Hai người kẻ trước người sau đi đến một góc khuất vắng vẻ ở cửa sau biệt thự.
Lộc Thập Cửu nói: “Vẻ mặt của anh Phong thận trọng như vậy là đang muốn nói gì đây?”
“Cậu không cần làm bộ làm tịch trước mặt tôi đâu, tôi biết cậu ở bên cạnh Sanh Ca có mục đích.”
Trong phút chốc, sắc mặt của Lộc Thập Cửu liền trở nên vô cùng tàn ác.
“Đã bị anh cảnh giác rồi thì thật ngại quá!”
Anh ta từ từ giơ tay hướng về phía sau lưng rút ra một cây dao nhỏ, nhanh chóng đâm tới yết hầu của Phong Ngự Niên.
Phong Ngự Niên lanh lợi lùi về phía sau hai bước.
Vỏn vẹn chỉ trong vòng ba chiêu anh đã có thể chế ngự được Lộc Thập Cửu.
Hai tay Lục Thập Cửu bị anh kìm chặt về phía sau, lực đạo mạnh đến mức Lộc Thập Cửu có cảm giác như xương cốt mình sắp bị vặn trật ra vậy, khiến cho anh ta đau đến trắng bệch cả mặt.
“Anh giết tôi đi, dù sao thì tôi cũng không hoàn thành được nhiệm vụ mà bên kia giao cho, sớm muộn gì cũng phải chết.”
Phong Ngự Niên cười nhẹ một tiếng, buông lỏng anh ta ra: “Tại sao tôi phải giết cậu chứ? Tôi chỉ tìm cậu nói chuyện thôi, tôi chẳng có chút hứng thú nào với cậu cả.”
Lộc Thập Cửu không hiểu.
“Chẳng phải anh rất yêu cô chủ Sanh Ca à? Tôi là người mà bên kia phái đến để hại cô ấy, anh đã lật tẩy được thân phận của tôi rồi, tại sao còn không ra tay chứ?”
Phong Ngự Niên giương đôi mắt thâm trầm nhìn anh ta chằm chằm: “Cậu thích cô ấy, có đúng không?”
Lộc Thập Cửu thoáng chốc đỏ bừng mặt.
“Đâu, đâu có... sao tôi có thể!”
Một khi Phong Ngự Niên đã nhìn đàn ông thì rất chuẩn xác.
Từ lúc ý thức được mình đã yêu Sanh Ca, anh phát hiện mình có thêm một khả năng mới chính là có thể phân biệt được những người đàn ông khác có tình cảm với Phong Ca hay không thông qua ánh mắt mà họ nhìn vào cô.
“Chính vì cậu thích cô ấy, nếu không phải vậy thì cũng sẽ không ẩn mình lâu như vậy rồi mà vẫn chưa chịu ra tay với cô ấy. Cậu không cần phải che đậy, cậu nói kế hoạch của phía bên đó cho tôi biết thì có lẽ tôi sẽ có cách hóa giải giúp cho cậu.”
Lộc Thập Cửu đưa mắt nhìn anh, đột nhiên anh ta bị khí chất của anh làm cho hấp dẫn.
Anh ta biết thân phận của Phong Ngự Niên không phải đơn giản, hơn nữa bây giờ có vẻ như ngoại trừ nói cho Phong Ngự Niên biết để thương lượng tìm cách giải quyết vấn đề ra thì anh ta cũng không còn con đường nào khác để đi nữa.
Lộc Thập Cửu chỉ có thể chọn cách tin tưởng Phong Ngự Niên một lần.
“Vào tối ba ngày tới, bọn họ muốn tôi dẫn dụ cô chủ Sanh Ca một mình đi đến căn nhà kho bỏ hoang ở phía Đông ngoại thành... Lần này bọn họ bố trí phục kích rất nhiều, người áo đen mà cô chủ Sanh Ca vẫn luôn điều tra cũng sẽ xuất hiện, nếu như cô ấy thật sự đi đến đó rồi thì sẽ lành ít dữ nhiều.”
Anh ta thở hắt ra một tiếng rồi tiếp tục nói: “Cô chủ, cô ấy là người duy nhất thật lòng đối xử tốt với tôi, tôi thật sự không nhẫn tâm hại cô ấy, nhưng cô ấy không chết thì tôi phải chết, phía bên đó lại để mắt đến tôi rất chặt chẽ, tôi chạy không thoát, cũng không biết anh Phong có cách gì không?”
