Cùng lúc đó ở trong bệnh viện.
Phong Ngự Niên nằm ở trên giường bệnh, cũng đang xem buổi truyền hình trực tiếp trên TV trước mặt, bất giác cong đôi môi mỏng.
Một khoảng thời gian lâu như vậy, cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt việc cho mình một thân phận nho nhỏ.
Đây là nói cho mọi người, ngay cả Lộc Hoa và Trác Tinh Hỏa cũng đều có thể cam tâm tình nguyện làm nền cho cô.
Mặc kệ là Lâm Hoài Sơ hay Phong Văn Đống, phỏng chừng hiện tại trong lòng cũng đều đã cuống cuồng lắm rồi, liều mạng đào ra thân phận thật sự của cô.
Khóe miệng anh cong lên một nụ cười, mãn nguyện nhìn vẻ đẹp tuyệt trần trên mặt người phụ nữ đang nói chuyện trên TV, cho dù cô vĩnh viễn sẽ không ngoảnh đầu lại, vĩnh viễn không suy nghĩ đến việc kết hôn lại với mình.
Nhưng thật ra sống yên bình như bây giờ, cũng rất tốt.
Lộc Thập Bát ngồi trên ghế bên cạnh, tay chống đầu, khuỷu tay thì đấm vào đầu gối, tập trung tinh thần thưởng thức nhan sắc tuyệt trần của Sanh Ca.
“Lúc cô chủ làm việc nghiêm túc thật xinh đẹp!”
Nhưng mà nghĩ đến việc chính mình bị ép phải tạm thời cách chức, mặt của anh ta lại sụp đổ: “Lúc cô chủ hung hăng, cũng thật sự khiến người ta sợ hãi! Nếu như cô chủ có thể luôn luôn dịu dàng như thế này thì tốt rồi.”
Vốn dĩ Phong Ngự Niên đang rất hài lòng với sự tán thưởng của chính mình.
Lộc Thập Bát cứ lải nhải ở bên cạnh, khiến cho anh thấy hơi phiền.
Anh cầm chiếc điều khiển ở trên tủ đầu giường, quả quyết mà ấn nút tắt.
Lộc Thập Bát một giây trước còn đang mê gái, giây tiếp theo đã phát hiện ra cô chủ nhà mình bị thay thế bởi màn hình đen...
“Anh Phong, anh làm sao vậy?”
Phong Ngự Niên không nói lời nào, cũng không thèm để ý đến anh ta, trên mạnh có chút lạnh lùng, càng phù hợp với nguyên do bị bệnh và tiêm thuốc đặc trị, làn da anh trở nên trắng bệch, dù sao cũng lộ ra hơi thở lạnh lẽo chớ lại gần.
Lộc Thập Bát nhìn thấy anh như vậy... Có nên hay không?
“Anh Phong, không phải là anh thấy tôi khen cô chủ, cho nên mới nổi máu ghen đấy chứ?”
Vẻ mặt anh lạnh nhạt: “Thật xấu hổ, là vì không muốn xem nữa.”
Lộc Thập Bát biết anh là đang lấy cớ, có lòng tốt nhắc nhở anh: “Anh Phong, nói thật cho anh biết, nếu anh đã ly hôn với cô chủ, bây giờ còn mang nhân viên của cô ấy đi, anh và cô ấy vĩnh viễn sẽ không có khả năng, anh xóa bỏ suy nghĩ này đi.”
Sắc mặt của Phong Ngự Niên trong nháy mắt đen lại.
Lộc Thập Bát hoàn toàn không sợ chết mà tiếp tục nói: “Hơn nữa, tình cảm của cô chủ và cậu Phó là từ nhỏ đến lớn, hai người bọn họ bất kể là tính cách hay gia thế hay tuổi tác hay là bề ngoài, đều vô cùng phù hợp, cho nên anh đây, hãy an phận cầm cái thỏa thuận một năm này về đi, về sau làm cho thật tốt cái danh cậu Phong của anh không phải tốt rồi sao?”
“Phó Thần Dật?”
Phong Ngự Niên nghiến răng nghiến lợi đọc lại ba chữ này một lần.
