Sanh Ca cau mày hỏi: “Anh ấy làm sao?”
“Anh Phong, anh ấy... mất rồi...”
Sanh Ca nghe xong, chết lặng tại chỗ.
Mất rồi?
Đêm hôm trước anh còn thức thâu đêm kể chuyện cho cô nghe, tại sao chỉ sau một giấc ngủ tỉnh lại lại nói anh mất rồi?
Sanh Ca không tin: “Mất rồi là sao? Có phải anh ấy lại giở trò lừa tôi nữa không?”
Giọng nói Lộc Thập Nhất càng lúc càng nghẹn ngào.
“Lộc Thập Cửu nói, cái tên mặc đồ đen định giết cô vào tối hôm trước bị anh Phong phát hiện ra, anh ấy mới bảo Lộc Thập Cửu đánh lạc hướng, sau đó một mình anh ấy đi giết đám người kia vì cô, nhưng mà... anh ấy mãi không thấy quay lại...”
Sanh Ca loạng choạng lùi về sau một bước, biểu cảm gương mặt chuyển dần từ bàng hoàng sang vô thức, cô nở một nụ cười chua chát.
“Không thể nào! Tôi không tin, cái đồ khốn kiếp nhà anh ta sao có thể chết dễ dàng như vậy?”
Lộc Thập Nhất không đáp lại, anh ta chỉ nhìn cô chủ nhà mình vẫn còn đang hoài nghi, nhất thời không cầm được nước mắt mà rơi lệ.
Sanh Ca thấy vậy, lập tức mất bình tĩnh không ngừng mắng nhiếc: “Khóc cái gì mà khóc! Đàn ông đàn ang mà hở tí là khóc lóc, còn khóc nữa tôi trừ anh nửa năm tiền lương!”
Lộc Thập Nhất vừa nghe thấy cô nói thế, càng khóc thảm hơn.
“Hu hu cô chủ, anh Phong anh ấy... người tốt như vậy, trẻ trung đẹp trai như vậy mà mất rồi, cô còn trừ lương tôi! Tôi thật là đáng thương! Tôi không thể ngừng khóc nổi!”
Sanh Ca nhìn một người đàn ông mét tám sức dài vai rộng đang khóc tu tu trước mặt mình, thảm không thể tả, cô nhất thời cũng không dằn được lòng, hai hốc mắt thoáng chốc đã đỏ đọc.
Cô hít một hơi thật sâu, giọng điệu bình thản: “Nếu chỉ là không thấy anh ta quay lại thì cũng chưa chắc đã chết, cử người đi tìm! Sống thấy người chết cũng phải thấy xác!”
“Cô chủ! Cô chủ!”
Lộc Thập Ngũ hớt hải chạy vào trong phòng Sanh Ca, nói: “Tự Niên vừa gọi điện thoại đến, nói là mong cô sắp xếp công việc trở về, anh Phong đang đợi cô ở biệt thự bên biển!”
“Anh Phong chưa chết? Anh ấy về rồi sao? Tối qua không bị thương chứ?” Lộc Thập Nhất sụt sịt mũi, anh ta vô cùng mừng rỡ.
Sanh Ca không nói gì, cô nhìn Lộc Thập Ngũ, chờ anh ta trả lời.
Lộc Thập Ngũ lắc đầu: “Không biết, Tự Niên chỉ nói như vậy, nhưng nếu anh Phong đã ở biệt thự bên biển chờ cô chủ thì chắc là cũng an toàn trở về rồi.”
Nghe tới đây, Sanh Ca và Lộc Thập Nhất mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Thu xếp đồ đạc, đặt vé máy bay giờ sớm nhất, chúng ta lập tức về thành phố Phương.”
Cô muốn xem xem rốt cuộc Phong Ngự Niên và Lộc Thập Cửu giở trò gì!
“Vâng, cô chủ.”
Nhóm người bọn cô nhanh chóng đã có mặt trên chuyến bay sớm nhất cùng ngày trở về thành phố Phương.
Về tới biệt thự bên biển, cũng đã chập tối.
Thời tiết vào đông, trời cũng tối hơn, cảm tưởng như chỉ một lúc nữa thôi sẽ đổ một cơn mưa thật to.
