Sanh Ca im lặng một lúc mới dặn dò tiếp: “Anh tiếp tục trông chừng anh ta, ngoài ra, Thập Thất cũng ở lại canh giữ biệt thự, bảo anh ta mấy ngày này không được ra ngoài, ngoan ngoãn quét dọn nhà cửa, làm tròn bổn phận của anh ta.”
“Vâng.”
Lộc Thập Thất mở cửa xuống xe, nhìn theo hai chiếc xe chạy về phía biệt thự của Lộc Hoa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lộc Hoa thấy cô đang ngồi ăn bữa sáng của bà Trương trong phòng ăn mới biết cô đã về biệt thự.
Vốn định bước đến chọc ghẹo cô vài câu, bỗng nhiên phát hiện cô đang cầm nĩa ăn sáng bằng tay trái.
Tay phải tùy ý buông xuống, không đặt trên bàn ăn.
Lộc Hoa nhìn một lát, ngồi lên ghế bên cạnh cô mới nhìn rõ tay phải cô đang quấn băng gạc.
“Nhóc, tay em làm sao vậy?”
Sanh Ca thờ ơ tiếp tục ăn cháo: “Không có gì, bị chó cắn thôi.”
Lộc Hoa rất đau lòng: “Chó gì chán sống vậy, dám cắn em gái cưng của anh? Anh ba xử nó cho em!”
“Một con chó điên vô dụng mà thôi, em sẽ xử lý nó.”
Lộc Hoa còn muốn hỏi tiếp, Sanh Ca đã buông nĩa xuống, cô đã ăn sáng xong: “Anh ba, em đến Phong Thị trước, buổi chiều còn phải đến Angle, em không làm phiền anh ăn cơm nữa.”
“Được, chú ý an toàn.”
Đợi cô đi rồi, Lộc Hoa mới gọi Lộc Thập Nhất ra.
Anh ta ngồi trên ghế ăn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Thập Nhất: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao tay của cô chủ lại bị thương?”
Thập Nhất cúi đầu, run lẩy bẩy nói: “Giống như cô chủ đã nói, bị... chó cắn.”
“Lộc Thập Nhất, anh biết hậu quả của việc lừa tôi mà, em ấy ở biệt thự bên biển đang yên đang lành, chó ở đâu ra? Là con chó Phong Ngự Niên đó sao?”
“Anh cũng đoán đúng rồi, còn hỏi...”
Thập Nhất bị dọa nạt, tỏ vẻ rất uất ức.
Vốn chỉ là suy đoán, bây giờ đã được chứng thực, Lộc Hoa nổi giận đùng đùng: “Cái đồ chó này! Lần trước tôi còn bảo anh cả tha cho anh ta đúng là sai lầm mà, dám làm em gái tôi bị thương, tôi phải khiến anh ta đền bằng mạng!”
“Cậu ba đừng kích động, cô chủ trước nay là người biết tính toán, cô ấy giữ cậu Phong lại, có lẽ là có ý định riêng, anh đừng phá hỏng kế hoạch của cô ấy.”
Lộc Hoa thu ánh mắt lại, suy nghĩ một lát nói: “Có thể chừa mạng anh ta lại cho nhóc con từ từ hành hạ, nhưng chuyện làm nhóc con bị thương, anh ta phải chịu tội thật nặng!”
Anh ấy nói xong, gọi Thập Nhất lại gần khẽ dặn dò vài câu: “...nhớ chưa?”
“Vâng, cậu ba!”
...
Hai ngày này, Sanh Ca vẫn luôn chạy qua chạy lại hai bên Angle và Phong Thị.
Đến tết trung thu rồi, phía chương trình tìm kiếm tài năng dừng ghi hình một ngày, cho các cô gái nghỉ lễ một ngày.
Cô cũng chuẩn bị về biệt thực của Lộc Hoa sớm một chút, ăn một bữa cơm với anh ba, đang thu dọn bàn làm việc, trợ lý Tang Vi vô cùng sốt ruột gõ cửa bước vào.
“Giám đốc, không xong rồi! Người phụ trách bên khu vực tổ chức tìm kiếm tài năng nói Chu Tiểu Tinh lại mất tích rồi!“.
||||| Truyện đề cử: Tình Một Đêm Cùng Anh Rể |||||
Vẻ mặt Sanh Ca nghiêm túc, lần này lại là ai? Lâm Hoài Sơ?
Cô dẫn Tang Vi vội vàng lái xe đến khu vực tổ chức, kiểm tra video camera giám sát.
Tình huống lần này lại không giống với lần trước, Chu Tiểu Tinh chưa từng ra khỏi cửa khu vực tổ chức, cho nên có lẽ vẫn còn trong khu vực tổ chức chứ không phải bị bắt cóc.
Nhân viên làm việc ở khu vực tổ chức hầu như đã tìm hết một lượt, cuối cùng vẫn không tìm thấy, người giống như đã bốc hơi khỏi thế gian.
Bỗng chốc, nhân viên làm việc và các cô gái ở lại khu vực tổ chức đều vô cùng lo sợ.
Trước nay Sanh Ca chưa từng tin vào chuyện ma quỷ.
Trừ khi có người đang giả thần giả quỷ!
Cô gọi riêng từng cô gái không về nhà ăn tết trung thu vào phòng làm việc hỏi chuyện.
“Tôi không biết, tôi không ở cùng phòng với cô ấy, chưa từng gặp cô ấy.”
“Cô ấy bình thường không thích nói chuyện với chúng tôi, hình như quan hệ của cô ấy với các cô gái cùng phòng tốt hơn một chút, chị đi hỏi bọn họ thử xem, chúng tôi không biết gì cả.”
“...”
Hỏi hết một lượt, ai nấy đều trả lời hết sức giả tạo, không có kết quả gì.
