Cô ta đã có mặt qua rất nhiều liên hoan phim, cũng đi qua rất nhiều thảm đỏ lớn lớn nhỏ nhỏ, thậm chí còn làm khách vip tại các loại tiệc tùng.
Nhưng xưa nay còn chưa có người đàn ông nào từ chối khoác tay cùng cô ta ra sân.
Chuyện này đúng thực là nỗi nhục lớn nhất đối với cô ta.
Nhưng chỉ có trong lòng cô ta khó chịu thôi, ngoài mặt thì đã nhanh chóng tươi cười rạng rỡ: “Hiểu rõ, Tổng giám đốc Kỷ yên tâm, tôi sẽ không khiến ngài phải khó xử ở chỗ cô Lộc đâu.”
Kỷ Ngự Đình gật đầu, đôi chân dài thẳng tắp bước ra khỏi xe, đi xuống trước.
Tự Niên lập tức xuống theo, những người khác vây lại một bên mở cửa xe giúp Nhã Ca.
Hai người vừa xuất hiện, lập tức trở thành tiêu điểm của toàn bộ hội trường, ánh đèn flash không ngừng nhấp nháy.
Nhã Ca đã quá quen thuộc với cảnh tượng như thế này, nụ cười trên mặt cô ta vừa vặn lại cao quý, hai người đi song song nhau, khống chế khoảng cách ở giữa rất tốt, ngay cả một góc áo cũng không đụng nhau.
Sau đó bắt đầu các loại xã giao và giao thiệp, Nhã Ca đúng là rất nghiêm chỉnh, khống chế khoảng cách vô cùng có chừng mực.
Kỷ Ngự Đình lập tức nới lỏng chút đề phòng với cô ta.
Sanh Ca đã tới đây trước hai người họ. Nhưng cô không thích giao thiệp, cho nên từ đầu tới cuối đều cùng Trác Tinh Hỏa ngồi ở một góc khuất, không ai chú ý để tinh tế thưởng thức rượu.
Trác Tinh Hỏa uống một chén rồi lại một chén, trên mặt hiện đầy vẻ rầu rĩ không vui.
Sanh Ca thấy rất lạ: “Cậu sao vậy? Ai chọc giận cậu không vui rồi?”
Cậu khó chịu mở miệng: “Kỷ Ngự Đình!”
“?”
Sanh Ca càng thấy rất kỳ quái: “Từ lúc cậu đến thành phố S, còn chưa từng nói chuyện với anh ấy đúng không? Vậy sao anh ấy có thể chọc tới cậu rồi?”
“Anh ta thừa dịp em chưa tới tuổi làm giấy chứng minh nên đã đề ra hôn sự với chị, lần này hay rồi, hai nhà Kỷ - Lộc kết thông gia thương mại, có lẽ đời này của em không còn cơ hội nào nữa rồi!”
Sanh Ca cười khúc khích, dùng sở trường đập lên ót của cậu.
“Cậu đang nghĩ cái gì đấy! Cho dù chị không đính hôn với anh ấy, chị cũng không thích người nhỏ tuổi hơn chị đâu!”
Trác Tinh Hỏa hừ hừ: “Chị nói xạo, trước đó chị còn từng nói thích em!”
Sanh Ca đỡ trán, thẳng thắn nói cho cậu biết: “Thằng nhóc thúi, chị thích em cũng chỉ như bạn bè hay em trai thôi, không phải người yêu, em cũng đừng thương nhớ chị. Nếu không sau này chị chỉ có thể tránh em thật xa, ngay cả bạn bè cũng không thể làm được.”
“Đừng mà!”
Trác Tinh Hỏa buồn bực uống ly rượu vang trong tay, tự an ủi bản thân: “Mặc dù đời này em không có phúc cưới chị làm vợ, nhưng làm người tình tri kỷ cũng không tệ lắm.”