Nếu như anh còn chưa được tính là một người đàn ông đáng để giao phó, nhưng Phong Ngự Niên và anh ta đã từng gặp mặt hai lần, mặc dù mỗi lần gặp đều đấu đá nhau, nhưng dù sao anh cũng cảm nhận được người đàn ông này rất có lòng thương người.
Còn có lòng cảm thông,
Với một người như Sanh Ca đụng đến anh một thước, tích cách của anh còn cách anh ta một trượng, vậy thì nhất định về sau khi Phó Thần Dật gặp chuyện, nói không chừng sẽ làm cô đau lòng.
Anh làm sao có thể yên tâm giao Sanh Ca cho loại đàn ông này,
“Anh Phong?”
Lộc Thập Bát nhìn anh đang ngơ ngẩn, gọi anh hai tiếng.
Phong Ngự Niên lập tức vén chăn lên, xoay người bước xuống giường, ngay cả kim của bình truyền nước cũng trực tiếp rút ra.
“Anh muốn làm gì đây?” Lộc Thập Bát đứng lên đi theo.
Phong Ngự Niên cũng không quay đầu lại, đeo giày vào rồi đi ra ngoài, lạnh lùng nói hai chữ: “Xuất viện.”
“Hả? Bây giờ anh mới ở được vài ngày thôi! Xuất viện là phải để bác sĩ kiểm tra lại giấy chứng nhận một lần nữa!”
Anh ta vội vàng đuổi theo, thấy Phong Ngự Niên bất chợt đứng ở cửa phòng bệnh.
Đợi đến khi anh ta đến gần, Phong Ngự Niên mới mở tay ra với anh ta: “Điện thoại di động, đưa đây.”
...
Chương trình tuyển chọn nhân tài lần này được tổ chức vô cùng thành công, bởi vì chiếc áo gi lê mà Sanh Ca tự tay may, bởi vậy mà giá cổ phiếu của Angle tăng vọt, còn gặt hái được một làn sóng khen ngợi.
Buổi tối, Sanh Ca đứng ở trong hậu trường trò chuyện cùng với Chu Tiểu Tinh về các vấn đề tài nguyên tiếp theo, thì chuông điện thoại bất chợt vang lên.
Cô cúi đầu nhìn, là Thập Bát.
Phong Ngự Niên lại muốn làm con thiêu thân gì đây?
Tâm trạng cô vốn đang có xu hướng đi lên trong nháy mắt rơi xuống mấy phần.
Bình tĩnh nhận điện thoại, cô còn chưa nói gì, giọng nói trầm thấp ở đầu dây bên kia đã nói trước.
“Sanh Ca, là anh.”
Mặc dù Sanh Ca khó hiểu, nhưng cũng chẳng muốn hỏi nhiều: “Làm sao vậy?”
“Anh xuất viện rồi, để chúc mừng thành công cho chương trình đầu tiên của em, anh sẽ về nhà nghiên cứu làm thật tốt một bàn đồ ăn, chờ em về cùng nhau ăn, có được không?”
Anh dè dặt nói xong, âm cuối có chứa sự sợ hãi sẽ bị cự tuyệt, lại mơ hồ để lộ ra một chút chờ mong.
Sanh Ca cảm nhận được điều đó, im lặng hai phút.
Trong hai phút này, Phong Ngự Niên chờ rất sốt ruột, tim cũng đập rất nhanh, nhưng anh không nói chuyện, cho cô thời gian để suy nghĩ.
“Buổi tối không được, tôi đã có hẹn tiệc chúc mừng rồi, hôm khác nói sau.”
Cô đang chuẩn bị cúp điện thoại,
Đầu dây bên kia lại truyền đến âm thanh lo lắng của người đàn ông: “Em đừng cúp máy! Em... là đi ăn cùng với đám Trác Tinh Hỏa, Lộc Hoa sao?”
Sanh Ca cũng không hề nói dối: “Phải.”
“Vậy...”
Phong Ngự Niên do dự: “Phó Thần Dật cũng ở đó sao?”
“Phải.”
Cô bình tĩnh lại lạnh nhạt đáp một chữ, giống như ném một quả bom vào trong hồ, khiến cho bình dấm chua trong lòng Phong Ngự Niên, trong nháy mắt bị nổ tung.
