Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 99: Chương 99: Lúc anh ta trở về sẽ giành cho anh ta một bất ngờ




Vì nắm chặt tấm ga trải giường nên các khớp ngón tay của cô ấy trắng bệch.

Rõ ràng là cô ấy rất sợ anh ấy thừa nhận, tuy nhiên trong lòng vẫn còn một tia hi vọng.

Nhưng lần này Lộc Mặc không nói gì, lạnh lùng bỏ tay cô ấy ra, không quay đầu lại đẩy cửa đi ra ngoài.

Vân Mỹ và Sanh Ca đang ngồi nói chuyện trên ghế sô pha ở bên ngoài, thấy Lộc Mặc bước ra với vẻ mặt đáng sợ thì sợ hết hồn.

Vân Mỹ hỏi trước: “Cậu hai…. Sao vậy?”

Lộc Mặc không nhìn bà ta mà đi thẳng đến chỗ Sanh Ca: “Rõ ràng là em biết cô ta giả bị bệnh.”

Như thế này…. là giận thật rồi sao?

Đây là lần đầu tiên Sanh Ca thấy anh hai có vẻ mặt như vậy với mình.

Cô chột dạ chớp mắt: “Em…”

Lộc Mặc không cho cô cơ hội giải thích, đi thẳng xuống lầu.

Sanh Ca đang muốn đuổi theo thì bị Vân Mỹ kéo lại đi xem tình hình của Mộ Ngôn Tâm trong phòng bệnh.

Khoé mắt Mộ Ngôn Tâm đỏ hoe, giống như vừa mới khóc, cảm xúc cũng không tốt.

Vân Mỹ chạy đến bên cô ấy với vẻ mặt buồn bã: “Con gái ngoan, mẹ đã khuyên con rồi, Lộc Mặc quá lạnh lùng, nó sẽ không thích con đâu, con lại cứ muốn thử, lần này chịu tổn thương rồi đúng không!”

Mộ Ngôn Tâm cắn môi không nói gì.

Vân Mỹ biết cô ấy luôn rất cứng đầu, chuyện cô ấy đã quyết định thì có khuyên thế nào cũng không được, bà ta chỉ đành quay đầu lại nhờ Sanh Ca.

“Sanh Ca à, nể tình quan hệ của chúng ta, cô giúp đỡ Ngôn Tâm nhé, cô đã có thể gọi Lộc Mặc đến thành phố Phương chắc chắn cũng có cách để cậu ấy ở lại thành phố Phương.”

Sanh Ca lắc đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Không có tác dụng gì đâu, anh ấy là một người rất có nguyên tắc, không thích là không thích, ai khuyên cũng không ích gì.”

Có lẽ lời này có chút không nể mặt Mộ Ngôn Tâm nhưng Sanh Ca cũng không có cách nào khác nên chỉ đành nói thẳng.

Đau dài không bằng đau ngắn, Mộ Ngôn Tâm chỉ có thể dựa vào bản thân, sớm nghĩ thấu đáo.

Vân Mỹ thất vọng thở dài.

Sanh Ca thấy cảnh tượng đau lòng như thế này mà bản thân không giúp được gì nên quay đầu định rời đi.

“Sanh Ca!”

Mộ Ngôn Tâm gọi cô, hỏi một cách không chắc chắn: “Cô sẽ là tình địch của tôi sao?”

Vân Mỹ sợ hãi rùng mình, kết cục của Mộ Chỉ Ninh vẫn còn rành rành trước mắt, bà ta không dám động đậy…

Sanh Ca đứng lặng ở đó vài giây.

Không giải thích cũng không quay đầu lại, đi thẳng rời khỏi nhà họ Mộ.

Đi ra khỏi biệt thự nhà họ Mộ, xe của anh ba Lộc Hoa đã dừng ở bên đường đợi cô.

Cô đi thẳng tới đó, mở cửa xe ngồi vào phía sau.