Sanh Ca bị mạch não của cậu làm buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngồi bên trong góc khuất thật lâu, Sanh Ca cũng không nhìn thấy Kỷ Ngự Đình, nên dứt khoát mượn cớ rời khỏi ghế ngồi: “Chị đi toilet, sẽ trở về nhanh thôi.”
Lúc này, bên cạnh đài phun nước trong vườn hoa.
Kỷ Ngự Đình và Nhã Ca còn đang tiến hành xã giao.
“Tổng giám đốc Kỷ à, tôi còn cảm thấy gọi ngài là anh Ngự thì sẽ càng thân thiết hơn, có thế chứ?”
“Tùy ý cô.”
Cô ta lập tức nũng nịu gọi: “Anh Ngự, vừa rồi biểu hiện của tôi như vậy, anh hài lòng không?”
Sắc mặt lạnh lùng của Kỷ Ngự Đình vẫn vậy: “Tạm được.”
Hai chữ này khiến nụ cười của cô ta càng giống như đứa bé nhận được kẹo.
Tạm được tương đương với khá tốt.
Bỏ qua những thứ linh tinh thì đó chính là hài lòng.
Cuối cùng Kỷ Ngự Đình cũng khen cô ta một câu!
Trên mặt cô ta tràn ngập vẻ sung sướng: “Vậy anh Ngự có thể giúp tôi tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống không? Đứng đấy nói rất lâu rồi nên có hơi mệt.”
Kỷ Ngự Đình nhìn cô ta đang đi trên đôi giày cao gót mười hai centimet thì đồng ý.
Hai người đi trên đường nhỏ trong vườn hoa.
Xung quanh thanh tịnh và đẹp đẽ, đèn đường lờ mờ, càng tăng lên cảm giác mông lung giữa hai người.
Kỷ Ngự Đình không nói lời nào, hai tay đặt trong túi quần tây, lộ ra vẻ tự cao tự đại kiêu căng khó thuần.
Chỉ cần Nhã Ca không nói lời nào, anh sẽ không chủ động nói chuyện.
Hai người đi rất chậm, bầu không khí yên tĩnh giữa họ có hơi kỳ quái.
Nhã Ca suy nghĩ nên nói chủ đề gì, đường đá ghồ ghề, đột nhiên cô ta đạp hụt một cái, thân thể mất trọng tâm.
“Ôi chao!”
Cả người cô ta vô thức ngã ngược người sang chỗ Kỷ Ngự Đình.
Kỷ Ngự Đình gần như là phản ứng theo bản năng, lùi về sau một bước, ngay cả góc áo của anh Nhã Ca cũng không đụng trúng.
Nhìn thấy người sắp ngã ra đất như chó đớp phân, Kỷ Ngự Đình vẫn đưa tay ra giúp cô ta một chút.
“Anh Ngự à, làm tôi sợ muốn chết!”
Nhã Ca hoảng hốt không thôi, lập tức thuận thế gác lên cánh tay anh, còn muốn chui vào trong ngực anh.
Kỷ Ngự Đình lập tức thay đổi, đang chuẩn bị đẩy cô ta ra, khóe mắt chợt nhìn thấy bóng người mặc váy đỏ đứng lặng yên phía trước chừng vài mét.
Sanh Ca khoanh hai tay lại, lẳng lặng đứng đó, đôi mắt chăm chú khóa chặt trên người anh, trong đôi mắt tràn đầy vẻ châm chọc và lạnh lẽo.
“Sanh Sanh, em nghe anh...”
Còn chưa đợi anh nói xong, Sanh Ca hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, không hề quay đầu lại.
“Sanh Sanh!”
Kỷ Ngự Đình nhìn thấy đáy mắt lạnh lùng của cô thì trái tim tê rần, muốn đuổi theo, nhưng Nhã Ca giống như vô cùng sợ hãi, nắm chặt cánh tay của anh, không chịu thả ra. Đọc