Phong Ngự Niên cắn đôi môi mỏng đến trắng bệch, dùng giọng nói dùng để làm nũng lại có chút lấy lòng, nói.
“Em không đi không được sao? Trước kia anh nấu ăn đúng là khó ăn thật, nhưng anh sẽ chăm chỉ học hỏi, đêm nay em về biệt thự bên biển được không...”
Sanh Ca không thể chịu đựng nổi cái giọng điệu này của anh.
“Không được, không thể thương lượng.”
Khóe môi Phong Ngự Niên cắn rất chặt: “Nếu như em không quay lại, ngày mai anh sẽ mời nhà báo đến dự họp báo, nói cho tất cả mọi người cả nước, anh là người của em!”
Sanh Ca nghe vậy thì nở nụ cười.
Cũng chưa bao giờ thấy một chiếc xe tải tự hủy như thế này.
Cô nghiêm túc nhắc nhở anh: “Anh chẳng qua chỉ là nhân viên của tôi thôi!”
“Nhân viên cũng là người của em! Em đừng hòng lấp liếm!”
“Phong Ngự Niên!”
Sanh Ca vô cùng bực bội, tiếng gầm này khiến cho Chu Tiểu Tinh ngồi bên cạnh cũng giật nảy mình.
Nghe thấy cô thực sự tức giận, Phong Ngự Niên rất lúng túng: “Thật xin lỗi, anh chỉ là muốn em về biệt thự bên biển ăn một bữa cơm, dù cho em cảm thấy anh không xứng để ăn cùng với em, anh có thể đứng nhìn em ăn...”
Sanh Ca đỡ trán.
Gần đây người này bị sao vậy?
Da mặt đã vô liêm sỉ tới nông nỗi này rồi.
Cô lười tiếp tục tranh luận cùng với anh, thuận miệng đồng ý: “Tôi sẽ về biệt thự bên biển, nhưng phải đợi đến khi tiệc chúc mừng kết thúc, có thể đã khuya rồi.”
“Không sao, muộn đến cỡ nào cũng được hết, anh có thể chờ.”
Tuy rằng không thể ngắn cô đi ăn tiệc chúc mừng được, nhưng dù thế nào ngoại trừ Phó Thần Dật thì cũng còn có người khác ở đó, phỏng chừng Phó Thần Dật cũng không làm được gì cả.
Sau khi cúp điện thoại, Phong Ngự Niên bị kích động vội vàng đi làm thủ tục xuất viện.
Bởi vì trước kia Lộc Thập Bát đã nói sẽ chăm sóc cho anh đến khi hồi phục, hiện tại người đã xuất viện rồi, anh ta cũng không có lý do gì để đi theo về biệt thự bên biển, vì thế gọi điện bảo Thập Ngũ, Thập Nhất tới đón người, còn mình thì về nhà tiếp nhận xử phát vì tạm thời cách chức.
Trở lại biệt thự bên biển.
Phong Ngự Niên cơ hồ là ngay lập tức bổ nhào vào phòng bếp nghiên cứu sách dạy nấu ăn, đồ ăn trong tủ lạnh mỗi ngày đều có chuyên gia đưa tới, cho nên ngoại trừ những món ăn không được chú ý quá, thì về cơ bản muốn làm những món ăn khác cũng không phải lo lắng.
Anh mất gần ba tiếng đồng hồ để làm một bàn ăn đầy đủ các món ăn thịnh soạn, hơn nữa mỗi món ăn đều được thử qua trước đó, đảm bảo mặn nhạt vừa phải, hương vị thích hợp.
Hơn nữa bởi vì không biết rõ cụ thể khi nào thì Sanh Ca sẽ trở về, mỗi món ăn xếp ra đĩa anh đều đậy lên, tránh cho bị nguội quá.
Làm xong tất cả những thứ này, anh ngồi vào ghế sô pha và chờ đợi.
Đợi hai tiếng đồng hồ, đồ ăn dần nguội lạnh, anh lại cho vào nồi đun lại một lần, đậy đĩa lại rồi tiếp tục chờ đợi.