Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 78: Chương 78: Cười cô chẳng khác trước khi ly hôn chút nào cả




“Thế mà lại bị anh phát hiện ra rồi.”

Người đàn ông ngây ra một lúc, gỡ ống nghe khám bệnh trên cổ xuống, chém bàn tay xuống: “Vậy thì tôi cũng không giả vờ nữa. Có người muốn anh chết, hôm nay anh không thể sống sót đi ra ngoài!”

Lưu Niên cố gắng nhịn sự đau đớn từ vết thương, né khỏi sự tấn công của anh ta, lăn ngược ra sau kéo dài khoảng cách với đối phương.

“Là ai phái anh đến?”

“Không phải anh đã đoán ra tôi là người của ai từ lâu rồi sao?”

Người đàn ông nhanh chóng xông lên, vật lộn với Lưu Niên ở trong căn nhà nhỏ hẹp.

“Anh đã không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào nữa, sống trên đời này chỉ cản đường của cô Mộ mà thôi, tôi khuyên anh đừng có không biết tốt xấu, ngoan ngoãn đi chết đi!”

Anh ta dùng cánh tay phải vạm vỡ khoá chặt Lưu Niên, tay trái giơ lên cao, nhắm vào hõm cổ của của Lưu Niên.

“Tôi không tin! Chuyện này không thể nào! Cô Mộ sẽ không hại tôi đâu, là do ai phái anh đến vu oan hãm hại cô ấy?”

Lưu Niên giãy giụa kịch liệt, cùi chỏ đập mạnh lên lồng ngực của anh ta.

Người đàn ông kia không kịp đề phòng, ống tiêm trong tay bị Lưu Niên đụng rơi xuống đất, Lưu Niên nhân cơ hội ngồi xổm xuống, mau chóng nhặt ống tiêm lên.

“Hay lắm nhóc con, chết đến nơi rồi mà còn dám điên cuồng như vậy, mau đưa ống tiêm qua đây! Ông đây sẽ lập tức đưa mày về trời!”

Bác sĩ đã hoàn toàn bị anh ta chọc tức.

“Vậy thì phải xem anh có bản lĩnh này không.” Lưu Niên che chặt vết thương đang chảy máu không ngừng vì động tác kịch liệt, đi về phía đối diện.

Vào lúc cơ thể hai người lướt qua nhau, Lưu Niên nhắm chuẩn thời gian, đâm mạnh đầu kim tiêm vào sau lưng anh ta, dùng sức đẩy tất cả thuốc an thần ở bên trong vào.

Người đàn ông hừ một tiếng, mềm nhũn ngã xuống đất.

Sau khi làm xong tất cả, Lưu Niên ngồi bệt xuống đất, mở miệng thở dốc. Sau khi khôi phục chút sức lực, anh ấy không chút do dự mà đẩy mở cửa phòng.

Mặc kệ những gì người đàn ông kia nói có phải là thật không, anh ấy cũng nhất định phải rời khỏi nhà họ Mộ trước.

Lưu Niên điên cuồng chạy ra ngoài, anh ấy muốn đi tìm Mộ Chỉ Ninh, muốn tự mình hỏi cô ta rằng, rốt cuộc những gì người đàn ông kia nói có phải là thật không!

Dọc theo con đường nhỏ mà tối qua Mộ Chỉ Ninh đưa mình vào, Lưu Niên tìm được cửa sau, lảo đảo đi ra ngoài.

Bởi vì quá gấp gáp muốn có được câu trả lời từ Mộ Chỉ Ninh, Lưu Niên hoàn toàn không quan tâm đến vết thương trên người mình đang bắt đầu chảy máu, cuối cùng anh ấy không đủ sức lực mà ngã xuống đất.

Lưu Niên cố gắng dùng cánh tay chống đỡ cơ thể, cố gắng không để bản thân mình ngã, nhưng đầu lại rất mơ hồ.

Trong lúc mơ màng, Lưu Niên nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ đi về phía mình, đuôi váy dài lắc lư qua lại.

“Ngất rồi?”

Người phụ nữ đứng vững trước mặt Lưu Niên, quan sát anh ấy một lúc, giọng nói lạnh lùng không có bất kỳ cảm xúc gì.

Trong trạng thái nửa hôn mê, Lưu Niên chỉ cảm thấy giọng nói này nghe rất quen tai, muốn cố gắng ngẩng đầu lên để nhìn rõ xem đó là ai, nhưng trước mặt anh ấy tối đen như mực, sau đó hoàn toàn ngất đi.

Đợi Lưu Niên tỉnh lại lần nữa, anh ấy phát hiện cô gái đứng trước mặt mình thế mà lại là…

Sanh Ca.

“Cô… Cô chưa chết?”

“Thật ngại quá, khiến anh thất vọng rồi.”

Sanh Ca mỉm cười, không hề có ý định rời đi. Sau khi xử lý xong chuyện của Mộ Chỉ Ninh, cô đã cố tình đến tìm Lưu Niên.

“Có lẽ anh vẫn chưa biết, vì phạm nhiều tội nên cô Mộ của anh đã bị đưa vào đồn cảnh sát rồi, mà anh cũng cách ngày đó không còn xa nữa đâu.”

“Chuyện này sao có thể!”

Đáy mắt của Lưu Niên đan xen giữa sự kinh ngạc và phẫn nộ: “Nhất định là do người phụ nữ độc ác như cô cố ý hãm hại cô ấy!”

“Rốt cuộc việc này là như thế này, anh vẫn nên tự mình đi hỏi cô ta đi.”

Sanh Ca lười nói nhiều lời với anh ấy.

