đi, anh sẽ mau quên đi mối tình ly biệt ấy, cùng với người phụ nữ khác trải qua những tháng ngày sau này, sau đó đó sẽ quên cô ư?

Sao cô có thể ngây thơ như vậy? Sao lại có thể người phụ nữ khác sẽ hoàn hảo hơn cô, thích hợp với anh hơn cô?

Con người khi còn sống, chỉ biết có một đối tượng trong cuộc đời này, trong biển người mênh mông tìm ra người thích hợp nhất rất là khó khắn, nhưng mà anh đã tìm được.

Nếu tìm được, làm sao có thể còn người khác thích hợp hơn?

Hà Phồn Ngọc, nhất định em bị sốt khiến cho đầu óc không còn tình táo nữa rồi.

Đời này, ngoài cô ra thì ai cũng đừng hòng! Thà cô cho phép hoặc cam kết cãi nhau đến hết cuộc đời, ai dám bỏ rơi ruột thịt máu mủ, người đó chính là kẻ tầm thường!

Đêm dần dần tối, một đôi nam nữ xinh đẹp từ trong thang máy đi ra, dưới ánh hoàng hốt hắt vào hành lang nhỏ hẹp đi vào một nơi. Trong không khí hỗn tạp mùi thúi, tiếng mèo gọi tình bên tai không dứt, tường gỗ mỏng như tờ giấy, cách âm kém đến nỗi tiếng động bên trong kết hợp với tiếng mèo kêu thành bản hòa tấu.

Đi tới cửa phòng trong góc tối, người phụ nữ gõ cửa.

Qua một lúc lâu cửa mới mở ra, chỉ hé ra khe cửa, sau khi thấy rõ ràng người mới tới , xích khóa mới thả ra.

Cô gái đi trước bước vào trong, tay đặt sau lưng ý bảo người con trai dừng bước, để cô di vào trước rồi gọi sau.

"Thật may mắn khi cậu cái nơi như vậy để dừng chân đấy." Tô Dư Oánh ngửi trong không khí có mùi tanh, cũng mau phun: "Cậu không thể tìm cái khách sạn nào khá hơn được à?"

"Mình chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi, bản hiệu bên ngaoif không phải viết làm nhà nghỉ sao?" Hà Phồn Ngọc cau mày, ai biết nơi này lại nát đến vậy đâu."Mình nghĩ như vậy cũng tốt, ít nhất mọi người sẽ không đến nơi như thế này tìm mình."

"Đứng lên, giường gì mà bẩn kinh khủng vậy!" Tô Dư Oánh vội kéo cô bạn đứng lên, xách luôn cái túi bên cạnh: "Đi, đến chỗ của mình đi."

"Không được!" Hà Phồn Ngọc kéo cô lại, lắc đầu một cái, "Tử Lâm sẽ tìm được chỗ của cậu."

"Mình có một căn hộ riêng cho cậu ở rồi, dù sao mình cũng là một luật sư ,à, OK?" Thật là quá khinh thường cô!

"Mình mệt quá, rất muốn ngủ." Cô kéo cánh tay Tô DƯ Oánh như lệ thuộc vào nó, kéo cánh tay cô ấy tới gần hớn

"Cậu nên tìm chỗ khác rồi tính, sau đó ngủ một giấc ,rồi tiếp nhận trị liệu."

"Không còn kịp rồi ? Mình luôn bị sốt." Lời nói vừa nói ra khỏi miệng, Hà Phồn Ngọc đau buồn "Mình hiểu rõ ngày tháng của mình không còn nhiều, cho nên mới chọn cách rời đi."

"Cậu đến bác sĩ lần nào hả, tự mình cũng đoán được bệnh à?" Tô Dư Oánh khinh thường hừ lạnh một tiếng, "Đi mau, nơi này mình không muốn ở lâu! Hà Phồn Lượng!"

Hả? hà Phồn Ngọc sợhết hồn, sao nghe Tô Dư Oánh gọi tên em trai mình nhỉ?

Cửa bị đẩy ra, Hà Phồn Lượng giận hờn đi vào trong.

"Dư Oánh, làm sao cậu lại đi cùng với A Lượng hả?" Cô theo bản năng lui về phía sau.

