Còn từ chối thêm nữa, thì rõ ràng là có quỷ!
Phong Ngự Niên lạnh mặt đi xuống bếp lấy thêm bộ bát đũa nữa.
Trước ánh nhìn chăm chú gắt gao của Sanh Ca, anh gắp một miếng cải xanh lên, không chút do dự bỏ vào trong miệng, nhai được hai cái, mặt chẳng hiện lên cảm xúc gì, thế rồi ngay lập tức đã nuốt xuống.
Toàn bộ hành động của anh đều diễn ra vô cùng trôi chảy, tự nhiên.
Phong Ngự Niên: “Cũng là vị rau cải xanh thông thường thôi, cô thử xem?”
Sanh Ca một tay chống cằm, một tay chỉ vào đĩa rau, cô mở miệng ra nói bằng giọng điệu trầm thấp hết sức đáng sợ: “Ăn hết cái đĩa này cho tôi.”
Sắc mặt Phong Ngự Niên khẽ biến đổi, tiếp theo khóe miệng anh cong lên hiện ra nụ cười: “Cô đã nói, chỗ này cô là chủ, cho nên chỗ thức ăn này đều dành cho cô, sao tôi có thể ăn chứ.”
Sanh Ca lười nhiều lời với anh: “Anh không ăn thì để tôi gọi bảo vệ vào đây, để bọn họ giúp anh vậy.”
“Cô!”
Phong Ngự Niên híp híp tròng mắt đen nhánh, anh nhìn thẳng vào mắt cô không chút kiêng kị: “Cô đây là muốn cậy mạnh hiếp yếu?”
Sanh Ca cũng không phủ nhận.
“Không sai, đối phó với đầy tớ nam không chịu nghe lời thì đương nhiên phải dùng đến biện pháp mạnh, anh muốn tự mình ăn hay để tôi gọi bọn họ vào đút cho anh ăn?”
Đúng là sự lựa chọn không được phép chọn lựa.
Trước ánh nhìn của Sanh Ca, sắc mặt Phong Ngự Niên dần tối sầm lại.
Sự kiêu ngạo và thù hận của anh mấy năm nay, giờ đây lại bị người phụ nữ trước mặt này khơi lên những bốn lần, chỉ trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Vừa đáng hận vừa đáng ghét!
Mỗi lần cô nhìn anh chòng chọc, cười đến mức lông mày cong cong, hiền lành vô hại, dường như cái gọi là cậy thế hiếp yếu đều không tồn tại.
Rõ ràng sự tức giận của anh quá đỗi hẹp hòi.
Không thể từ chối được.
Phong Ngự Niên lại cầm đũa lên, đưa về hướng đĩa rau cải xanh, chính anh cũng không cảm nhận được cánh tay của mình đang hơi run rẩy.
Anh nín thở, đút miếng rau vào miệng, thật sự khó mà nuốt xuống, trong khoang miệng anh cảm nhận được rõ mùi vị đáng ghét buồn nôn này.
Vì muốn trả đũa Sanh Ca để mình được hả giận mà anh gần như dốc hết những lọ gia vị không phân biệt màu sắc vào trong món rau này.
Ai biết được cô lại cảnh giác như thế, một miếng cũng không ăn, lại còn lộ ra vẻ mặt cười như không cười, giống như đã sớm nhìn thấu rằng Phong Ngự Niên đang diễn trò?
Anh chưa từ bỏ ý định, vẫn cố gắng bày ra dáng vẻ bình thản đang thưởng thức món ăn ngon, thế nào mà vừa mới bỏ một miếng vào trong miệng, dạ dày đã khó chịu hết cả lên.
Thật sự là hết chịu nổi, thế là anh lập tức chạy vào bếp nôn ồng ộc hết ra.
Sanh Ca vừa cười vừa vỗ tay đen đét, cô thật sự khâm phục sức chịu đựng của Phong Ngự Niên, có thể ăn tới miếng thứ ba mới nôn ra.
Muốn dùng trò vặt vãnh này để xử lý cô à?
Hóa ra người đàn ông này lại ngây thơ đến thế!
