Phong Ngự Niên sững người tại chỗ, anh âm thầm nhìn hai người đàn ông phía sau Sanh Ca.
Vẻ mặt Phó Thần Dật lúc này cũng không khác anh là bao, địch ý trong đôi mắt hình viên đạn của đối phương gần như không thể che giấu.
Lộc Hoa cũng tương tự, anh ta nhìn anh với vẻ mặt không chút thiện chí.
Ánh mắt của ba người đàn ông dường như đối qua đối lại cả trăm tám mươi lần trong không khí, tư thế như thể không chết không thôi.
Sanh Ca ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc, vẻ mặt xám xịt. Mấy người đàn ông này ấu trĩ vậy sao?
Nếu ánh mắt thực sự có thể giết người, thì có lẽ họ đã giết nhau tận hàng trăm lần.
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi nhìn Phong Ngự Niên và lên tiếng: “Bữa nay anh không cần xuống bếp làm đồ ăn đâu, anh ở đây cũng không giúp được gì. Mấy cái lá trong vườn dạo này rụng tùm lum khắp nơi, anh ra đó quét đi.”
Ra ngoài quét lá rụng?
Để cô một mình ở lại ăn cơm, tám chuyện với hai người đàn ông?
Lộc Hoa thì không nói, nhưng Phó Thần Dật thì dựa vào đâu chứ?
Sắc mặt Phong Ngự Niên tối sầm, không chút nhúc nhích.
Sanh Ca đi tới tủ rượu lấy một chai rượu đỏ thượng hạng, vừa quay đầu lại thì phát hiện Phong Ngự Niên vẫn đứng yên tại chỗ không chịu đi, cô thúc giục: “Nhanh đi đi chứ, nếu anh đi không được, thì để tôi kêu Lộc Thập Bát ra áp giải anh đi.”
Đây đâu phải có nghĩa là không thể đi.
Phong Ngự Niên tối sầm mặt, lúc đóng cửa, anh dường như đã cố ý bày tỏ sự bất mãn của mình, tiếng cánh cửa đóng sầm lại rõ to.
Lộc Hoa chỉ vào anh, rồi lại nhìn sang cô nhóc nhà mình mà tố cáo: “Em xem anh ta kìa, thứ gì đâu mà quạu quọ, hung hăng còn hơn chủ nhà nữa, đúng là thiếu đòn.”
Sanh Ca mím môi cười: “Kệ anh ta đi, sớm muộn gì em cũng sẽ khiến cho anh ta ngoan ngoãn.”
Nghe vậy, Lộc Hoa không phản ứng gì, nhưng sắc mặt Phó Thần Dật lại không vui lắm: “Sanh Ca, bản chất cao ngạo, tự mãn của anh ta đã ngấm sâu vào xương, máu. Dã thú có hung hãn đến đâu, thì lúc bị thương cũng sẽ yếu thế, nhưng một khi chúng nắm được cơ hội, chúng sẽ lập tức quay sang cắn ngược lại em. Em nhìn xem, lần này anh ta dám làm em bị thương, chẳng phải là đã tính toán sẵn cả rồi sao? Em đừng để đến lúc không thuần hoá được, bị cắn ngược lại rồi tự gánh lấy thương tổn.”
Lộc Hoa cũng gật đầu đồng ý.
Sanh Ca vừa mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn, vừa cười nói: “Yên tâm đi, em tự có chừng mực.”
Trong vườn.
Phong Ngự Niên tay quét lá, nhưng lòng không yên. Anh rất tò mò, không biết Sanh Ca khi ở chung với người đàn ông khác sẽ như thế nào?
Anh lề mề lết đến chân tường bên cửa sổ, xuyên qua cửa kính, anh thấy được bức tranh vô cùng hài hòa trên bàn ăn. Từ tận đáy lòng, anh rất vui khi thấy Sanh Ca vui cười đến tít cả mắt như thế.
Anh còn nhớ một năm đầu khi Sanh Ca mới gả cho anh, cô cũng rất thích cười. Anh có thể thường xuyên nhìn thấy nụ cười ngọt ngào, cùng với ánh mắt tràn đầy yêu thương mà cô dành cho anh.
Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào mà cô dần trở nên ghét cười như vậy?
Ánh mắt cô nhìn về phía anh, cũng ngày càng trở nên hờ hững...
Kể từ sau khi ly hôn, cô trở nên kiều diễm, kiêu sa, quý phái, phù phiếm. Bất kể gặp phải khó khăn gì, cô cũng vẫn luôn giữ cho mình tâm thái tự tin, bình tĩnh.
