Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 58: Chương 58: Lần này cô ta thông minh lên rồi đấy




Tang Vi hoảng hốt nói: “Ngài mau mở Weibo lên đọc tin tức mới nhất đi!”

“Tôi đang lái xe, làm sao xem Weibo được?” Sanh Ca có chút bất lực nói: “Không phải chuyện quan trọng thì tôi cúp máy trước, đợi tôi về công ty rồi nói.”

“Đừng đừng đừng! Đừng cúp máy!”

Tang Vi rất kích động, ngăn cản cô: “Hot search này ảnh hưởng rất không tốt đến ngài đấy, ngài…”

Tang Vi còn đang mải lải nhải thì sự chú ý của Sanh Ca đã va phải vào màn hình cực lớn trong khu đô thị.

Trên màn hình lớn, nữ chủ nhân của Mộ Thị, người mẹ trên danh nghĩa của Mộ Chỉ Ninh – Vân Mỹ đang được phỏng vấn ở ngoài phòng điều trị, bà ta giàn dụa nước mắt nước mũi phàn nàn về hành vi tồi tệ của Sanh Ca.

Sanh Ca lập tức để tâm, liếc nhìn thời gian rồi tìm một chỗ trống để đỗ xe.

Dù sao thì vẫn còn sớm, không bằng dừng lại xem xem nhà họ Mộ các người định giở trò gì.

“Vị này là vợ cũ của Tổng giám đốc Phong, đột nhiên lại gửi tặng cờ thưởng để chế giễu con gái tôi, thậm chí còn gửi vòng hoa rủa nó mau chết đi! Sao người phụ nữ này lại có tâm địa ác độc đến vậy cơ chứ?”

Vân Mỹ làm bộ làm tịch lau nước mắt, tiếp tục nói: “Con gái đáng thương của tôi bị đánh rất đau, lại bị cô ta trút giận lên lần nữa, vết thương vẫn chưa lành lại hôn mê bất tỉnh…”

“Con gái tôi rõ ràng là chẳng làm sai điều gì, chỉ có lần ở tiệc rượu hiểu lầm cô ta, không ngờ người phụ nữ đó lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo! Hành động xấu xa, hung hăng như vậy, tôi nhất định phải đưa ra ánh sáng! Để mọi người đều thấy rõ được bộ mặt thật của cô ta…”

Sanh Ca không hề để tâm, tiếp tục xem xem bà ta nói gì, hừ lạnh một tiếng rồi lái xe về công ty Angle.

Tang Vi thấy cô im lặng hồi lâu đã sớm cúp máy rồi.

Về đến công ty, cô xinh đẹp tiến vào ga ra, giữ vẻ mặt lạnh lùng bước vào tòa cao ốc.

Vài người tụ tập ở đại sảnh tầng một thì thầm to nhỏ, có người tinh mắt nhìn thấy Sanh Ca đang bước vào, ngay lập tức cúi người nói gì đó, mấy người còn lại mau chóng tản ra.

Cô cũng không thèm để ý đến những cái chỉ trỏ của mấy người đó, đi thẳng lên văn phòng của mình.

Tang Vi đã đợi cô trong văn phòng từ lâu, nhìn thấy bóng dáng cô là sốt ruột chạy tới.

“Giám đốc, cuối cùng ngài cũng về rồi, ngài chưa kịp xem tin tức đúng không? Chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng rồi!”

Cô vừa nói vừa mở máy tính lên cho Sanh Ca.

Một màn tố cáo của Vân Mỹ đã làm dấy lên hàng ngàn con sóng, trên mạng đã sớm bùng nổ rồi.

Có không ít các cư dân mạng đang thảo luận về chuyện này.

Cũng may là phần lớn cư dân mạng đều rất lý trí, nhất thời mọi thứ đều rối rắm, các loại bình phẩm cũng không đồng nhất.

Cũng có không ít người nói đỡ cho Sanh Ca đều rất nhanh đã bị ném đá không thương tiếc.

Không cần nghĩ nhiều cũng biết đây là công lao của đoàn “hải quân mạng” mà Mộ Chỉ Ninh đặc biệt mời đến.

