Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 266: Chương 266: Hội chứng suy kiệt, đếm ngược tới khi chết




“ Boass, anh tỉnh lại đi”

Tự Niên giữ vững sự tỉnh táo chạy lại kiểm tra tình hình của Kỷ Ngự Đình, người anh không bị thương cũng không bị trúng đạn.

Vậy thì chỉ có thể là...

Virus trong cơ thể anh bốc phát?

Tự Niên run rẩy kiểm tra nhịp đập mạch của anh.

Mạch đập rất đều.

Anh ta hít một hơi.

May mà người vẫn sống chỉ là bị ngất đi thôi.

Anh ta nắm lấy cánh tay của Kỷ Ngự Đình cõng anh trên lưng rồi bình tĩnh sắp xếp.

“Thất Niên và Thập Niên và tôi rú lui trước, những người khác che chở cho nhau, trong vòng mười phút tất cả an toàn rút lui, trong vòng hai ngày tự trở về thành phố S chờ lệnh.”

“Đã rõ.”

Sau khi sắp xếp xong Tự Niên cũng Kỷ Ngự Đình đang hôn mê chưa tỉnh chạy điên cuồng trong khu rừng.

Thất Niên và Thập Niên theo sau luôn mang trong mình sự đề phòng để ngăn chặn việc bị đánh úp phía sau.

Bọn họ nhanh chóng rút khỏi biên giới ngồi trực thăng trở về thành phố S.

Trên trực thăng Kỷ Ngự Đình vẫn chưa tỉnh lại sắc mặt thì ngày xanh tái nhợt cơ thể cũng lạnh đi.

Tự Niên lại sờ cổ anh, ngày càng kém, hơi thở cũng rất yếu.

“Nhanh lên! Bay nhanh nữa lên!”

Tự Niên rống lên, khóe mắt đỏ bừng, cổ họng nghẹn lại: “Boss, anh không thể chết được! Anh kiên cường thêm chút nữa chúng tôi sắp đến phòng thí nghiệm rồi, có bác sĩ ở đó anh sẽ không sao đâu.”

Thất Niên và Thập Niên trẻ tuổi hơn nên đã không kìm chế được mà rơi nước mắt.

Hai người ngồi xổm xuống bên cạnh Kỷ Ngự Đình, vừa khóc vừa giúp anh xoa tay, nghĩ làm vậy sẽ có thể làm mấy cơ thể lạnh lẽo của anh.

Ba tiếng sau, bọn họ đã đến phòng thí nghiệm trong đêm.

Dịch Tử Minh đã tiêm một liều chất ức chế tăng cường hiệu quả của thuốc, sắc mặt Kỷ Ngự Đình mới dần dần trở lại bình thường.

Hàng lông mi của anh run lên, anh tỉnh lại trong tình trạng ý thức mơ hồ.

Sau khi tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn anh đảo mắt nhìn quanh phòng.

Thấy khóe mắt của Tự Niên rất đỏ hình như là vừa khóc.

Dịch Tử Minh đang nhìn vào tờ giấy xét nghiệm virus của mình, vẻ mặt cũng rất khó coi, giống như sắp khóc vậy.

“Sao thế?”

Kỷ Ngự Niên chống đỡ cơ thể ngồi dậy.

Trả lời anh là sự im lặng của hai người.

Căn phòng tràn ngập cảm xúc buồn bã và suy sụp.

“Tử Minh, cơ thể tôi đến giai đoạn nào tôi có thể cảm nhận được, cậu không cần phải giấu tôi, cho dù kết quả có xấu thế nào thì tôi cũng đều có thể chấp nhận.”

Dịch Tử Minh kìm nén nghẹn ngào: “Xin lỗi anh Ngự, là do tôi vô dụng, lâu vậy rồi vẫn không thể tìm ra cách chữa khỏi virus trong cơ thể anh.”

Tay anh ta run rẩy đưa tờ giấy xét nghiệm cho Kỷ Ngự Đình rồi nói tiếp: “Chất ức chế đã dùng quá nhiều lần, cơ thể anh đã sản sinh khách thể, từ lần đầu tiên bảy ngày tiêm, lần sau năm ngày tiêm, bây giờ ba ngày thậm chí là phát bệnh là phải tiêm, đợi đến khi cơ thể anh hoàn toàn thích nghi với tác dụng của chất ức chế thì không thể kiềm chế virus được nữa.”

“Hơn nữa, trong khoảng thời gian này virus trong cơ thể anh lại lan ra, lần này anh ngất xỉu thêm cả chuyện lúc trước anh có đề cập với Tự Niên về vấn đề thể lực kém là vì cơ thể anh đã xuất hiện hội chứng suy kiệt.”

Kỷ Ngự Đình khẽ cau mày đôi môi trắng bệch: “Sẽ suy kiệt tới mức nào?”

“Trường hợp nghiêm trọng nhất thì toàn bộ cơ thể sẽ bị tê liệt hơn nữa anh Ngự, đây chỉ là biến chứng về thể chất cho tới thời điểm hiện tại, tôi không biết cơ thể anh có gặp vấn đề gì khác không khi chất ức chế đang mất dần hiệu quả đối với virus.”

Đôi mắt Dịch Tử Minh chất chữa sự buồn đau: “Tóm lại... tình hình rất không lạc quan.”

Nói xong câu này căn phòng lại một lần nữa chìm vào im lặng kéo dài.

Bầu không khí nặng nề.

Kỷ Ngự Niên khẽ cười rồi hỏi: “Thế anh thử tính xem tôi còn có thể sống được bao lâu nữa?”

