Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 18: Chương 18: Dám chơi tôi? Vậy để tôi dạy cô chữ “chết” viết như thế nào




Sanh Ca nhíu mày, trừng mắt nhìn sang: “Trợ lý Khổng, xin hãy giữ mồm giữ miệng, vị trí của tôi là do Tổng giám đốc Lộc phê chuẩn, nếu cô không hài lòng, có thể yêu cầu Tổng giám đốc Lộc giải thích.”

Khổng Thục không phản bác được, chỉ giận dữ nhìn cô chằm chằm.

Cô không hề cảm thấy khó chịu, mỉm cười rồi nhấp một ngụm cà phê: “Tôi quả thực là người thiếu kinh nghiệm, nhưng cô cũng không có tư cách chất vấn trình độ học vấn của tôi.”

Khổng Thục nghe xong bật cười, thu tay lại, nhìn cô châm biếm: “Ồ? Cô tốt nghiệp đại học giả nào vậy? Lên hẳn khoa chính quy à? Từ vị trí giám đốc ở Angle trở lên yêu cầu ít nhất phải có bằng cấp nghiên cứu sinh, cô có đủ tư cách không?”

“Tôi không học đại học, ở tuổi 14 tôi quá nhàn rỗi. Thông qua học thuật luận chứng tiện tay lấy luôn bằng tiến sĩ ở Manchester, cũng không biết gia đình họ có được coi là bằng giả không?”

Cô nói một cách thản nhiên, như thể chỉ đang kể lại một chuyện rất bình thường không hề hệ trọng.

Khổng Thục kinh ngạc nhìn cô, vẻ mặt khó tin.

Lấy bằng tiến sĩ Manchester năm 14 tuổi. Đây có còn là con người không?

Nếu Manchester được coi là Đại học giả, vậy thì trường cũ mà cô ta tốt nghiệp được coi là gì?

Khuôn mặt của Khổng Thục càng trở nên khó coi, cô ta cố gắng chống đỡ, quái gở nói một câu: “Cho dù cô có bằng cấp ở Manchester thì đã sao, kinh nghiệm làm việc là điều quan trọng nhất trong ngành của chúng ta, cô Sanh đây có thể ngồi vững ở vị trí này hay không, vậy thì vẫn chưa chắc chắn. “

Nói xong cô ta lắc hông đi ra ngoài.

“Đúng lại.”

“Cô Sanh, cô còn muốn dặn dò thêm?”

Sanh Ca lạnh lùng nhìn cô ta, nhíu mày mỉm cười: “Tôi có ngồi vững trên vị trí này hay không, không phải là chuyện cần cô quan tâm, trong đống tài liệu này trộn lẫn với những tài liệu cũ nát của mấy bộ phận trong năm năm qua, vẫn nên nhờ trợ lý Khổng phân loại từng cái một, sắp xếp chúng một cách chính xác và đưa lại cho tôi. “

Khổng Thục giật mình.

Cái này... Cái này làm sao mà cô biết được?

Lúc đến, cô ta cố tình chọn một tập tài liệu siêu phức tạp, một phần bằng tiếng Tây Ban Nha, những người mới đến không thể hiểu được.

Cô ta không dám tin vào ma quỷ, nhưng vẫn tiến về phía trước và ôm lấy tập tài liệu.

“Còn nữa.”

Bị gọi lại, Khổng Thục có chút khó chịu, nghiến răng trừng mắt nhìn cô.

“Cô Sanh, còn muốn dặn dò gì nữa?”

Sanh Ca nhìn cô ta, một nụ cười đầy ẩn ý: “Tôi nhắc nhở cô lần cuối, phải gọi là giám đốc.”

Khuôn mặt của Khổng Thục rất khó coi, cô ta đóng sầm cửa lại và rời đi.

Sanh Ca lắc đầu bật cười, những thủ đoạn nhỏ này, mười mấy tuổi cô đã lĩnh hội được rồi, muốn giở trò với cô, e rằng vẫn còn non lắm.

Tập đoàn Phong Thị, văn phòng Tổng giám đốc.

“Tổng giám đốc Phong, đã tìm được vị trí của cô Sanh Ca.”

Ngay sau khi Phong Ngự Niên kết thúc cuộc họp, Lưu Niên đã đẩy cánh cửa bước vào, đưa xấp tài liệu cho anh.

“Người của chúng ta đã điều tra bên tập đoàn Angle, phát hiện hôm qua cô ấy đột nhiên bước vào Angle nhậm chức. Có vẻ như... Chức vụ cũng không nhỏ, hôm nay là ngày đầu tiên làm việc chính thức.”

Vẻ mặt Phong Ngự Niên bỗng trở nên u ám rất đáng sợ.

Nhanh chóng ly hôn, nhanh chóng đi làm việc, đây là được Lộc Hoa bao nuôi sao?

Đây có phải là điều mà cô gọi là không thẹn với lương tâm không?

Còn nói là không ngoại tình?

Nghĩ đến đây, sự tức giận trong đôi mắt đen của anh bỗng cuộn lên, bỗng nhiên cảm thấy mình bị chụp cái mũ xanh trên đầu.

Dám chơi với Phong Ngự Niên này, cô là người đầu tiên!

“Gửi địa chỉ công ty của Angle qua đây.”

“A?” Lưu Niên ngây người một lúc, anh ấy mới phản ứng lại: “Vâng thưa Tổng giám đốc Phong.”

Sanh ca - Người ngồi trong văn phòng làm việc đang học thuộc đống tài liệu, bất ngờ hắt hơi hai lần.

Có phải ai đó đang mắng cô không?

Có lẽ ngày hôm qua Phong Thanh Thanh bị cô chỉnh đốn lại quá thảm hại.

Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần và chuyên tâm vào công việc.

Chỉ sau một ngày, cô đã ghi nhớ trong đầu tất cả những tài liệu mà người khác phải xem mất ba ngày mới xong, Khổng Thục thấy cô có thể tan làm đúng giờ, tức giận bẻ gãy một thỏi son.

Sanh Ca xoa xoa vai đau nhức của mình, đi thang máy xuống nhà để xe.

Nhưng... Sáng nay cô ngồi xe của Lộc Hoa đến đây, còn chiếc xe mới chiều nay mới được đưa vào nhà để xe, nhưng lại quên không nói cho cô biết vị trí, làm thế nào cô tìm được đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.