Xem ra cô ta đã rút được kinh nghiệm từ lần trước, thông minh lên rồi đấy, đầu tiên dùng “hải quân mạng” trước, chiếm giữ cứ điểm cao nhất của dư luận xã hội rồi thì sẽ nhận được sự đồng cảm của mọi người, khiến Sanh Ca gặp bất lợi.

Sanh Ca đặt chiếc iPad xuống, tiếp tục bận rộn chuẩn bị cho công việc tuyển chọn, vốn không hề để chuyện kia vào mắt.

“Giám đốc, ngài thực sự không có ý định phản ứng lại chuyện này chút nào sao?” Tang Vi dè dặt hỏi.

“Không cần phải phản ứng lại, làm tốt những chuyện trong tầm tay của cô là tốt lắm rồi.”

Sanh Ca không ngẩng đầu lên, trả lời.

Chút sóng gió nhỏ này không đáng để cô bận tâm.

Thật ra cô lại muốn xem xem, Mộ Chỉ Ninh có thể đưa câu chuyện này đi xa đến mức nào.

Tang Vi nhìn dáng vẻ thờ ơ của Sanh Ca thì thở dài một hơi, lặng lẽ bước ra ngoài.

Thay vì lo lắng chuyện không phải của mình, chi bằng tận dụng thời gian, giải quyết tốt chuyện vừa tầm tay mình.

Trong bệnh viện.

Vân Mỹ đã kết thúc cuộc phỏng vấn, chỉ một khắc sau khi phóng viên rời đi, tiếng khóc lóc kể lể ban nãy đã lập tức bị thu hồi lại, đổi thành vẻ mặt cười cợt, vui sướng hả hê.

Sâu trong lòng bà ta vẫn luôn chán ghét đứa con gái thứ ba này, sau khi Mộ Chỉ Ninh bước vào nhà họ Mộ, bà ta ước đôi mắt của mình có thể biến thành một thanh kiếm sắc nhọn để đâm chết tiện nhân này.

Lần này, Mộ Chỉ Ninh bị người ta đánh đập thảm hại như vậy, bà ta cũng cảm thấy rất vui.

Nhưng Mộ Ngôn Tâm đang nằm trên giường bệnh, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, mà Mộ Chỉ Ninh lại là người thừa kế duy nhất.

Vì để bảo vệ nhà họ Mộ khỏi những tai mắt của thế giới bên ngoài trước khi Mộ Ngôn Tâm tỉnh lại, bà ta không thể không hết mực cưng chiều Mộ Chỉ Ninh trước mặt người khác.

Vừa nghĩ đến đây, Vân Mỹ lại càng thêm chán ghét Mộ Chỉ Ninh.

Thấy cô ta nằm trên giường bệnh với bộ dạng đau yếu, trong lòng bà ta càng thêm đắc ý, trên gương mặt cũng lộ rõ vẻ vui sướng.

Bà ta quay đầu lại, định đi lấy điện thoại thì lại bất ngờ mất cảnh giác mà nhìn thấy Phong Ngự Niên đang đứng ngoài cửa.

“Này… Tổng giám đốc Phong, cậu mau vào đi, đừng đứng ngoài như vậy.”

Nụ cười trên mặt Vân Mỹ có chút không nén nỗi tức giận.

Bà ta không biết Phong Ngự Niên đứng đó từ bao giờ, nét cười trên mặt bà ta lúc ấy liệu có bị anh nhìn thấy không?

“Con gái nhà chúng tôi thực sự quá đáng thương, gặp phải chuyện như vậy đã đành, lại bị con đàn bà đê tiện kia làm cho nhục nhã một phen, may là vẫn có cậu ở cùng con bé…”

Vân Mỹ giả mù sa mưa rặn ra hai giọt nước mắt, nhìn thoáng qua biểu cảm trầm ổn trên gương mặt Phong Ngự Niên, thấy anh vẫn giống như thường ngày thì thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên lau nước mắt.

“Hai người nói chuyện đi, tôi không quấy rầy cặp tình nhân nhỏ hai người nữa.”

“Được.”

Phong Ngự Niên chào hỏi bà ta rồi bước vào phòng bệnh.

Mộ Chỉ Ninh nằm dài trên giường bệnh, nhìn thấy anh thì hưng phấn đến nỗi muốn ngồi bật dậy.