Lộc Hoa thấy sắc mặt cô rất nghiêm trọng, anh ấy dịu dàng xoa đầu cô.

“Sao thế? Ai đắc tội với công chúa nhỏ của anh sao?”

Sanh Ca rất buồn: “Em đắc tội với anh hai rồi.”

Lộc Hoa cười ha ha: “Con bé ngốc, trong chuyện này em không sai, mấy năm nay anh ấy chỉ biết chú tâm vào nghiên cứu y học, không tiếp xúc với người phụ nữ nào, cha mắng anh ấy không biết bao nhiêu lần, xem ra anh ấy vẫn nghe lời của em nhất.”

“Nhưng anh ấy giận rồi…”

Lộc Hoa lắc đầu: “Em không hiểu anh ấy, nhìn anh ấy có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra là anh ấy xấu hổ, dù sao thì em đừng lo chuyện này nữa, nếu như anh ấy và Mộ Ngôn Tâm thực sự có duyên phận thì kiểu gì cũng sẽ đến được với nhau thôi.”

Sanh Ca cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Dường như Lộc Hoa chợt nghĩ ra gì đó, vẻ mặt anh ấy dần trở nên nghiêm túc.

“Nhóc, có chuyện này anh ba đã nghiêm túc suy nghĩ nhưng cảm thấy vẫn nên nói với em…”

Sanh Ca nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ấy, cô cũng nghiêm túc theo.

“Là chuyện liên quan đến… chồng cũ của em.”

Phong Ngự Niên?

Không phải anh ta mất tích rồi sao? Cô đã cử Lục Lạc Đen toàn lực điều tra nhưng vẫn không thể tra ra anh ta đi đâu, chỉ biết anh ta đã mất tích trước ngày diễn ra họp báo của Mộ Chỉ Ninh.

Sanh Ca nghi ngờ hỏi: “Anh tìm anh ta?”

Lộc Hoa gật đầu.

“Anh cả đã điều tra ra anh ta đang ở dãy núi trên địa phận thành phố Phương và thành phố Lâm.”

À, anh cả nắm rõ cả ngoài sáng lẫn trong tối, quả thực mạng lưới tin tức nhanh hơn Lục Lạc Đen, anh ấy có thể điều tra ra cũng không có gì kì lạ.

Nhưng…

“Anh ta đi tới đó làm gì?”

Lộc Hoa không nói gì, dường như có gì đó khó nói.

Sanh Ca kết nối tất cả các manh mối và sự kiện quan trọng trong thời gian đó lại với nhau.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng cô mỉm cười lắc đầu.

“Chắc không phải anh ta tưởng em đã chết nên đi đến đó tìm thi thể của em đấy chứ? Coi như em có chết thật, chẳng nhẽ đến cả thi thể của em anh ta cũng không buông tha sao?”

Lộc Hoa nghẹn lời, chỉ đành đổi chủ đề nói: “Lần này cậu ta bị vây hãm trên núi nên mới mãi chưa quay về, nhưng ước chừng không lâu nữa, nhiều nhất là một tuần, cậu ta sẽ trở về thành phố Phương.”

Vẻ mặt của Sanh Ca hơi sững lại.

Thời gian một tuần thì khá gấp, nếu như hành động bên phía Lâm Hoài Sơ không đủ nhanh, Phong Ngự Niên có thể kịp thời quay lại chủ trì cục diện, kế hoạch làm Phong Thị phá sản của cô cũng khó mà thực hiện.

Lộc Hoa nhìn ra sự lo lắng của cô.

“Vậy tiếp theo em định thế nào?”

Sanh Ca ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, mỉm cười nói: “Rất tốt, vào ngày anh ta trở về, em sẽ dành tặng cho anh ta một bất ngờ lớn!”

Lộc Hoa nhìn cô với ánh mắt sáng rực, có chút chột gạ cúi đầu.