Phong Ngự Niên trầm tư suy nghĩ một hồi, ánh mắt trầm lặng bình tĩnh.
Anh nhíu nhíu con ngươi: “Nói với bên đó là cậu đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, về phía Sanh Ca tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật chuyện này, cậu cũng không cần phải nói với cô ấy.”
“Hả?”
Lộc Thập Cửu ngây người: “Vậy ba ngày tới...”
Phong Ngự Niên trầm mặt xuống: “Tôi đi.”
...
Buổi chiều, Phong Ngự Niên không đi ra ngoài.
Cả căn biệt thự to lớn đều đã được người giúp việc quét dọn sạch sẽ.
Nhắm chừng sắp đến lúc Sanh Ca tan làm, anh đi xuống bếp bắt đầu chuẩn bị nấu bữa tối.
Đây là những ngày cuối cùng ở bên cạnh cô rồi, anh muốn mỗi ngày đều có thể nấu cho cô những món ăn ngon.
Đợi đến khi anh ra đi, cho dù cô có không nhớ đến anh đi chăng nữa thì cái bao tử của cô có lẽ cũng sẽ nhớ đến anh nhỉ?
Anh nghĩ vậy, khóe môi không tự giác được mà cong lên.
Tin nhắn điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh liếc mắt nhìn, là tin nhắn của Tự Niên gửi đến, nội dung tin nhắn chỉ có vỏn vẹn có một dấu chấm than.
Nụ cười của Phong Ngự Niên đột nhiên ngưng đọng lại, gương mặt bỗng chốc trở nên nghiêm túc.
Đây là ký hiệu ngầm, có nghĩ là có chuyện rất cấp bách.
Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, còn bốn mươi phút nữa Sanh Ca mới tan làm, thế là anh lặng lẽ lái xe đi đến ngoại ô, nơi mà Ninh Thừa Húc bị bắt.
Tự Niên đã đứng ở trước đường cái đi qua đi lại, chuyên tâm chờ đợi anh,
Vừa nhìn thấy xe Phong Ngự Niên chạy đến, Tự Niên vội vàng chạy đến gần, ngồi vào ghế phụ kế bên, thỏ thẻ vào vành tai của Phong Ngự Niên bằng một âm lượng cực nhỏ: “Boss à, người của thành phố S... đến rồi!”
Phong Ngự Niên cau chặt mày lại.
Sớm không đến muộn không đến sao lại cứ phải đến vào lúc này cơ chứ!
Vẻ mặt anh trầm xuống, lại khởi động động cơ xe thêm lần nữa, đi theo hướng địa điểm gặp mặt mà Tự Niên nói.
Đi hết một vòng công trường bỏ hoang, anh cùng với Tự Niên kẻ trước người sau âm thầm bước vào căn nhà dột nát hẻo lánh nhất bên trong.
Phía Phong Ngự Niên vừa mới bước vào thì bên phía Sanh Ca đã nhận được điện thoại của Lộc Thập Nhất.
Lộc Thập Nhất thông báo lại hành tung kỳ lạ của Phong Ngự Niên lại cho Sanh Ca không sót chữ nào.
Sanh Ca hoài nghi: “Anh ta đi đến đó làm gì cơ chứ? Anh có nhìn rõ bên trong còn có ai nữa không? Đã nói những gì?”
“Không có, tôi phát hiện trong vòng năm mươi mét ở công trường đó đều có người âm thầm phục kích, hơn nữa số lượng rất nhiều, tôi căn bản không thể lại gần.”
Sanh Ca trầm ngâm một hồi.
Anh ta đột nhiên chạy đến công trường bỏ hoang là muốn gặp ai đây?
Đã thế còn có người canh giữ, bí mật của anh ta quả nhiên không ít.
“Được, tôi biết rồi. Lát nữa tôi qua đó xem sao.”
...
Cùng lúc đó, Phong Ngự Niên dẫn theo Tự Niên bước vào ngôi nhà đổ nát. Trong phòng đã có ba người đàn ông đứng chờ sẵn.
Người đàn ông cầm đầu hơn bốn mươi tuổi, nhìn thấy Phong Cận Niên bước vào, gương mặt ông ta liền tràn ngập ý cười, cung kính cúi đầu với anh.
“Chào cậu chủ.”