“Anh Phong, lãng phí thức ăn là không đúng đâu nhé, phạt anh tối nay không được ăn cơm.”
Phong Ngự Niên nôn toàn bộ thức ăn vừa ăn ra ngoài, vẫn không nhịn được mà nôn khan mấy ngớp.
Anh có nghe thấy lời của Sanh Ca nói, nhưng không muốn phản ứng lại.
Nôn sạch số thức ăn trong dạ dày ra ngoài rồi, giờ cổ họng anh nóng rát như bị thiêu đốt, không ăn thì không ăn.
Anh không ăn, nhưng Sanh Ca thì vẫn muốn ăn.
Ầm ĩ một trận như vậy cũng hơn chín giờ tối rồi, Sanh Ca cũng cảm thấy hơi đói bụng.
Với tài nấu nướng của Phong Ngự Niên thì tối nay chắc không có hy vọng gì về cơm nước rồi.
Cô quyết định tự thân vận động, nấu một bát mì đơn giản thôi.
Cái nồi ban nãy đã bị nấu cháy đen rồi, Sanh Ca chỉ đành lấy từ trong tủ bếp ra một cái nồi mới.
Cha nước, bỏ mì vào, động tác vô cùng thành thạo.
Phong Ngự Niên lẳng lặng đứng ở cửa nhìn cô làm.
Nhìn thấy bóng dáng cô vừa nghiêm túc vừa không có chút bận rộn nào như vậy, đột nhiên trong lòng anh cảm thấy có hơi hốt hoảng.
Nếu thời gian có thể quay trở về ba năm trước, bắt đầu từ lúc bọn họ vừa mới kết hôn, có phải mọi thứ đều sẽ khác?
Nếu lúc đó anh không đồng ý ly hôn với cô, cứ như vậy bình bình an an sống đến cuối đời, dương như cũng không tệ...
Dòng suy nghĩ của anh bỗng ngừng lại, anh tự cười giễu bản thân mình, nếu Sanh Ca biết anh đang nghĩ gì, với tính cách của cô, chắc là cô sẽ nói: “Tên đàn ông chó má, anh mà cũng xứng để tái hôn với tôi?”
Chỉ là một người giúp việc nam làm theo hợp đồng mà thôi, anh đâu có xứng đáng.
Anh đang mải mê suy nghĩ, bên kia Sanh Ca đã nấu xong món mì cay thơm nức mũi rồi.
Chỉ có một bát, còn không chừa lại tí nước canh nào.
Trong nồi không đọng lại giọt nước mì nào hết.
Người phụ nữ nhẫn tâm này, nói phạt là phạt không cho anh ăn cơm tối.
Trong lòng anh cực kỳ khó chịu, thấy Sanh Ca ăn ngon như vậy, anh cũng chẳng còn việc gì để làm, chuẩn bị lên tầng hai dọn dẹp một căn phòng để ở.
“Đứng đó.”
Sanh Ca gọi anh: “Lại đây, đứng đối diện tôi, nhìn tôi ăn xong.”
Phong Ngự Niên lạnh mặt, làm theo lời cô, anh đứng lại.
Vốn là anh cũng không hiểu ý cô, cho đến khi hương thơm ngào ngạt của bát mì không chút nể nang chui vào lỗ mũi anh.
Mì thơm quá...
Trông cô ăn cũng ngon...
Yết hầu của Phong Ngự Niên bất giác chuyển động một cái, nhưng nét mặt anh vẫn không chút thay đổi, lạnh tanh như bức môn thần.
Lúc này bảo anh đứng “thưởng thức” người khác ăn cơm, chẳng khác nào là một cực hình.
Giờ Phong Ngự Niên mới hiểu ra Sanh Ca này là đang muốn giày vò vị giác của anh.
Ăn xong một bát mỳ cay, Sanh Ca cũng cảm thấy no rồi, cô nho nhã cầm khăn giấy lau miệng, rồi lại nhìn người đàn ông đang sa sầm mặt mày đứng đối diện mình.
“Nhớ phải lau dọn sạch sẽ phòng bếp xong mới được đi ngủ, lúc trước khi anh vào đó như thế nào thì giờ lau sạch y chang như vậy, không được lười biếng.”