Gió rét thổi qua cắt da thịt, nhưng vẫn không ngăn được bước chân của Sanh Ca.
Bước vào trong biệt thự, Lộc Thập Cửu không có ở đó, cả tòa biệt thự vô cùng yên tĩnh.
Sanh Ca cảm thấy thật kỳ lạ, cô vội mở cửa nhà ra.
Đập vào mắt cô là khung cảnh cửa số mở toang hoang, gió lạnh luồn vào, ngay cả đèn cũng không bật, phòng bếp cũng không còn ai ra chào đón cô, đưa dép cho cô thay như thường ngày nữa.
“Phong Ngự Niên?”
Sanh Ca lớn giọng gọi, nhưng không có ai đáp lại.
Cô nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên giá treo quần áo, trên đó có gài một bức thư nhỏ.
Bên trên viết: “Thời tiết chuyển lạnh rồi, cho dù ở trong phòng cũng phải mặc thêm áo ấm, em rất xinh đẹp, cho dù mặc thêm áo bông thật dày đi chăng nữa thì vẫn đẹp.”
Sanh Ca nghi hoặc, cô lập tức xông lên tầng trên: “Phong Ngự Niên! Anh làm cái trò khùng điên gì vậy!”
Đáp lại cô vẫn chỉ là khoảng không tĩnh mịch kéo dài.
Sanh Ca lại đi vào phòng anh, chăn chiếu được gấp ngăn nắp chỉnh tề, giường cũng không có hơi ấm, rất lạnh lẽo.
Ngoại trừ tiếng gió thổi làm rèm cửa vốn mỏng mảnh trong vòng phát ra tiếng sàn sạt, thì tuyệt nhiên không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Sanh Ca càng lúc càng không hiểu, trong lòng cô dâng lên dự cảm chẳng lành, cô lại đi lên tầng ba, vẫn không thấy người.
Tìm quanh một hồi, cô lại trở lại phòng khách, chợt, cô nhìn thấy mảnh giấy nhỏ gài trong giỏ trái cây.
“Hoa quả có nhiều vi-ta-min, em ăn nhiều một chút.”
Mặt tủ lạnh cũng có dán giấy ghi nhớ, Sanh Ca đi tới, lấy nó xuống.
“Phải ăn nhiều cơm, nhiều rau, sau này không được kén ăn nữa, nấm không tốt, nhưng lại có nhiều chất dinh dưỡng, em gầy lắm, có mập hơn mười cân nữa anh vẫn thích em.”
Sanh Ca lại đi vào phòng bếp, lấy giấy nhớ được dán trên máy pha cà phê xuống.
“Sau này ban đêm nên bớt uống cà phê và trà, công việc có bận cũng phải chú ý sức khỏe, thấy em thức khuya, anh đau lòng lắm.”
Trái tim Sanh Ca hơi xúc động, cô càng cảm thấy thật kỳ lạ: “Phong Ngự Niên, anh ra đây! Rốt cuộc anh đang làm cái quái gì vậy hả?”
Đợi mấy phút vẫn không có phản hồi, mãi tới khi cô nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Cô thấy trong lòng mừng rỡ, nhanh chân chạy ra mở cửa.
“Sao anh lại không mang theo chìa khóa...”
Lời nói của cô tức thì ngưng bặt.
Bởi vì người đứng ngoài cửa kia là Tự Niên.
Anh ta ôm một cái lọ sứ màu xanh, có hoa văn, nước mắt còn vương trên mặt, hốc mắt cũng đỏ đọc.
Sau lưng anh ta, còn có Thất Niên, Thập Niên, bọn họ cũng đang khóc, mấy người vệ sĩ Lộc Thập Nhất, Lộc Thập Nhị cũng đứng bên cạnh, trông vẻ mặt bọn họ rất khó coi.
Sanh Ca cảm thấy trái tim mình hụt đi một nhịp, dự cảm chẳng lành kia của cô lập tức bùng lên mạnh mẽ.
Cô nhìn bọn họ, lạnh lùng hỏi: “Phong Ngự Niên đâu rồi?”