Phong Cận Niên nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Chú Lê, có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông được anh gọi là chú Lê vẻ mặt từ từ trở nên nghiêm túc lại, thành thật trình bày: “Trong tộc rối loạn, cần cậu lập tức xuất phát cùng tôi quay về chủ trì đại cục.”
Lập tức sao?
Gấp đến vậy.
Anh không thèm nghĩ ngợi gì: “Không được, tôi còn rất nhiều việc riêng cần phải giải quyết ở thành phố Phương, qua vài hôm nữa tôi sẽ tự quay về.”
Sắc mặt của chú Lê càng lúc càng khó coi: “Cậu chủ à, lần này là chuyện gấp có lệnh triệu hồi, cậu nhất định phải đi cùng tôi. Ông chủ đã nói rồi, lần này là cơ hội tốt nhất để cho cậu thu phục lòng người, ngồi vững vị trí nắm quyền!”
Phong Ngự Niên trầm mặc.
Anh còn cho rằng vẫn còn có thể ở lại bên cạnh Sanh Ca bảy ngày cuối cùng, không ngờ rằng ngay cả bảy ngày cũng là mơ ước hảo huyền.
Anh cố kìm nén nỗi phiền muộn trong lòng xuống, lại nhớ đến kế hoạch mà lúc sáng Lộc Thập Cửu đã nói.
“Cho tôi thêm ba ngày nữa, tôi vẫn còn một chuyện cuối cùng, đến lúc đó tôi sẽ tự quay về chịu tội.”
Chú Lê trầm mặc: “Cậu chủ à, cậu nên biết gia quy có rất nhiều điều hà khắc, nếu như chống lại lệnh triệu hồi thì hôm nay cậu sẽ bị trừng phạt như thế nào mà!”
Phong Ngự Niên thản nhiên: “Tôi biết chứ, ở lại ba này sẽ chịu phạt ba mươi roi.”
Anh giơ một tay cởi cà vạt ra, đầu ngón tay thêm lần nữa cởi bỏ lớp áo, đồng loạt cởi bỏ áo vest và sơ mi ra rồi tiêu sái ném lại cho Tự Niên.
“Boss...”
Tự Niên nắm chặt lấy quần áo của anh, trong đôi mắt tràn đầy sự lo lắng.
Nếu như anh không chịu đựng nổi, virus bị khắc chế trong cơ thể lại phát tát ra thì phải làm sao!
Phong Ngự Niên mặc kệ, anh hờ hững chuyển người, quỳ một chân xuống đất, tấm lưng rộng trơn bóng, sống lưng vô cùng thẳng tắp, giọng điệu có chút kiêu ngạo: “Đến đây, đánh đi.”
Chú Lê thở dài một hơi: “Ông cụ quả nhiên là người hiểu rõ cậu nhất, biết được cậu nhất định muốn ở lại, không chịu quay trở về ngay.”
Người bảo vệ đứng lẳng lặng ở phía trước, đưa đến một chiếc hộp vuông bằng gỗ đàn hương quý hiếm màu đen sẫm.
Chúc Lê chầm chậm mở ra, lấy một cây roi giáo huấn được lấy từ trong từ đường đến.
Cây roi giáo huấn này thon dài có màu đen, bên trong có những sợi dây vàng xoắn lại, bên ngoài roi được bao phủ bởi những ngạnh ca rô nhỏ, không cần người dùng roi phải dùng hết sức lực cũng có thể làm cho người bị đánh rướm máu, là một loại gia pháp rất nặng.
“Cậu chủ à, gia tộc nội loạn, chuyện đang nguy cấp, tôi hỏi cậu thêm một lần cuối cùng, cậu thật sự muốn ở lại đây ba ngày sao?”
Phong Ngự Niên không hề do dự đáp: “Đúng vậy.”
“Vậy cậu chủ cũng đừng trách tôi nặng tay, quy định không thể làm trái được, tôi... có lòng nhưng không đủ sức.”
Phong Ngự Niên “ừ” nhẹ một tiếng.
Thật sự anh vô cùng không phục với những quy định này.
Đợi sau này anh tiêu diệt sạch những thứ sống hoài không chịu chết ở trong gia tộc xong, nắm được mọi quyền hành thì việc đầu tiên anh làm chính là phải bỏ hết những quy định cũ kỹ bảo thủ hà khắc trong từ đường!
Anh đang suy nghĩ thì sau lưng vang lên tiếng thét xé gió.