Cô nói xong bèn đứng dậy chuẩn bị đi lên tầng.
Ánh mắt lướt qua chiếc áo sơ mi trắng có điểm bất thường trên người Phong Ngự Niên...
Cô nhíu mày đi qua được vài bước đã nhẹ nhàng kéo vai áo sơ mi của anh, gương mặt cô lập tức lộ hơi ửng đỏ.
“Giống như vết máu?”
Phong Ngự Niên thấy ánh mắt nguy hiểm của cô híp lại thì lập tức giải thích: “Là máu trong xương sườn của con lợn, lúc tôi rửa không cẩn thận bị dính lên áo.”
Cô không tin, ngón tay vê vê chỗ áo dính máu của anh, nước đọng ướt nhẹp tay, lúc này cô mới ngẩng lên nhìn Phong Ngự Niên thật kỹ.
Còn cho anh xem nước đọng ở ngón tay cô.
Phong Ngự Niên bình tĩnh nói: “Vì nó bẩn rồi nên tôi mới rửa sạch lại.”
Sanh Ca thấy anh nói láo mà vẫn nghiêm túc được như vậy, trong lòng cô rất không hiểu.
Rõ ràng là bị thương mà vẫn muốn giấu?
Là vì anh nghĩ nếu cô biết anh bị thương thì cô không chỉ không thương xót mà trái lại còn rắc muối vào chỗ đau của anh ư?
Ha ha.
Có điều đúng thật là nếu chọc đến cô, Sanh Ca cũng không đảm bảo mình sẽ không làm như vậy.
Người nào đó không muốn nói thì Sanh Ca cũng không hỏi nhiều nữa, cô quay đầu đi thẳng lên tầng trên.
Lúc đi qua tủ đựng thuốc đặt ở vách ngăn ngoài phòng khách, Sanh Ca bỗng dừng lại, lấy từ trong tủ ra ít thuốc rồi đặt ở một nơi dễ thấy, cuối cùng cô không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng về phòng mình.
Phong Ngự Niên thấy cô làm thế, con ngươi của anh khẽ run lên.
Cô là đoán ra anh bị thương, hay đã sớm biết từ trước?
Chuyện Lộc Sâm phái một nhóm người đi giết anh, rốt cuộc là có liên quan gì tới cô không?
Rốt cuộc cô lại là ai vậy?
Rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật của cô mà anh chưa biết?
Phong Ngự Niên ngẩng đầu nhìn lên tầng trên, trong lòng tràn ngập nghi ngờ, con ngươi đen nhánh của anh dần trở nên kiêng kị, nhưng lại không rõ trong lòng anh đang nghĩ đến điều gì.
Sanh Ca tắm xong, ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Trong ngôi biệt thự này chỉ có hai người ở, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là ai đang gõ cửa phòng cô, thế là cô đành nhanh chóng mặc đồ ngủ vào.
Tiếng gõ cửa vẫn không ngừng vang lên khiến người khác rất khó chịu, sắc mặt Sanh Ca cũng hơi không được thoải mái.
“Gì đấy?”
Phong Ngự Niên đứng ngoài cửa hơi lặng đi, không ngờ cô lại thay đồ xong nhanh như vậy.
Bộ đồ ngủ hoạt hình màu hồng phấn, mái tóc vừa gội xong vẫn còn ướt, nước da căng bóng trắng tinh, cái miệng nhỏ hơi chu chu ra, duy chỉ có đôi mắt cô đang phẫn nộ nhìn anh.
Bộ dạng này của cô, thật ra lại... có chút đáng yêu?
Anh cụp mi mắt xuống, chôn lại toàn bộ những suy nghĩ kỳ quặc vừa rồi của mình vào trong đầu, nói: “Tất cả hành lý hồi trước của tôi ở biệt thự Vân Cảnh, tôi muốn ra ngoài một chuyến.”
Sanh Ca cau mày không muốn nghe lọt lỗ tai, cô liếc nhìn đồng hồ.
Giờ đã là mười một giờ khuya.
Muộn vậy rồi vẫn còn muốn ra ngoài lấy hành lý?
Có quỷ mới tin!