Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 228: Chương 228: Anh giở trò với tôi, chiêu bài cũ




“Đến cả cái để bị đánh cũng đã chuẩn bị trước rồi, suy nghĩ rất chu toàn, Kỷ Ngự Đình, anh cho rằng thân phận bây giờ của anh cao quý hơn trước đây thì tôi không dám đụng vào anh nữa sao?”

Kỷ Ngự Đình ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe lộ vẻ ấm ức: “Ở chỗ của em không có người nắm quyền nhà họ Kỷ, không có cậu cả nhà họ Kỷ, anh làm em tức giận nên em đánh anh là đúng.”

Xem anh nói kìa, diễn kịch còn tốt hơn hôm qua rất nhiều.

“Vậy thì tôi sẽ thành toàn cho anh!”

Cô giơ roi lên cao ánh mắt tàn nhẫn.

Cô kích động muốn đánh anh đến mức chảy máu không gượng dậy nổi phải khóc lóc van xin cô thương xót.

Nhưng lúc thực sự ra tay, cô theo bản năng không dùng hết sức mà chỉ dùng khoảng năm phần sức lực, cô quất liền hai roi vào cánh tay trái của anh.

“Có đau không?” Ánh mắt cô lạnh lùng.

Kỷ Ngự Đình khẽ nhíu mày anh kiềm chế để cánh tay đỡ run rẩy.

Anh thầm hít một hơi thật sâu đôi mắt đen láy lộ ra ý cười: “Không đau.”

Không đau cái rắm!

Rõ ràng cô dùng lực không quá mạnh, cùng lắm thì cũng sẽ bị sưng lên, nhưng sau khi quất hai roi, áo sơ mi của anh bị rách, vết roi hằn trên da thịt để lại hai vết máu kinh người, vết máu đỏ thẫm trên áo sơ mi trắng chỗ cánh tay rất chói mắt.

Sanh Ca nhận ra có gì đó không ổn bèn cúi đầu quan sát cây roi trên tay mình.

Đường bện rất thô ráp có rất nhiều vết xước nổi lên chẳng trách mới dùng có năm phần sức lực đã làm rách da mà lúc này vết xước trên dây roi đã nhuốm máu đỏ của anh.

Cô thấy đau mắt khi nhìn những vết máu đỏ.

Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong khoảnh khắc vì sau đó tâm trí cô đã bị cơn nóng giận chiếm giữ, cơn giận gần như đã thiêu rụi toàn bộ lý trí của cô.

Để diễn màn kịch này mà anh thực sự bằng lòng bỏ tâm sức!

Cô dùng roi nâng nhẹ cằm anh lên rồi nhếch miệng cười chế nhạo.

“Chơi tôi, chiêu bài cũ, diễn một màn khổ nhục kế cho tôi xem, Kỷ Ngự Đình, anh giỏi lắm! Cảm giác đùa bỡn tôi trong lòng bàn tay có vui không?”

Kỷ Ngự Đình càng ấm ức hơn: “Anh không có ý đùa bỡn em, lừa em làm em tổn thương là anh sai anh chịu phạt nhưng đợi em trừng phạt xong hết tức giận có thể nghe anh giải thích không?”

Sanh Ca nheo mắt lại rồi nói một cách tàn nhẫn: “Được thôi, vậy đợi tôi đánh xong nếu như đến lúc đó anh vẫn còn sức để tiếp tục già mồm thì hẵng nói tiếp!”

Kỷ Ngự Đình nhắm mắt lại nghiến răng nghiến lợi ngoan ngoãn chờ đợi.

Sanh Ca lại giơ roi lên nhưng bàn tay cầm roi lại run rẩy.

Một lúc lâu sau tiếng roi cắt gió không vang lên nữa.

Bởi vì biết sức mạnh của cây roi nên cho dù thế nào cô cũng không thể vung roi thứ ba.

Cô thua rồi.

Lúc biết Kỷ Ngự Đình diễn kịch lừa gạt mình hại cô nửa năm nay luôn mang trong mình cảm giác tội lỗi, cô thực sự rất tức giận chỉ muốn đánh chết anh ta! Thậm chí lúc nóng giận còn muốn khiến anh ta thành đống tro tàn.

Nhưng dù tức giận như vậy, thực sự rất muốn quất roi thật mạnh vào anh ta nhưng cô không ra tay nổi, cô rất đau lòng, cô hoàn toàn không nỡ khiến anh ta bị thương nặng...

Là cô đã thua trước khổ nhục kế của Kỷ Ngự Đình.

Đột nhiên cô thấy rất thất bại.

Cảm giác bản thân bị Kỷ Ngự Đình bắt chẹt rất khó chịu khiến cô quất mấy roi xuống sàn như để trút giận.

Một tiếng động lớn vang lên, khiến cho Tự Niên và Lộc Thập Nhất đang đứng cách xa biệt thự cũng cảm thấy run rẩy.

Sau khi đánh xuống đất Sanh Ca ném roi rồi không thèm nhìn Kỷ Ngự Đình, người đang quỳ dưới sàn lấy một cái bèn quay đầu mở cửa, sau đó đi mất nhanh như chạy vậy, chẳng nói một câu nào với anh.

Cô vừa đi ra từ trong biệt thự, Tự Niên không ngờ Sanh Ca nhanh như vậy, anh ta vẫn đang cầm thuốc mỡ cầm máu và băng gạc trên tay.

Đợi đến khi anh ta nhớ đi trốn phía sau thì đã quá muộn và bị Sanh Ca nhìn thấy rất rõ ràng.

Hơn nữa hành động này của anh ta đối với Sanh Ca mà nói là kiểu giấu đầu hở đuôi à chột dạ.