"Chị à, chị có biết mọi người rất lo cho chị không? Vô duyên vô cớ tự dưng lạ mất tích!" Hà Phồn Lương tức giận vọt đến trước mặt chị mình, “Coi như chị muốn tránh Giang Tử Lâm kia đi, cũng có thể về nhà mà! Chỉ cần chị nói với em một câu, em lập tức đuổi anh rễ đi."

Nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của bạn thân, bây giờ lại thấy em trai thân yêu của mình, Hà Phồn Ngọc không nhịn được mà rơi nước mắt, giang hai cánh tay ôm em trai.

"Tốt lắm, đi trước rồi tính!" Tô Dư Oánh giật nhẹ tay áo Hà Phồn Sáng, gọi cậu ta nên làm việc chính sự."Hà Phồn Lượng, cậu phụ trách ôm chị cậu đi."

"Hả? Tại sao mình phải bị người ta ôm?" Cô trợn to mắt, Hà Phồn Lượng cũng đã trở tay ôm cô lên, "A Lượng, thả chị xuống."

"Bệnh nhân phải ngoan một chút." Hà Phồn Lượng khẽ cười, mặc kệ bà chị mình đang giãy giụa.

Bọn họ nhanh chóng rời khỏi cái khách sạt ruột da rách náy này, Tô Dư Oánh vội vàng chạy ra ngoài hít thở không khí trong lành, mở cửa xe, đảy chị em nhà Hà vào trong xe.

"Cậu thật rãnh rỗi, làm cái gì mà bỏ nhà đi, khiến cho trên dưới nhà Hà không ai được yên ổn!" Một cái liền đóng cửa xe lại, Tô Dư Oánh cũng không khách khí phát tiết, "Hơn nữa cơ thể của mình mà cũng không chịu để ý, đi trăng mật xong cũng nên đi trị liệu chứ."

"Mình bị sốt, chúng mình cũng biết rõ tình huống đã tệ tới đâu rồi, chỉ có bẹnh nhân ung thư mới có thể như vậy." Hà pHồn Ngọc nhắc đến bệnh của mình, không cam tâm nói ra.

"Chờ kiểm tra lại rồi nói tiếp đi, đừng ở đó mà suy đoán bậy bà." Đi hành cái nghề luật sư này, có một phần chứng cứ một phần lời nói mới chuẩn xác.

Tô Dư Oánh không vui khởi động xe, chạy gấp đi. Hà Phồn Lường ngồi phái sau lo lắng nhìn chị mình, đúng như Giang Tử Lâm từng nói. Chị ấy thật gầy, sắc mặt tiều tụy tái nhợt, nhìn sao cũng biết là có bệnh trong nguwoif..

"Chị nên yên tâm làm trị liệu , dựa vào tài lực của nhà chúng ta, đắt hơn nữa cũng vẫn nên thử" Cậu cầm lấy tay chị, chân thành tha thiết mà nói.

"Chị không biết. . . . . . Chị chỉ muốn một lòng ở bên cạnh Tử Lâm."

"Vậy thì tại sao rời đi?"

"Bởi vì chị biết tình cảm sâu nặng của anh ấy đối với chị như thế nào, tiếp tục như vậy nữa không được. . . . . . chị đã trỉa qua khoảng thời gian đẹp nhất rồi, chị không thể liên lụy đến anh ấy" Nói lời này, trên mặt cô như mang theo gai nhọn "Hơn nữa chị hy vọng anh ấy nhớ lúc chị dẹp nhất, mà không phải cái dáng vẻ xấu xỉ khi làm trị liệu hóa chất."

"Nói không chừng bất kỳ dáng vẻ gì của chị, anh rể vẫn cho là đẹp." Hà Phồn Lượng thật sự cho rằng là thế.

Xe vòng vo mấy khúc cau, rốt cuộc cũng nhìn thấy bệnh viên nơi cuối con đường, vừa thấy tên Bệnh viện, Hà Phồn Ngọc bắt đầu kháng cự. Cô không muốn đi bệnh viện, không muốn nghĩ đến nó\.

"Dừng xe, Dư Oánh!" Cô hốt hoảng lên tiếng, từ chỗ ngồi phía sau lôi kéo tay Dư Oánh.

"Chị, sao vậy? Như vậy rất nguy hiểm !" Hà Phồn Lượng tóm lấy hai bàn tay giãy giụa của Chị mình.

