Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 4: Chương 4: Còn có hai mặt nữa à




Lý Phi bị thái độ của cô làm cho kinh ngạc.

Đây vẫn là cô con dâu khúm núm trước kia của mình đó sao?

“Được lắm, thì ra lúc trước cô toàn giả bộ!”

Lý Phi càng nghĩ càng giận, bà ta nghiến răng uy hiếp: “Tôi sẽ không để yên chuyện ngày hôm nay đâu, tôi sẽ nói với Ngự Niên, bắt nó ly hôn với cô! Lần này cho dù cô có quỳ xuống van xin, tôi cũng sẽ đuổi cô ra khỏi cửa!”

Sanh Ca chế nhạo, thậm chí ngó lơ bà ta.

“Ồ, tôi quên nói với bà, tôi với Phong Ngự Niên cũng mới vừa ly hôn mười phút trước. Cho dù bà có quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng chẳng thèm về nhà họ Phong của mấy người.”

Ly hôn? Lại còn là vừa mới ly hôn?

Làm sao có thể! Cái đồ nhà quê mà trước kia vẫn luôn mặt dày bám riết nhà họ Phong, sao có thể cam lòng rời đi như vậy?

Lý Phi nghi hoặc nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Sanh Ca, để xác nhận, bà ta lập tức gọi điện cho Phong Ngự Niên.

“Con trai, con với nó ly hôn thật rồi hả?”

Phong Ngự Niên “Dạ” một tiếng sau đó đột nhiên cau mày: “Vừa mới làm xong thủ tục đây thôi, ai nói với mẹ vậy?”

“Còn có thể là ai, mẹ mới đụng phải con Sanh Ca trên đường đây này, lúc nãy nó còn dám lớn lối với mẹ nữa!”

Bà ta rất tức giận, nhưng khi nghĩ đến lần này thật sự ly hôn, bà ta vui cười như mở cờ trong bụng: “Nhưng vậy lại càng tốt! Cuối cùng con với nó cũng ly hôn. Một đứa con gái hoang được nhặt từ cô nhi viện sao có thể xứng với con trai ưu tú của mẹ? Đáng ra nó phải cút đi từ lâu rồi mới phải... “

Phong Ngự Niên mím môi, tâm trạng hoàn toàn trái ngược với sự phấn khích của Lý Phi.

Thậm chí... có một chút bực bội và cảm giác áy náy không thể giải thích.

Trước đó, anh vốn cho rằng Sanh Ca sẽ không dễ dàng đồng ý ly hôn, cũng như đã chuẩn bị trước ba triệu và một căn biệt thự làm phí bồi thường, nhưng lần này cô lại là người chủ động đề nghị ly hôn, thậm chí cô còn không cần lấy một đồng bồi thường.

Ly hôn rồi, cô sẽ thành người không tiền, không bạc, cũng không có người thân, cô sẽ phải sống thế nào trong tương lai đây?

Thôi vậy, đợi đến cô rơi vào bước đường cùng, kiểu gì cũng sẽ đến tìm anh cho xem.

...

Sanh Ca đón xe để trở về căn biệt thự nhỏ, nơi cô và Phong Ngự Niên từng sinh sống, nơi đã ban cho cô muôn vàn đau đớn, khổ nhọc trong suốt 3 năm qua.

Những hồi ức quá đáng thương và đầy mùi khổ đau khiến cô không muốn nhắc lại.

Sau khi đi qua khu vườn nhỏ trước sân, cô lên lầu thu dọn hành lý, thu dọn xong, cô rời đi ngay lập tức, không muốn ở trong biệt thự này thêm một giây nào nữa.

Tuy nhiên, khi vừa bước xuống lầu một, một bóng hình kiều diễm trong sảnh đã quay lại nhìn cô.

Đó là Mộ Chỉ Ninh trong chiếc váy trắng như tuyết, cô ta cười dịu dàng không chút giả trân: “Sanh Ca, đã lâu không gặp.”

Sanh Ca hơi ngạc nhiên, dường như không ngờ cô lại gặp Mộ Chỉ Ninh ở đây.

Họ chỉ vừa ly hôn, Phong Ngự Niên đã đưa chìa khóa biệt thự cho Mộ Chỉ Ninh, phải chăng anh đã chuẩn bị sẵn sàng để cô ta dọn vào từ lâu?

Có vẻ như anh rất yêu chiều cô người tình trong mộng này.

Sanh Ca cảm thấy ớn lạnh trong lòng, và bước xuống cầu thang một cách duyên dáng cùng một nụ cười rạng rỡ.

Mộ Chỉ Ninh thấy cách cư xử khéo léo của cô thì đơ mặt, sau đó lại bật cười: “Sanh Ca, mới mấy năm không gặp, mà trông cô ngày càng ra dáng mợ chủ nhà họ Phong!”

“Ai cha! Thôi chết! Tôi lỡ nói sai rồi.” Mộ Chỉ Ninh vội che miệng, ra vẻ ngượng cười: “Tôi quên mất là cô đã ly hôn với Ngự Niên, không còn là mợ chủ nhà họ Phong nữa.”

Biết cô ta đến để ra oai, Sanh Ca không hề tức giận, trên mặt nở một nụ cười đầy thần thái.

“Phong Ngự Niên là tên đàn ông tôi chơi chán rồi, nhưng nếu cô thích đồ người ta bỏ lại thì cứ việc, tôi trao lại cho cô đấy, của cô tất. Nhưng đừng nóng lòng quá, trông chẳng khác gì mấy ả Tuesday.”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Mộ Chỉ Ninh vụt tắt, dần dần lộ ra vẻ dữ tợn.

“Tôi và Ngự Niên yêu nhau sâu đậm. Năm đó, nếu không có cô, tôi và Ngự Niên đã ở bên nhau rồi. Cô mới là cái loại Tuesday đáng bị phỉ nhổ!”

Sanh Ca liếc nhìn cô ta và châm chọc: “Rốt cuộc ai mới là Tuesday, cô sẽ biết nhanh thôi”

Nói xong, cô vẫn chưa định dừng lại. Mộ Chỉ Ninh định rời đi, thì đột nhiên bị cô nắm lấy cổ tay.

Cô ta quay đầu lại, thấy vẻ mặt đáng thương của Mộ Chỉ Ninh, đôi mắt cô đỏ ngầu lên như thỏ, trông cứ như thể rất uất ức.

“Sanh Ca, thật xin lỗi, trước giờ tôi vẫn luôn coi cô là chị em tốt. Lần này, tôi chỉ đơn giản là tôi có lòng tốt muốn tới thăm cô, ta không biết cô đã ly hôn, tôi thật sự không có ý gì khác. Cô đừng giận tôi, có được không?”

“Wow, còn có hai mặt nữa à?” Cô chế nhạo, vừa định hất tay Mộ Chỉ Ninh ra, thì thấy Mộ Chỉ Ninh đột nhiên mượn động tác của cô rồi giả vờ mềm nhũn mà ngã xuống đất, đồng thời hét lên.

Nếu đứng từ phía xa sau lưng nhìn vào, trông sẽ có vẻ như cô đã mạnh tay đẩy Mộ Chỉ Ninh.

Ha ha, thú vị.

Sanh Ca lạnh lùng xem màn tự biên tự diễn của cô ta, nếu cô đoán không sai, thì có lẽ Phong Ngự Niên vừa mới trở về, nói không chừng còn đang đứng ngoài cửa trông vào?

Quả nhiên, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông.

“Cô làm gì đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.