Nhưng lại không cẩn thận đụng phải kim tiêm trên cánh tay, đau đến nỗi thở gấp, lại phải khống chế không được bày ra vẻ mặt dữ tợn, giữ hình tượng cho bản thân.

“Cẩn thận, đừng lộn xộn.”

Phong Ngự Niên đi đến bên cô ta, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh.

“Ngự Niên, may là vẫn còn có anh, nếu không thì thực sự em không biết phải làm thế nào.” Cô ta dịch chuyển thân mình từng chút một, tiếp cận Phong Ngự Niên với vẻ mặt như sắp khóc.

Phong Ngự Niên nhanh chóng tránh xa cô ta, nhưng vẫn nói mấy câu thể hiện sự quan tâm: “Vết thương thế nào rồi? Tốt lên chút nào chưa?”

“Đã đỡ nhiều rồi.”

Mộ Chỉ Ninh làm ra vẻ e thẹn, lại tiến gần đến bên anh.

“Anh còn có việc nên đi trước, em nghỉ ngơi cho tốt đi.” Phong Ngự Niên chụp lấy bàn tay cô ta, đứng dậy định rời đi.

“Ngự Niên! Anh ở bên cạnh em lâu hơn một chút có được không?”

Mộ Chỉ Ninh lập tức bắt lấy cánh tay anh, đôi mắt đã ngấn lệ, nhìn qua cũng có chút đáng thương.

“Mười ba năm trước, em cứu anh khỏi một tai nạn ô tô, trước nay chưa từng đòi hỏi sự báo đáp…”

Mộ Chỉ Ninh vẫn níu chặt tay anh, nhắc lại chuyện cũ với biểu cảm vô cùng xúc động.

Phong Ngự Niên lẳng lặng đứng dậy, lại bị câu nói của cô ta kéo về hồi ức.

Đó là một vụ tai nạn xe hơi do cuộc nội chiến trong nhà họ Phong gây ra, anh bị thương nặng, nằm ở đuôi xe, suýt nữa là chết rồi.

Là sự xuất hiện của một người con gái, người đó đã cứu sống anh, đáng tiếc là lúc đó anh đang mê man, không nhớ rõ khuôn mặt của người ấy, chỉ nhớ đôi mắt trong veo, thanh thuần của cô ấy.

Nhớ về đôi mắt ấy, nét mặt của anh cũng dần trở nên dịu dàng.

Mộ Chỉ Ninh lại lấy ra một cây bút máy từ dưới gối, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Cây bút này là vật xa xỉ khó khăn lắm mới mua được, được chế tác hoàn toàn bằng cách làm thủ công.

Trên nắp bút có khắc tên của Phong Ngự Niên.

Cây bút đó không cũ, cũng không có dấu hiệu bị mài mòn, nhìn là biết chủ nhân của nó nâng niu đến mức nào, vẫn luôn cất giữ như vật quý giá.

Chỉ là ở thân bút có một mảng tróc sơn, chắc là do chủ nhân của nó vuốt ve quá nhiều lần mà tạo thành.

“Cây bút này là anh tặng cho em, năm đó khi em ra nước ngoài cũng mang đi theo, bất kể lúc nào em cũng mang nó bên mình.”

Mộ Chỉ Ninh khẽ vuốt ve cây bút máy đầy xúc động.

“Mỗi khi em nhớ đến anh, em lại lấy nó ra ngắm…”

Phong Ngự Niên đối với việc cô ta bị đưa ra nước ngoài ba năm nay, trong lòng cũng có chút day dứt, biểu cảm dần trở nên mềm mại.

Con người đen tuyền của anh khôi phục lại vẻ trầm ổn lúc trước: “Em nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ nhiều, chuyện này, anh sẽ giúp em.”

“Dạ!”

Mộ Chỉ Ninh xúc động gật đầu, trong nháy mắt, cảm giác lo sợ đã được thay thế bởi sự cảm động: “Em tin anh.”

Hành lang bên ngoài vắng lặng không người qua lại, yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng hít thở.

Lưu Niên đã đứng chờ ngoài phòng bệnh từ lâu.

Vừa nhìn thấy anh bước ra thì lễ phép đưa cho anh một tập tài liệu.

“Sếp, việc ngài nhờ tôi đã tra ra rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.