"Tôi không đi bệnh viện! Nơi đó quá lạnh lẽo, tôi không muốn chờ chết ở đó!" Hà Phồn Ngọc đẩy em mình ra "Buông tay, Hà Phồn Lượng!"

"Chết gì mà chết! Chị không làm gì mới có thể chết!" Rốt cuộc, Hà Phồn Lượng ôn hòa cũng phải phát giận, "Tại sao chị không quay đầu nhìn rõ mọi người một chút đi? Ít nhất cũng vì anh rể mã sống chứ!"

"Tử Lâm. . . . . ." Vừa nhắc tới cái tên này, lòng của cô lập tức dâng lên một nỗi đau đớn mờ ảo.

"Để cho chính bọn họ nói chuyện đi!" Tô Dư Oánh đột nhiên kéo tay sắp xếp gọn gàng, cởi dây nịt an toàn ra, "Xuống xe!"

Hả? Hà Phồn Ngọc mơ màng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ nhìn thấy Tô Dư Oánh và em trai mở cửa rồi nhanh chóng rời đi, cô đang muốn xuống xe thì có người chui vào xe.

Người kia đem cô đẩy về một bên, mới đóng cửa, Tô Dư Oánh bên ngoái nhất quyết khóa cửa xe.

"Này!" Hà Phồn Ngọc mắt thấy Tô Dư Oánh nghênh ngang bỏ đi, giận dỗi đạp mạnh lên cửa thủy tinh.

Sau đó, cô ý thức người đan ngồi phía sau lưng mình là ai.

Đưa lưng về phía Giang Tử Lâm, cô không muốn quay đầu lại. Đủ cách để trốn đi, chưa tới 24h đồng hồ đã bị bắt lại, hơn nữa còn lại bị xách trực tiếp đến trước mặt anh.

Một trang giấy ném tài vai qua chô cô.

"Tốt nhất em nên giải thích rõ ràng!"

Cô cúi đầu, nhìn tờ giấy trắng nằm trên đùi mình, dấu vết phía trên đều bị nhòe đi, căn bản cũng không cần cô mở ra, cũng biết đây là “Thư Nhà” cô viết.

"Anh không nên ở đây" Không có gì giải thích, câu đầu tiên ra khỏi miệng còn mang theo chút trách cứ "Anh biết rõ em không muốn nhìn thấy anh."

"Hà Phồn Ngọc, nói rõ ràng!" Giang Tử Lâm thô bạo bấu víu lấy đầu vai cô, khiến cô xoay người lại, "Tại sao không muốn nhìn thấy anh?"

"Buông em ra!" Cô thét lên, khép chặt cặp mắt, cho dù bị mahg đến trước mặt anh, cũng vẫn như cũ không muốn nhìn Giang Tử Lâm một cái.

Cô không thể thấy anh! Nhưng chỉ nghe đến giọng nói của Giang Tử Lâm cô lại muốn khóc, nếu là gặp mặt, nói không chừng cô sẽ nhào tới.

Cuộc sống của cô sắp đến điểm cuối cúng, cô không nên trói chặt anh bên cạnh!

Chợt cảm thấy cơ thể bị ôm vào lòng, cô không cách nào chống cự cái ôm của Giang Tử Lâm, một giây kế tiếp, đôi môi đầy lửa nóng kích động đặt lên môi cô

Hà Phồn Ngọc thở hốc vì kinh ngạc, rốt cuộc trợn to hai mắt.

Tạo sao anh lại hôn cô? Cô muốn né tránh, lại phát hiện mình bị bóp chặt, hoàn toàn không thể động đậy. Nụ hôn của anh mang theo tức giận, bá đạo không để cho cô thoát ra, càng thêm sự chịu đựng tất cả cho cô!

"Ngừng. . . . . . Dừng tay!" Cô nghiêng đầu đi, cơ hồ vừa quát vừa khóc bảo anh ngừng lại.

"Ngừng. . . . . . Dừng tay!" Cô nghiêng đầu đi, cơ hồ vừa quát vừa khóc bảo anh ngừng lại.

Giang Tử Lâm không nghe thấy âm thanh kêu gào của cô, anh chỉ nghỉ đến bức thư đáng chết kia, chiếc nhẫn đáng chết kia, người phụ nữ đáng chết muốn rời xa cuộc sống của anh!

