Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 27: Chương 27: Hôm nay là tới đây để đòi nợ




Lưu Niên không nói gì, nhưng nhìn trong ánh mắt đó đã có thể biết rõ.

Nếu như không phải chuyện này quá đặc thù, anh ấy nhất định sẽ không nghi ngờ Mộ Chỉ Ninh. Nhưng mà ngày đó, anh ấy vừa nói với Mộ Chỉ Ninh chuyện sếp tới bãi đỗ xe của Angle để tìm Sanh Ca, người kia lại bị người ta cố ý bao vây ở trên đường rồi.

Quả thật là quá trùng hợp.

Rất khó để không nghĩ rằng chuyện này không có liên quan gì tới Mộ Chỉ Ninh.

Người bên đây lại bày ra vẻ oan uổng, đau lòng nói: “Lưu Niên, tôi luôn coi anh là người bạn tốt nhất, thật không ngờ anh lại đi nghi ngờ tôi? Tôi làm sao có thể sai người hại Sanh Ca chứ, tôi vốn dĩ không biết cô ấy sẽ lái xe đi qua con đường nào mà.”

Trong phút chốc, Lưu Niên cũng mềm lòng trở lại.

“Tôi tin cô là người tốt, chuyện này nhất định không phải là do cô làm. Nhưng mà, cô có nói chuyện đó với người khác không?”

Mộ Chỉ Ninh thoáng ngừng một lúc.

Nếu như Lưu Niên cũng đã nghi ngờ cô ta rồi, bây giờ mà không nói một vài tin tức có ích thì không chừng người kia sẽ điều tra tới những người gần đây cô ta nói chuyện. Tới lúc đó, công tình cô ta xây dựng hình tượng oan ức ở trước mặt Lưu Niên cũng coi như thành công cóc rồi.

Chuyện tới nước này rồi, cô ta chỉ có thể hi sinh người khác thôi.

Mộ Chỉ Ninh làm ra vẻ suy nghĩ, dường như nhớ ra được gì đó bèn nói: “Ngày đó tôi rất đau lòng, Thanh Thanh có gọi tới hỏi thăm tôi, tôi có thuận miệng nói với em ấy...”

Cô ta nói tới đây lại ngừng, vội xua tay nói: “Không không, Thanh Thanh nhất định không thể làm chuyện đó đâu, tôi tin em ấy.”

Lưu Niên có phần nhẹ nhõm, thở dài một hơi đáp: “Cô Mộ, cô là một cô gái tốt, nhưng mà người khác cũng sẽ không đơn thuần và hiền lành như cô đâu.”

Anh ấy nói vài câu quan tâm người ở đây xong bèn nhanh chân rời khỏi khách sạn. Sau đó sai người tới nhà cổ nhà họ Phong điều tra kỹ hơn, tiện thể cũng sai người lặng lẽ xóa đi mối liên quan về Mộ Chỉ Ninh trong chuyện này.

Chờ đến khi Lưu Niên đi rồi, Mộ Chỉ Ninh mới tức giận giậm chân.

Cô ta còn đang khó hiểu vì sao tối qua không có ai quay về báo cáo tình hình, hóa ra là Ngự Niên ra tay cứu con đàn bà chết tiệt đó.

Bây giờ cô ta chỉ có thể lấy Phong Thanh Thanh ra làm bia đỡ đạn, đợi đến khi Ngự Niên biết được chuyện này, nhất định sẽ càng phòng bị ở phía nhà cổ bên kia chặt chẽ hơn nữa. Con cờ Phong Thanh Thanh này, tạm thời không thể sử dụng được rồi.

Uổng công trước đó cô ta đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức để tạo mối quan hệ tốt với Phong Thanh Thanh, loại người nói như rồng leo, làm như mèo mửa đó.

Nhưng mà bảo cô ta buông tha cho con khốn Sanh Ca đó, cô ta sẽ không cam lòng.

Cô ta siết chặt tay thành nắm đấm, bên trong ánh mắt đó chứa đầy hung ác và thâm độc.