“Cô thật là không biết xấu hổ! Đừng tưởng rằng cô có thể rửa sạch những tội ác kia của cô! Cho dù tôi có vào tù thì cũng sẽ nghĩ mọi cách để khiến cô gặp báo ứng!”

“Được, tôi sẽ chờ xem.” Sanh Ca hừ lạnh, từ cao nhìn xuống Lưu Niên quần áo rách nát: “Nhưng bây giờ anh hãy nói tôi biết trước, Phong Ngự Niên đang ở đâu?”

Lưu Niên ngẩng đầu nhìn Sanh Ca cao ngạo, nằm trên đất không ngừng bật cười lớn tiếng.

“Anh cười cái gì?” Sanh Ca nhíu mày.

“Tôi cười cô không hề thay đổi gì cả, vẫn chỉ biết ỷ lại vào sếp như trước khi ly hôn.”

Lưu Niên chỉ còn hơi thở cuối cùng, thu lại nụ cười, giọng điệu vô cùng hung ác: “Tôi vốn tưởng rằng cô chết đi sống lại một lần thì sẽ thay đổi, sẽ nhìn rõ hiện thực, xem ra tôi vẫn đánh giá cô quá cao rồi.”

Mặc dù trên mặt Sanh Ca có chút nghi ngờ, nhưng cũng lười giải thích với anh ấy, nên cô không nói lời nào cả.

“Cô tưởng rằng cô vẫn còn có thể có được sếp thêm lần nữa sao? Tôi nói cô nghe, không thể nào đâu! Sếp sẽ không thích người phụ nữ có lòng dạ rắn rết như cô đâu.” Ánh mắt Lưu Niên nhìn cô tràn đầy sự chán ghét.

Nói ra những lời này đã tốn không ít sức lực, Lưu Niên nằm trên đất không ngừng thở dốc, đường nét gương mặt trở nên vặn vẹo vì đau đớn.

Sanh Ca hờ hững nhìn anh ấy: “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi hỏi lần cuối cùng, Phong Ngự Niên đang ở đâu?”

“Tôi sẽ không nói cho cô biết đâu! Có chết cũng không! Cô đừng nghĩ đến việc tìm sếp nữa!” Lưu Niên hét lên một cách điên loạn: “Đợi sau khi sếp về, anh ấy nhất định sẽ trả thù cô gấp ngàn lần, anh ấy sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”

“Tốt lắm.”

Sanh Ca quay người rời đi: “Hy vọng khi ở trong đồn cảnh sát, anh vẫn còn có thể mạnh miệng như vậy.”

Cô nhanh chóng mở cửa lên xe.

Dù Lưu Niên không nói, cô cũng có cách để biết tung tích của Phong Ngự Niên.

Cô nâng tay nhìn đồng hồ, nhân lúc thời gian vẫn còn sớm, cô định lái xe đi đến nhà cổ nhà họ Phong một chuyến.

Cứ nghĩ đến mặt mũi của hai mẹ con đáng ghét kia, cô lại không nhịn được mà lạnh mặt, nhíu mày lại.

Chạy về phía trước thêm một đoạn nữa là có thể rẽ vào khu biệt thự quen thuộc, Sanh Ca giảm tốc độ.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến cô không thể không dừng xe lại ở bên đường.

“Sao vậy?”

“Giám đốc, không hay rồi, bên khu quay phim xảy ra chuyện rồi!” Trong điện thoại, giọng điệu của Tang Vi rất hoảng hốt lo sợ.

“Cô đừng gấp, bình tĩnh đã rồi từ từ nói, bên khu quay phim thế nào?” Sanh Ca dựa lên lưng ghế, sắc mặt từ từ trở nên nghiêm trọng.

“Có hai người tham gia cuộc thi đột nhiên xảy ra tranh chấp, trong đó có một người có gia thế hùng hậu, muốn nuốt lời rút khỏi cuộc thi, còn muốn kiện Angel chúng ta lên toà án… Giám đốc, phải làm sao đây? Chị mau qua đây một chuyến đi!”

Giọng của Tang Vi mang theo sự nghẹn ngào.

“Biết rồi, bây giờ tôi sẽ về ngay, cô đợi tôi trong phòng làm việc đi.” Sanh Ca nói rồi cúp máy.

Cô nhìn khu biệt thự ngày càng nhỏ đi trong kính chiếu hậu, hừ lạnh một tiếng, đạp chân ga chạy nhanh về phía ngược lại.

Tang Vi đã cầm đầy đủ tài liệu chờ dưới lầu công ty, khi nhìn thấy cô đến, cô ấy dường như nhìn thấy cứu tin, lập tức nhào lên.

“Giám đốc, chị xem trước đi, đây là do người phụ trách bên kia gửi cho em.”

Tang Vi vội vàng đặt tài liệu vào trong tay Sanh Ca: “Hai người xảy ra tranh chấp đó, một người là diễn viên đã debut ba năm, một người là một cô chủ của nhà giàu nào đó ở thành phố Lâm, hai bên không ai nhường ai, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ quay phim, chị thấy nên làm thế nào?”

Sanh Ca nhận lấy tài liệu, đọc lướt nhanh như gió, sau khi hiểu rõ đại khái tình hình, cô trở tay đóng tài liệu lại.

“Giám đốc?” Tang Vi căng thẳng hỏi.

Cô ấy vừa mới vào nghề chưa lâu, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, cô ấy sợ mình xử lý không tốt, sẽ gây nên tổn thất lớn cho Angel.

“Binh đến tướng ngăn, nước lên đất chặn, chẳng lẽ Angel chúng ta còn sợ cô ta sao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.