Hà Phồn Ngọc bị đặt lên ghế sau, Giang Tử Lâm chế trị hai tay cô, cuồng nhiệt hôn lấy cô, giống như đến chết cũng không rời.

Cô nghĩ mình nên chống cự, cô hận nếu cứ hôn như vậy, tiếp xức nhiều hơn một ít nữa, cô biết mình không thể rời xa anh được.

"Tiểu Ngọc. . . . . ." Giang Tử Lâm rốt cục cũng ngừng lại, đầu môi gọi nhũ danh của cô."Anh không phải thứ đàn ông đó, anh sẽ đi cùng em xuống đấy!"

"Tại sao? Không có cần thiết." Nước mắt không ngừng chảy xuống, "Anh có thể tìm nhiều người khác, không cần lãng phí thời gian ở bên một người có bệnh tật như em, như vậy sẽ khiến anh trễ nãi nhiều cơ hội khác!"

"Cơ hội gì? Anh đã không còn cơ hội khác rồi!" Giang Tử Lâm khẽ vuốt gương mặt cô, nhìn từng chỗ đang hõm sâu xuống mà đau lòng vô cùng, "Anh cũng đã hôn qua, cũng đã kết hôn, hơn nữa em cũng đã hứa tái giá cho anh rồi."

"Em sẽ không tái giá cho anh, anh không cần thiết phải cưới một người sắp chết."

"Ai không biết cái chết là gì? Anh cũng sẽ chết, tất cả mọi người cũng sẽ chết." Anh nhẫn nại nói với cô, "Đời anh chỉ ở cùng với người con gái đã tranh dành chỗ đậu xe với anh mà thôi!"

Hà Phồn Ngọc không khỏi cười khẽ, làm gì lại nhắc đến chuyện đó chứ?

"Là anh cướp chỗ đậu xe của em." Cô nhìn chằm chằm vào anh, xoa xoa mái tóc ngắn của anh , "Lúc đó anh đi qua rồi."

"Anh không có, anh chỉ qua một chút xíu, là vì anh muốn dễ dàng chuyển xe hơn thôi." Anh nở nụ cười, hôn bàn tay mềm mại của cô."Là do em gia tăng tốc độ, mới thành thế đó chứ."

"Muốn trách, trách kỹ thuật của anh quá kém, nào có chuyện đi qua rồi mới de xe vào đó?" Cô hừ một tiếng, "Em cũng không cần, lái hay không lái thì em cũng là người chiến thắng."

Giang Tư Lâm chặt chém hàng loạt thói hư tật xấu của cô: "Loại người phụ nữ như em ấy, cậy mạnh áp bức, tính tình thì xấu."

"Này, anh nói nghe thuận tai quá nhỉ?"

"Loại người phụ nữ như em chính là thế, bảo anh tìm đâu được người thứ hai đây?" Anh cau mày, dùng sức nhéo chóp mũi của cô, "Thế nào mà đầu óc của em không đồng dạng vậy hả?"

"Em suy nghĩ rất nhiều rồi, theo em chỉ lãng phí thời gian mà thôi, anh xứng đáng với người khác hơn em. . . . . . Ít nhất là một người phụ nữ khỏe mạnh." Cậy mạnh nói trái lương tâm bên trong, thật ra thì cô rất muốn ôm anh đến hết cuộc đời, không nhường ai cho ai!

"Em quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến mấy từ đó!" Giang Tử Lâm trầm giọng khiển trách cô, "Hoàn toàn không nghĩ đến tâm tình của anh, càng không nghĩ đến người nhà của em nữa, cớ sao lại không cho mọi người biết bệnh tình của em bây giờ?"

Hà Phồn Ngọc quay đầu đi chỗ khác, không ai biết sau khi bác sĩ thông báo cho cô biết mình bị ung thư, loại đau khổ ấy như giết chết tâm can của cô.

Cô đã nổi giận, đã gào thét, đã khóc, cái loại cảm giác ấy giống như bị tuyên án tử hình vậy, không người nào có thể biết được đâu!

Cô chỉ đơn thuần muốn dùng phương thức của mình để vượt qua những ngày còn lại, nhưng cô sai rồi ư?

"Anh muốn tái giá với em, lần nữa nhất định phải cả đời bên nhau, cả đời, Hà Phồn Ngọc!"

"Nhưng cả đời của em sắp hết." Âm thanh cô nhuộm bầu không khí mà xám u ám.