Sanh Ca trở về biệt thự của Lộc Hoa, từ chỗ của Lộc Hoa đã có được manh mối chi tiết.

Kẻ thuê đám lưu manh đó là Lý Phi, Phong Thanh Thanh là người đứng bên cạnh giật dây.

Sanh Ca xem xong hết bằng chứng, vẻ mặt lại trở nên nhợt nhạt.

Cô đã đoán được từ sớm chuyện này nhất định là có liên quan tới nhà cổ nhà họ Phong bên đó mà, thế nhưng...

“Chuyện tối hôm qua, thật sự không hề liên quan gì tới Mộ Chỉ Ninh sao?”

Lộc Hoa trầm tư: “Anh đã sai người tới điều tra Mộ Chỉ Ninh rất kỹ rồi.”

“Ừm.”

Lộc Hoa lại hỏi: “Nhưng em đã biết kẻ chủ mưu là ai rồi, định làm thế nào?”

Sanh Ca nhếch khóe môi, sớm đã có dự tính trong lòng cả rồi.

“Anh ba, em mượn vài người vệ sĩ đô con một chút nhé.”

Lộc Hoa ngây ngốc trước dáng vẻ giảo hoạt như một con cáo nhỏ của Sanh Ca, sau lại búng vào chóp mũi cao vút của cô, cưng chiều nói: “Công chúa nhỏ nhà anh đã cần người rồi, có bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”

Sanh Ca nở nụ cười ngọt ngào, giọng mềm mại: “Vẫn là anh ba thương em nhất.”

Trời chạng vạng, ở tại nhà cổ nhà họ Phong.

Lý Phi đang nằm trên ghế trong vườn hoa, thoải mái gọi thợ mát xa tới mát xa mặt cho bà ta.

Cánh cửa sắt đang đóng lại bỗng truyền tới âm thanh bật mở thật vang dội.

Lý Phi bị hù tới bật dậy, mấy nếp trên mặt không chỉ không được mát xa cho tan biến, ngược lại còn lộ ra nhiều hơn.

Bà ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe Rolls-Royce bản giới hạn toàn cầu trực tiếp tông hư luôn cánh cửa sắt, thậm chí cũng không có giảm tốc độ mà vọt thẳng tới chỗ vườn hoa.

Người làm xung quanh đều bị dọa chết khiếp, Lý Phi cũng ngơ ngác chết lặng tại chỗ.

Ngay sau đó, chiếc xe Rolls-Royce đó thản nhiên chạy qua mảnh vườn trồng hoa hồng đang nở rộ nhất.

Cuối cùng, nó lại quay đầu một cái thật ngầu, vững vàng dừng lại trước cửa nhà.

Còn mảnh vườn hoa hồng trước đó còn đang rất đặc sắc kia, ngay sau đó đã bị nát nghiến dưới bánh xe, vô cùng tan hoang.

Lý Phi suýt chút đã mất thở mà ngất xỉu thẳng rồi.

Đó chính là hoa mà bà ta yêu thích nhất.

Mặc kệ kẻ ở trong xe có quyền thế như thế nào, bà ta đều muốn kiện đối phương đến tán gia bại sản.

Lý Phi hùng hổ đi tới chỗ chiếc Rolls-Royce đó, nhìn thấy cửa xe đã mở, một đôi giày cao gót chạm đất xuất hiện đầu tiên.

Tiếp theo đó là một người phụ nữ đi ra, xinh đẹp đến mức có thể so với các nữ minh tinh trên tạp chí, đặc biệt là khí chất vô cùng thanh cao, rất tuyệt.

Lý Phi đứng ngây ra đó, cảm thấy người này có hơi quen, nhưng lại không nhớ được là ai.

Mãi cho tới lúc Phong Thanh Thanh nghe thấy tiếng động đi xuống nhà, nghiến răng nghiến lợi hét to: “Con khốn Sanh Ca kia, mày còn mặt mũi xuất hiện trước mặt tao à, xem tao có xé xác mày ra không.”