“Không quá năm tháng?”

“Đúng thế, với điều kiện là cơ thể anh được điều dưỡng rất tốt...”

Tự Niên im lặng đứng một bên nghe, bàn tay nắm chặt nổi lên gân xanh.

Anh ta cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt.

“Được, tôi biết rồi.”

Kỷ Ngự Niên sững sờ hồi lâu mới gật đầu như thể đã ngầm thừa nhận bản án tử hình từ bác sĩ.

“Tử Minh, cậu ra ngoài trước đi tôi có vài chuyện muốn bàn bạc với Tự Niên.”

Dịch Tử Minh kìm nén không rơi nước mắt gật đầu rồi đi ra ngoài, sau đó giúp anh đóng cửa lại.

Kỷ Tự Niên quay đầu nhìn Tự Niên đang đứng cách đó không xa mỉm cười nói: “Này, đừng có buồn rầu như vậy chứ, ông đây còn chưa chết, lại đây.”

Tự Niên lấy tay lau nước mắt đờ đẫn đi đến đứng bên cạnh giường Kỷ Ngự Niên.

“Tôi không khóc! Anh chính là một tên lãnh đạo chỉ biết bóc lột và chèn ép tôi, thấy anh thảm hại như vậy tôi vui còn chưa kịp nữa là!”

Kỷ Ngự Niên thấy vậy bật cười: “Rất tốt, cậu không có lương tâm là tôi yên tâm rồi.”

Tự Niên khó chịu quay mặt đi không qua tâm nữa.

Kỷ Ngự Đình nói tiếp: “Từ sau khi Ninh Thừa Húc bị cắt chức vị trí cục trưởng cục điều tra bí mật đã bị bỏ trống, mấy ngày nay tôi sẽ viết thư giới thiệu cho anh, để Thất Niên Thập Niên làm cấp dưới của cậu, với năng lực của cậu chậm nhất là một tháng là có thể thành công nhậm chức.”

Tự Niên kinh ngạc nhìn anh ánh mắt chua xót: “Boss, anh muốn đuổi tôi đi sao?”

“Năng lực của cậu không yếu, khi tôi chết đó sẽ là nơi tốt nhất cho các cậu.”

Tự Niên kiên quyết lắc đầu: “Nhưng tôi không đồng ý! Trừ khi anh đánh chết tôi bằng không tôi sẽ không đi, hơn nữa Thất Niên và Thập Niên chắc sẽ không tình nguyện đi với tôi đâu.”

Kỷ Ngự Đình cân đo đong đếm: “Ninh Thừa Húc là chỉ huy thứ hai của cục điều tra quốc gia, anh ta luôn tàn nhẫn và độc ác, thích nhổ cỏ tận gốc, nếu như anh ta biết tôi bị bệnh sẽ nhân cơ hội chiếm lấy vị trí của tôi, các cậu đã theo tôi nửa đời người rồi, anh ta sẽ không tha cho các cậu.”

“Tôi biết.”

Ánh mắt Tự Niên kiên định: “Anh ta muốn giết tôi thì anh ta tới đi, dù sao thì tôi cũng không đi!”

“Đây là mệnh lệnh!”

Ánh mắt Kỷ Ngự Đình nghiêm nghị, hiếm khi anh bình tĩnh nói chuyện với anh ta như vậy: “Theo một lãnh đạo không hợp tình hợp lý như tôi sẽ không có lợi gì cả, cậu xem, tôi cũng chẳng có kết cục tốt...”

Anh còn chưa nói xong thì Tự Niên đã nặng nề quỳ xuống.

“Boss, anh giận tôi sao? Lời tôi nói lúc nãy chỉ là đùa anh thôi, biết anh bị bệnh tôi còn thấy tồi tệ hơn cả khi mình chết, đối với tôi anh không chỉ là cấp trên mà còn là anh em là người thân duy nhất của tôi.”

Anh ta quỳ hai chân hướng về phía giường của Kỷ Ngự Đình, hai tay nắm chặt vào thành giường, ánh mắt anh ta là sự cầu khẩn bất lực khi bị bỏ rơi.

“Mạng của tôi là do anh cho, tôi chỉ thừa nhận anh! Anh không thể đuổi tôi đi! Trừ chuyện này tôi sẽ không làm trái bất kù mệnh lệnh nào của anh, boss, anh đừng đuổi tôi đi...”

Anh ta cố kìm nước mắt rồi nhìn Kỷ Ngự Đình một cách kiên quyết.

Khuôn mặt Kỷ Ngự Đình tái nhợt trông rất kém, đôi mắt ũ ũ đối diện với anh ta.

Suy cho cùng đó là người anh em đã gắn bó với mình bao nhiêu năm.

Bình thường tính cãi cọ với nhau, đây là lần đầu tiên nói ra những lời từ tận đáy lòng như vậy, Kỷ Ngự Đình thấy cảm động.

Anh cố vực tinh thần giơ tay đánh nhẹ lên đầu Tự Niên.

“Cái cậu này, còn cứng đầu hơn cả tôi, nói đến mức làm tôi miệng đắng lưỡi khô mà vẫn kiên quyết như vậy.”

Tự Niên vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh rót một ly nước ấm đưa cho anh.

“Không đi là không đi, chuyện này không có gì để bàn bạc!”

Tự Niên rất khó chịu nên vội vàng chuyển chủ đề nhắc nhở anh: “Boss, anh nên nghĩ xem làm thế nào để nói với cô Sanh Ca đi, nửa năm trước vì tưởng anh chết mà cô ấy đã buồn đến mức như vậy, lần này...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.