"Vậy thì thế nào? Anh cùng em đi tới đáy!" Anh nhún vai một cái, "Nói không chừng ngày mai đến lượt anh bị xe đụng, chỉ còn dư nửa cái mạng nằm vật vả trên giường, chờ đợi để gặp em một lần cuối."

"Anh bị bệnh thần kinh đấy à?" Hà Phồn Ngọc dùng sức đánh vai anh một cái, nghĩ sao đem cái ví dụ nát băm ấy ra đây.

"Dù sao anh vẫn muốn cùng em đi tới đáy, tốt nhất là em đừng có mang cái vẻ này mà trốn nhà nữa đi." Giang Tử Lâm lười nói nhiều, trực tiếp gõ cửa sổ xe, ý bảo Tô Dư Oánh mở khóa xe.

"Tại sao em cảm thấy lời nói của anh mang theo sự uy hiếp thế?" Cô nhíu mày.

"Bởi vì …" anh bước lui ra ngoài xe một bước, bắt lấy hai chân cô kéo ra ngoài, "Anh đúng là đang uy hiếp."

"Này ——" Hà Phồn Ngọc thét đến chói tai, hai chân cô bị kéo ra ngoài xe, ngay sau đó Giang Tử Lâm khom người vào trong xe, một tay bắt lấy cô, vung, lập tức vác lên vai.

Lướt qua thấy một thân tây trang chính là anh, trên vai khiêng một người phụ nữ chân tay vùng vẫy, kèm theo tiếng mắng chửi, bước chân bước thật nhanh vào hướng cửa chính của bệnh viện.

"Bỏ em xuống! Giang Tử Lâm! Như vậy rất mất thể diện!"

"Em đang là người có bệnh, phải có bộ dáng giống với bệnh nhân đi."

" Em bảo anh bỏ em xuống, cái người ngông cuồng này?"

Cửa tự động mở ra, nhân viên cứu hộ bên trong nhìn chằm chằm anh.

"Đây là người tới khám bệnh." Anh chỉ chỉ lên cái người đang ngọ ngoạy trên vai anh, "Đẩy giường bênh đến đây đi."

"Tiên sinh, trước tiên anh bỏ cô ấy xuống đã, vị tiểu thư này như thế nào ạ?" Y tá vội vàng đi tới, không biết bệnh tình thế nào, sao có thể vác lên vai mà đi?

"Cô ấy chịu đựng bênh ung thư được một thời gian rồi, không đến kiểm tra cũng không làm trị liệu, có được tính là bệnh nhân cần cấp cứu gấp không?" Nhìn giường bệnh đang tới, Giang Tử Lâm trở mình một cái đặt cô lên giường , vẫn không quên dùng bàn tay chặn cơ thể cô lại, không để cô trốn đi.

Nhân viên cứu hộ báo một tiếng, giúp mọi người một tay cho mau, trực tiếp đảy giường bệnh vào phòng cấp cứu.

Giang Tử Lâm đi theo bên cạnh, bàn tay chận lên ngực cô, để cho cô không giãy giụa được.

"Giang Tử Tâm!" Cô tức giận ngheiens răn nghiến lợi, lần này thật sự mất hết mặt mũi rồi đây!

"Có bản lãnh thì chờ đến khi em khỏe rồi thì PK tay đôi với anh." Đại gia cười tà tà, cái vẻ dùng lỗ mũi nhìn người của anh, khiến Hà Phồn Ngọc nổi trận lôi đình.

"Tiên sinh, xin đứng ở chỗ này chờ." Y tá ngăn anh lại, đẩy giường Hà Phồn Ngọc vào bên trong.

Lúc này, Hà Phồn Ngọc mới phát hiện bệnh viện mới là nơi đáng sợ nhất đối với cô.

Cô dùng sức ngẩng đầu lên, hốt hoảng nhìn Giang Tử Lâm ngày càng khuất dần đi.

"Hãy sống tốt thay anh nữa." Anh dùng khẩu hình miệng và ngón trỏ, cảnh cáo cô.

Không cho phép cô chạy trốn tiếp nữa, không cho phép cô trốn tránh, tất cả có anh ở đây, người phụ nữ ấy rốt cuộc là sợ cái gì?

Anh đã ngu ngốc buông tay một lần, mặc kệ kế tiếp có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, có chết anh cũng không buông tay!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.