“Bây giờ đã là thời đại gì rồi, mọi người đều cọi trọng chuyện tự do kết hôn của con cái, làm sao cha có thể không hỏi qua ý kiến con, đã giúp con đính hôn rồi!”
Sanh Ca đột ngột đứng dậy, tức giận vô cùng.
Lộc Thiệu Nguyên bị oán trách không nói nên lời, yếu ớt muốn kéo cánh tay cô lại, thì đã bị cô hung hăn né tránh.
Ông ấy rút tay về, vuốt râu, sự tự tin đã giảm hẳn.
“Con yêu à... Đính hôn thì cũng đã đính rồi, hay là đợi đến khi con gặp cậu nhóc Kỷ Ngự Đình đó rồi hẳn quyết định? Cậu ấy thật sự rất ổn, hơn con năm tuổi, biết yêu thương mọi người. Cha con kén chọn như vậy, mà lại còn có thể thích cậu ấy, thì chắc là con cũng sẽ thích thôi.”
“Lớn hơn năm tuổi không được! Quá già rồi! Con không thích!”
Sanh Ca cố chấp không nghe lời khuyên.
Hiện tại cô không có ý định bắt đầu yêu đương lại, huống chi là đính hôn rồi kết hôn, cô lại càng không nghĩ tới!
“Cậu ấy mới có hai mươi tám tuổi, già cái gì chứ? Chồng cũ của con không phải hơn con năm tuổi sao”
Sanh Ca chợt nghẹn lời: “Chuyện này không giống nhau! Chuyện này không thể thương lượng được, cha mau từ hôn cho con đi!”
Giọng của Lộc Thiệu Nguyên lại càng khàn hơn nữa: “Không thể từ hôn được... Ngày hôm qua mới đính hôn. Cha đã hứa với ông cụ Kỷ rồi, ba ngày sau tại tiệc tẩy trần sẽ công bố việc đính hôn của hai đứa.”
Sanh Ca hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức giận của mình.
“Con mặc kệ ba muốn tổ chức tiệc tẩy trần gì, ba không thể từ hôn được đúng không? Con sẽ tự mình từ hôn!”
Cô giận dữ đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.
Lộc Thiệu Nguyên nhìn bóng lưng tức giận của cô, bất lực lắc đầu.
Càng ngày tính tình của cô càng giống mẹ mình rồi, nhất định phải có người đàn ông nào kiếm chế cô lại mới được!
Sanh Ca ra khỏi phòng sách và đi thẳng ra vườn hoa.
Lộc Thập Nhất và vài vệ sĩ đã đợi sẵn ở cửa.
Cô tức giận thì tức giận, nhưng dù sao cha cô đang bị bệnh, chân không được ổn, thân là con gái, nếu như cô đã quay về rồi thì nên ở bên cạnh ông.
Vì vậy cô đã gọi vài vệ sĩ trở lại khách sạn để thu dọn hành lý của mình, cô định tạm thời dọn đến biệt thự ở.
Cô đứng ở cửa cân nhắc một lúc, chuyện hôn ước nên giải quyết thế nào mới ổn đây.
Suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt nhìn thấy chú Lâm đang đứng bên cạnh.
Sanh Ca gọi ông ta lại: “Chú Lâm, chú có biết nhà họ Kỷ ở đâu không?”
“Tôi biết, cô chủ muốn tìm ai?”
Toàn thân Sanh Ca tràn đầy sát khí: “Kỷ Ngự Đình.”
Chú Lâm thấy sắc mặt của cô không được tốt, nên cũng không dám chậm trễ, liền nhanh chóng viết địa chỉ cho cô.
Sanh Ca lần theo địa chỉ tìm đến đó.
Chú Lê, người quản gia già của nhà họ Kỷ, biết chuyện đính hôn của Sanh Ca và Kỷ Ngự Đình, rất vui mừng chào đón cô vào nhà.
Đây là lần đầu tiên Sanh Ca đến thăm nhà họ Kỷ.
Đất đai của nhà họ Kỷ cũng rất rộng, nhưng không giống nhà họ Lộc nằm trên núi, mà giống như bọn họ đã mua ở vùng đồng bằng, tất cả các biệt thự và nhà ở đều được trang trí đồng nhất theo phong cách hoài cổ.
Nhà thủy tạ trong rừng tre, hòn non bộ nho nhỏ.
Khí chất của dòng dõi có học vấn toát ra, trang trọng, có phong cách đều cho thấy nhà họ Kỷ là một dòng họ lớn có tư tưởng.truyền thống
Sanh Ca cảm thấy như thể mình đã đi vào phủ đệ của nhà giàu có thời cổ đại, nó có một hương vị khác.
Cô đi theo chú Lê rẽ qua rẽ lại, cuối cùng đến trước cửa biệt thự riêng của Kỷ Ngự Đình.
Sau khi chú Lê dẫn cô đến đó thì rời đi ngay.
Sanh Ca đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách biệt thự của Kỷ Ngự Đình, đợi một lúc lâu thì có một vệ sĩ vội vàng bước xuống và nói:
“Thực xin lỗi cô Lộc, cậu Ngự lúc này đang bận việc kinh doanh, e rằng không thể gặp cô được.”
Cô khẽ cau mày.
Từ khi cô vào đến bây giờ, không có người giúp việc nào tới rót cho cô một tách trà, ý tứ trong lời nói của vệ sĩ là muốn thúc giục cô rời đi.
Có vẻ như Kỷ Ngự Đình này cũng không mấy hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Nó cũng rất hợp với ý cô. Google nga