Sanh Ca cười khẩy: “Mọi thứ chuẩn bị đúng là kỹ càng nhỉ, dùng mấy mưu kế này với tôi đúng là không phát huy được tài năng.”

Tư Niên sợ tới mức tái mặt: “Không không, đây là do tôi chuẩn bị, không liên quan gì đến cậu Ngự...”

Là do anh ta vừa nghe thấy tiếng roi trong phòng quá tàn bạo, nghĩ tới việc một lát nữa Kỷ Ngự Đình phải làm nhiệm vụ bèn chuẩn bị sẵn thuốc để có thể lập tức giúp anh ta băng bó.

Ánh mắt Sanh Ca càng thêm lạnh lùng rõ ràng cô là không tin.

Tự Niên cũng nhận ra lời mình nói có chút cứng nhắc hơn nữa càng nói càng tệ anh ta bắt đầu nói lắp bắp, cố gắng sắp xếp từ ngữ để giải thích lại: “Cô, cô Sanh Ca, chuyện chuyện này không liên quan tới cậu Ngự, là tôi...”

Sanh Ca hoàn toàn không nghe cô rời khỏi nhà họ Kỷ mà chẳng thèm quay đâu lại.

Đợi cô rời đi Tự Niên buồn bực vả vào miệng mình rồi vội vàng đi vào biệt thự để kiểm tra tình hình của Kỷ Ngự Đình.

Kỷ Ngự Đình đã từ dưới sàn đứng dậy và đang kinh hồn bạt vía ngồi trên ghế sô pha.

Tự Niên vội vàng tiến lên kiểm tra vết thương trên người anh, phát hiện trên cánh tay trái bị đánh hai roi mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta nhanh chóng giúp Kỷ Ngự Đình rửa sạch vết thương.

Cái roi này quá thô, mùn cưa có gai dính vào vết thương trên tay của Kỷ Ngự Đình, Tự Niên cẩn thận dùng nhíp gắp ra và sát trùng vết thương.

Nghĩ tới chuyện vừa xảy ra ở cửa Tự Niên nói hết với anh mà không chút giấu diếm.

“... Xin lỗi boss, vì sợ anh bị thương quá nặng đi làm nhiệm vụ sẽ gặp nguy hiểm, nhưng không ngờ lại bị cô Sanh Ca bắt được, đợi khi hoàn thành xong nhiệm vụ tôi sẽ đi xin lỗi cô ấy.”

Ánh mắt Kỷ Ngự Đình trở nên ảm đạm: “Chuyện cậu làm cũng là tôi làm, cậu có giải thích thì cũng vô dụng, cô ấy sẽ không tin tưởng tôi nữa.”

Tự Niên thấy anh đau lòng cũng cảm thấy rất khó chịu anh ta tự tát mình một cái thật mạnh.

“Tôi xin lỗi, đều là lỗi của tôi! Tôi đúng là đáng chết!”

Anh ta dùng hết sức tát rất mạnh nên sau khi tát liên tiếp hai cái khuôn mặt anh ta sưng vù, khóe miệng cũng rỉ máu.

Kỷ Ngự Đình ngăn anh ta tiếp tục hành hạ bản thân: “Được rồi, là do tôi làm hỏng chuyện, tôi sẽ tìm cơ hội để tự mình giải thích với cô ấy, cậu không cần tự trách.”

Nói không tự trách là giả, đối với Tự Niên, Kỷ Ngự Đình là người có ơn, là cấp trên, là anh em và còn là người thân quan trọng nhất.

Mặc dù thỉnh thoảng anh ta có phàn nàn vài câu với Kỷ Ngự Đình nhưng lòng anh ta vẫn luôn hướng về Kỷ Ngự Đình.

Một nhóm người rời khỏi nhà họ Kỷ và rời khỏi thành phố ngay trong đêm.

Sanh Ca lại mất ngủ.

Kỷ Ngự Đình đã cứu cô, vì cô mà bị thương, cô rất biết ơn nhưng khi biết tất cả đều là giả, anh cố tình giả chết để khiến cô thấy áy náy, đùa bỡn và lừa gạt tình cảm của cô, khiến cô giống như kẻ ngốc vì anh mà khóc hết lần này đến lần khác.

Thậm chí trước đây cô còn ngây thơ nghĩ đến việc cả đời này không kết hôn sinh con, sau này trở về thành phố Phương để canh chừng mộ anh.

Bây giờ nghĩ lại cô quả thực quá nực cười!

Cô thực sự không thể tha thứ cho hành động của Kỷ Ngự Đình.

Nhưng nếu thực sự bảo cô đánh chết anh để trút giận thì cô không làm được.

Có lẽ, chỉ có cắt đứt liên lạc không qua lại nữa sẽ tốt cho cả hai cũng giúp cô dần quên đi những chuyện buồn lòng này.

Cô thức trắng suy nghĩ cả một đêm.

Cuối cùng đưa ra quyết định.

Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi tắm rửa trang điểm cô ra khỏi nhà rồi đi đến nhà họ Kỷ nhưng không phải đi đến biệt thự của Kỷ Ngự Đình mà là đi thẳng đến tìm ông cụ Kỷ.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và dường như có chuyện muốn nói của cô sau khi ăn sáng xong ông cụ Kỷ đưa cô đến phòng khách.

Và sau khi nghe cô nghiêm túc nói xong ông cụ Kỷ không thể tin nổi, liếc nhìn chú Lê người cũng đang sửng sốt không kém.

“Sanh Ca, ông không nghe nhầm chứ? Mới tuyên bố quan hệ đính hôn của hai đứa được hai ngày mà cháu đã muốn hủy hôn sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.