Thực ra anh ấy còn che giấu cô hai chuyện nữa…

Người vây hãm Phong Ngự Niên trên núi là do anh cả phải tới, từ lâu anh cả đã không vừa mắt với anh, lần này chớp thời cơ âm thầm dạy dỗ anh một trận.

Và Phong Ngự Niên đi tìm cô không phải có ý xấu mà vì anh muốn cứu cô.

Nếu như cô điều tra kỹ càng sẽ phát hiện ra chuyện cướp máy bay hoàn toàn không liên quan đến Phong Ngự Niên.

Chỉ là cô thà tin rằng Phong Ngự Niên mắc nợ cô chứ không muốn tiếp tục điều tra sâu hơn.

Lộc Hoa mở miệng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Cuối cùng anh ấy không nói gì.

Cho dù trong chuyện này Phong Ngự Niên không sai nhưng việc nào ra việc đó, trong ba năm nay cô đã vì anh mà chịu nhiều đau khổ.

Những gì anh mắc nợ cô, cũng nên trả lại!

Bởi vì biết đại khái ngày trở về của Phong Ngự Niên nên ý chí chiến đấu của Sanh Ca sục sôi, ngày hôm sau cô sắp xếp để Tư Vũ đóng giả làm cổ đông lớn của bất động sản An Lâm.

Đã mua được mảnh đất vùng ngoại thành Tây Thành, công trình xây dựng sau này còn phải bàn bạc với bên công ty xây dựng Hải Vũ về phương án hợp tác.

“Tối nay có buổi tiệc rượu với công ty xây dựng Hải Vũ, cô đưa nội gián của nhà họ Phong cùng tham gia, nhớ kỹ phải để anh ta có cơ hội lấy được bản kế hoạch.”

Tư Vũ bên đầu dây bên kia rất ngạc nhiên: “Chị cả, nếu như trở về anh ta nói với Lâm Hoài Sơ, phương án này bị lộ chắc chắn sẽ phá hoại hợp tác của chúng ta và Hải Vũ.”

Sanh Ca mím môi cười: “Vậy phải xem bọn họ có bản lĩnh đó không?”

“Hả?”

Tư Vũ không hiểu cô đang muốn làm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Đêm đó, Lâm Hoài Sơ hào hứng đến nhà họ Phong tranh công với Lý Phi.

“Cô, con đã lấy được phương án hợp tác của bất động sản An Lâm và công ty xây dựng Hải Vũ.”

Lý Phi ngạc nhiên vui mừng: “Thật sao?”

Bà ta vội vàng nhận lấy bản kế hoạch từ tay Lâm Hoài Sơ, nghiêm túc xem một lần: “Quá tốt rồi, có bản kế hoạch này thì mọi chuyện đã trở nên dễ dàng hơn.”

Lâm Hoài Sơ ở bên cạnh đưa ra ý kiến: “Bây giờ chúng ta đã biết báo giá của bất động sản An Lâm cho công ty xây dựng Hải Vũ, chúng ta chỉ cần đưa ra mức giá cho công ty xây dựng Hải Vũ cao gấp mấy lần thì có thể giành được vụ hợp tác này.”

“Vốn dĩ bất động sản An Lâm chỉ là một công ty nhỏ, tiền vốn không đủ, đợi khi bọn họ thanh toán khoản tiền tạm ứng, việc hợp tác cũng bị chúng ta giành mất, bọn họ không có tiền, cũng không thể bàn bạc hợp tác với công ty xây dựng khác, chỉ có thể chờ chết, ngoan ngoãn giao ra mảnh đất ngoại thành Tây Thành.”

Lý Phi nghe xong, bật cười vui sướng: “Rất tốt, cô giao toàn bộ chuyện này cho con sắp xếp, cho dù phải tốn bao nhiêu tiền, nhà họ Phong cũng bỏ ra được.”

Lâm Hoài Sơ gật đầu.

Lý Phi vỗ vai, nghiêm túc nhìn cô ta: “Hoài Sơ à, con là người cô tin tưởng nhất, tuyệt đối đừng làm cô thất vọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.