Sanh Ca chỉ đành tìm Trương Tư Nguyên bị loại ở tuần trước hỏi chuyện.
Trương Tư Nguyên: “Số phiếu của tôi quá thấp nên đã bị loại rồi, sao tôi biết được chứ? Nhưng quả thật Lâm Hoài Sơ chưa từng đến tìm tôi, chuyện này không giống như cô ta đã làm, nhưng tôi biết trước đó Lý Thích Thích có quan hệ không tốt với cô ấy, thường xuyên nhân lúc camera không nhìn thấy, lén lút bắt nạt cô ấy, có lẽ cô có thể bắt tay điều tra từ chuyện này.”
Lý Thích Thích?
Sanh Ca híp mắt: “Được.”
Cô lập tức bảo người phụ trách điều tra nhật ký ra ngoài của Lý Thích Thích, phát hiện sáng sớm hôm nay cô ta vừa ra ngoài, sau khi cô ta đi được nửa tiếng, khu vực tổ chức đã báo tin Chu Tiểu Tinh mất tích.
Lẽ nào đây là một vụ bạo hành sao?
Sanh Ca vội vàng gọi nhân viên làm việc tìm cớ gọi Lý Thích Thích về.
Lý Thích Thích bước vào khu vực tổ chức đã bị cưỡng chế đưa vào trong phòng họp.
Sanh Ca ngồi ở đầu bàn họp, lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, dọa Lý Thích Thích giật mình.
“Cô là ai? Dựa vào đâu mà giới hạn sự tự do của tôi, đưa tôi đến đây?”
Sanh Ca nhếch môi bật cười nói: “Tôi là giám đốc của Angle, là người lên kế hoạch cho chương trình này.”
Nghe cô giới thiệu xong, Lý Thích Thích “xùy” một tiếng nói: “Cô biết tôi là ai không? Có Phương Di con gái nhà giàu ở đây che chở cho tôi đó! Cô dám làm vậy với tôi, có tin tôi gọi một cuộc điện thoại khiến cô lập tức cút khỏi Angle không?”
“Có muốn thử không? Một cuộc gọi của cô không thể khiến Angle sa thải tôi, nhưng một cuộc gọi của tôi có thể khiến cô lập tức rút khỏi cuộc thi đó.”
Lý Thích Thích im lặng.
Cô ta khó khăn lắm mới gắng gượng qua vòng một đến bây giờ, hơn nữa với xếp hạng của cô ta cũng có cơ hội debut, cô ta không thể rời khỏi cuộc thi vào lúc quan trọng này.
Bởi vì rất sợ sẽ mất đi nên cô ta không dám đánh cược với Sanh Ca.
Sanh Ca thấy cô ta dao động mới bắt đầu hỏi: “Chu Tiểu Tinh đang ở đâu?”
“Tôi... tôi nhốt cô ta trong một nhà vệ sinh vắng vẻ ở phía đông rồi.”
...
Lúc tìm thấy Chu Tiểu Tinh, cả người cô ấy đều ướt sũng, co ro trên mặt đất run cầm cập, cổ họng cũng đã khàn đi vì la hét kêu cứu rất lâu.
Sanh Ca nổi giận, trước tiên bảo nhân viên làm việc đưa Chu Tiểu Tinh về phòng y tế ở khu vực tổ chức để chữa trị, sau đó bảo Lý Thích Thích xin lỗi Chu Tiểu Tinh.
Lúc Chu Tiểu Tinh từ từ tỉnh lại, nhìn thấy cảnh Lý Thích Thích đang nghiến răng nghiến lợi quỳ bên giường cô ấy.
“Xin lỗi! Tôi không nên trêu chọc cô!”
Chu Tiểu Tinh nghe giọng điệu nóng nảy của cô ta, quay mặt nhìn sang chỗ khác, không thèm đếm xỉa đến cô ta.
Sanh Ca liếc sang Lý Thích Thích đang quỳ dưới đất, cười chế giễu nói: “Xem ra lời xin lỗi của cô chưa đủ chân thành, cô ấy không tha thứ cho cô.”
Lý Thích Thích hoảng sợ, lập tức đỏ mắt nói: “Xin lỗi Tiểu Tinh, tôi biết lỗi thật rồi, tôi chỉ muốn đùa cô một chút thôi, không ngờ lại làm hại đến cô, tôi không cố ý đâu, mong cô hãy tha thứ cho tôi, tôi cố gắng vượt qua từ vòng loại đến giờ, tôi không muốn rút khỏi cuộc thi đâu!”
Nghe thấy câu cuối cùng của cô ta, ánh mắt Chu Tiểu Tinh chợt u ám, thở dài nói: “Bỏ đi, tôi tha thứ cho cô, cô cút đi!”
Lý Thích Thích rất vui, nhìn sang vẻ mặt lạnh lùng của Sanh Ca bên cạnh.
“Cô nghe thấy chưa, cô ấy nói không so đo với tôi nữa!”
Sanh Ca “ừm” một tiếng, quay đầu dặn dò người phụ trách đi làm thủ tục rút khỏi cuộc thi cho cô ta.
Lý Thích Thích khó hiểu: “Tại sao? Cô đã nói chỉ cần tôi xin lỗi cô ta, cô sẽ tha cho tôi mà!”
“Cô ấy tha thứ cho cô, nhưng cô hại cô ấy khàn giọng rồi, cuộc thi tuần sau còn chưa biết có bị ảnh hưởng không, cho nên tôi nhất định không tha thứ cho cô!”
“Dựa vào đâu?” Lý Thích Thích không cam lòng.
“Chỉ dựa vào việc không phải mọi lời xin lỗi đều được tha thứ! Hơn nữa mọi chuyện ở đây do tôi quyết định!”