Lý Phi ngăn con gái lại, kinh ngạc nhìn qua Sanh Ca đang khoanh tay, sang trọng quý phái đứng ở phía này. Bà ta cả kinh tới mức cằm đều sắp rơi luôn xuống đất.

Mới mấy ngày không gặp, con nhỏ khốn đó sao lại có thể thay đổi như một người hoàn toàn khác thế kia?

Trước đây, làm sao lại không phát hiện được khuôn mặt của nó lại xinh đẹp như vậy nhỉ?

Sanh Ca buồn cười nhìn chằm chằm Lý Phi, khóe miệng cong lên đầy mỉa mai: “Sao thế? Nhanh vậy mà đã không nhận ra tôi rồi à?”

Bây giờ biết được người làm hư mảnh vườn hoa hồng của mình chính là Sanh Ca, Lý Phi vốn hung hăng lại càng thêm hung hăng hơn, kiêu ngạo mà khoanh tay lại nói:

“Đừng tưởng mày thay đổi ngoại hình, tìm được người có thể bao nuôi mày rồi thì có thể leo lên đầu tao ngồi. Làm hư vườn hoa của nhà tao rồi, tao muốn mày phải bồi thường gấp ngàn lần như thế cho tao.”

Sanh Ca hờ hững nói: “Sau đó thì sao?”

Lý Phi liếc nhìn về phía con gái, hừ lạnh: “Lần trước mày ăn hiếp Thanh Thanh, lần này lại tự mình tìm tới cửa. Tao muốn mày phải dập đầu nhận lỗi với nó, trả hết món nợ mà mày đã nợ nó.”

Nói xong, bà ta nháy mắt về phía người giúp việc ở hai bên.

Dăm ba người giúp việc hiểu ý, nhìn chằm chằm Sanh Ca mà đi tới.

Sanh Ca dựa vào cửa xe, khẩy khẩy móng tay, nhàn nhạt nói: “Được, tôi đã nhớ hết rồi. Lát nữa cho mấy người thử một lần, dù sao thì hôm nay, tôi tới đây là để đòi nợ.”

Đòi nợ?

Bọn họ có nợ gì chứ?

Lý Phi đang nghi ngờ, Sanh Ca phía này lại vỗ tay một cái, mười người vệ sĩ mặc vest đen lực lưỡng bỗng chui ra, nghiêm chỉnh đứng ở phía sau của cô.

Một đám người mặc đồ đen như quạ tỏa ra một loại khí thế đáng sợ, dăm ba người giúp việc kia lập tức sợ đến lui trở về.

Lý Phi cả kinh, hỏi: “Rốt cuộc mày muốn làm cái gì?”

“Tôi nói rồi, đòi nợ.”

Ánh mắt của Sanh Ca dần trở nên lạnh lẽo, sau đó ra lệnh cho đám vệ sĩ ở phía sau: “Ngoại trừ phòng ngủ của ông cụ Phong ở lầu ba, phòng làm việc và từ đường ở lầu một không được đụng tới. Những nơi còn lại, đập nát hết những thứ đồ có giá trị cho tôi, một cái bát cũng không được bỏ sót.”

“Mày dám!”

Phong Thanh Thanh và Lý Phi gần như lên tiếng cùng một lúc.

Lý Phi giận đến đỏ mắt, vẻ mặt tức tối biến sắc giống như quả cà tím, uy hiếp: “Tự tiện xông vào nhà người khác là phạm pháp! Chỉ cần mày dám đập một cái bát trong nhà tao thôi, tao sẽ lập tức báo cảnh sát. Tao sẽ cho mày ngồi tù mục xương!”

Sanh Ca chớp mắt lộ ra ý cười, chậm rãi lấy từ trong túi xách ra bản sao của xấp chứng cứ.

“Được, tôi càng muốn xem thử lúc cảnh sát tới đây rồi, họ sẽ bắt tôi, hay là bắt các người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.