Tự Niên nhìn xuống cái lọ mình đang ôm trong ngực, giọng nói tràn ngập đau xót: “Anh ấy, ở đây.”
Sanh Ca theo ánh mắt anh ta từ từ nhìn xuống, thế rồi trong lòng cô cũng đoán được, nhưng cô vẫn không tin.
Tự Niên vừa lau nước mắt vừa kể lại: “Đêm qua boss và chúng tôi lặng lẽ đến kho hàng bỏ hoang ở ngoại thành để xử lý đám người mặc đồ đen kia giúp cô, không ngờ bọn chúng giở thủ đoạn tẩm xăng đốt toàn bộ kho hàng, lúc chúng tôi đuổi tới nơi thì anh ấy đã chìm trong biển lửa...”
Tự Niên không cách nào nói tiếp được, nước mắt cứ không ngừng chảy xuống...
Tất cả mọi người đều không ngăn được tâm trạng thương xót...
Sanh Ca cũng bị bầu không khí này làm ảnh hưởng, hốc mắt cô đỏ lên, nhưng gương mặt và giọng nói vẫn tỏ ra lạnh nhạt, cô cười chế giễu: “Cho nên ý anh đây là lọ đựng tro cốt của anh ấy? Anh nghĩ tôi sẽ tin mấy trò nhảm nhí này hả?”
Thất Niên, Thập Niên càng khóc ghê hơn, Tự Niên cũng không nhịn được mà nghẹn ngào.
“Cho dù cô tin hay không thì boss cũng đã bị ngọn lửa đó thiêu cháy biến dạng, anh em chúng tôi cũng không nỡ nên mới hỏa thiêu cho anh ấy, nghĩ tới hồi còn sống anh ấy yêu thương cô nhiều như vậy nên mới đem anh ấy về đây, sau đó sẽ mang tro cốt về lại nhà cổ nhà họ Phong.”
Sanh Ca đờ người nhìn chiếc lọ đựng tro cốt của Phong Ngự Niên, trước mắt cô, dường như đang tái hiện lại cảnh tượng cơn ác mộng cô gặp phải đêm hôm đó tại thành phố S.
Ánh mắt đau đớn và tuyệt vọng của anh trong biển lửa, chưa bao giờ mờ đi trong kí ức của cô.
Không ngờ nó lại trở thành sự thật.
Bàn tay cô run rẩy, đón lấy chiếc lọ từ tay Tự Niên.
Giọt nước mắt không tự chủ được mà lăn xuống đôi gò má.
Cô gạt nước mắt, cười gằn nhìn Tự Niên, giọng nói khàn đặc: “Có phải mấy người hợp sức lại lừa tôi không? Chọn đại một cái lọ rồi mang tới lừa tôi, tưởng tôi sẽ tin chắc? Cho dù anh ta có chết thật thì tôi cũng phải thấy xác!”
“Anh ta nghĩ làm thế này sẽ khiến tôi nhỏ nước mắt? Nghĩ tôi sẽ cho anh ta cơ hội lần nữa? Nằm mơ đi!”
“Tro cốt đúng không? Vậy tôi sẽ đập vỡ nó, để xem anh ta còn giả vờ nữa không?”
Hốc mắt cô đỏ đọc, biểu cảm vẫn lạnh tanh như vậy, cô giơ cái lọ lên trên cao, giống như sắp sửa buông tay ra để nó rơi xuống.
“Đừng!”
Năm sáu người anh em Tự Niên, Thất Niên, Thập Niên đồng loại kêu lên, đồng thời quỳ xuống.
“Boss anh ấy thật sự đã đi rồi! Cho dù cô tin hay không thì anh ấy cũng sẽ không bao giờ trở lại nữa! Vốn dĩ trên người anh ấy có vết thương, tối qua lúc đi tới đó, anh ấy cũng là mang theo tâm trạng sẵn sàng ra đi rồi, anh ấy là vì cô mà mất!”
Sanh Ca kinh hoàng nhìn xuống bọn họ.
Những người này đều là anh em vào sinh ra tử với Phong Ngự Niên, đều là những người đàn ông chân chính mình đồng da sắt.
Chỉ vì một lọ tro cốt mà lại quỳ xuống dưới chân cô?