Phải chăng đây mới là bản chất thật nhất của cô?
Phong Ngự Niên cảm thấy lồng ngực mình như bị nén lại. Không biết rầu rĩ, nói không nên lời là loại cảm giác gì, nhưng chỉ biết nó thật sự rất khó chịu...
Anh đang suy nghĩ, thì đột nhiên nhìn thấy Lộc Thập Nhất vội vàng đẩy cửa, đi vào phòng khách của biệt thự, sau đó tiến tới chỗ Sanh Ca nói chuyện gì đó.
Phong Ngự Niên thấy chuyện không liên quan đến mình thì không nhìn nữa. Vừa định quay lại quét lá, thì lại thấy Lộc Thập Nhất bước ra, nên anh đi thẳng về hướng anh ta.
“Anh Phong, bà Lý Phi ở nhà cổ bị ngã cầu thang. Bà ấy nói rất muốn gặp anh. Mời anh theo tôi lên xe.”
Lý Phi bị ngã?
Mới mấy ngày thôi, sao lại ngã rồi?
“Được.”
Phong Ngự Niên quay đầu, qua cửa sổ anh nhìn thấy ba người đang vui vẻ nói cười, đôi mắt đen láy ẩn chứa chút tâm tình phức tạp, sau đó lập tức theo Lộc Thập Nhất quay về nhà cổ.
Lý Phi được đưa đến phòng bác sĩ tư tĩnh dưỡng, chân bà ta được bó bột thạch cao và đang nằm trên giường với vẻ chán chường.
Nghe tiếng mở cửa, bà ta nhìn lên, thấy đó là người con trai mà mình vẫn luôn mong ngóng, mắt bà ta lập tức đỏ hoe.
“Hức hức hức, Ngự Niên, suýt nữa mẹ đã nghĩ suốt đời này sẽ không bao giờ gặp được con nữa...”
Phong Ngự Niên vốn chỉ chạm nhẹ vào chân đang bó bột của Lý Phi, nhưng bà ta lại lập tức hét to rằng đau.
Thấy phản ứng giả tạo của bà ta, Phong Ngự Niên hạ quyết tâm, anh đi đến chiếc ghế bên cạnh giường bệnh và ngồi xuống.
“Vô duyên vô cớ, sao mẹ lại ngã?”
Lý Phi ấm ức, bà ta đang định giải thích thì để ý thấy Lộc Thập Nhất đang đứng sau anh: “Cậu vệ sĩ trẻ này, tôi đã lâu không gặp con trai, muốn nói riêng với thằng bé vài câu, sẽ không quá lâu đâu, được chứ? “
Lộc Thập Nhất ngẩn người, không nhúc nhích.
Phong Ngự Niên quay lại và nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện khiến anh khó xử đâu, chỉ tâm sự với mẹ tôi chút việc hàng ngày thôi ấy mà.”
Bởi vì Lộc Thập Nhất là người đã quan sát trận đánh lần trước. Mặc dù thân phận anh lúc này là người hầu của Sanh Ca, nhưng Lộc Thập Nhất vẫn ngưỡng mộ sự chính trực của anh, cho nên cũng không làm khó mà xoay người bước ra cửa.
Lộc Thập Nhất vừa đi, Phong Ngự Niên hỏi: “Mẹ nói con biết, vết thương của mẹ là thế nào? Con thấy nó không nghiêm trọng đến mức mẹ phải hét lên như vậy.”
Lý Phi cười “hắc hắc” hai tiếng.
“Đúng là mẹ vô tình trượt chân ngã xuống cầu thang, mà cầu thang có năm sáu bậc thôi, không phải chuyện gì to tát. Nhưng nếu không có chuyện này thì sao mẹ có thể gặp con như mong muốn chứ.”
“Mẹ làm kiểu gì mà khiến người ta tưởng mẹ ngã rất nặng vậy?”
Lý Phi cười một cách bí ẩn, sau đó ghé sát tai anh thì thầm: “Tất nhiên là mẹ tự có cách riêng rồi, nhưng nó không quan trọng. Con trai à, chuyện lần trước mẹ nói với con tiến triển tới đâu rồi?”
Phong Ngự Niên cau mày: “Chuyện nào?”
Lý Phi dùng ngón tay ấn nhẹ vào trán của anh, dáng vẻ luyến tiếc như thể hận rèn sắt không thành được thép.
Bà ta đảo mắt nhìn lướt ra bên ngoài cửa, rồi trầm giọng nói: “Gạo nấu thành cơm ấy!”
Sắc mặt Phong Ngự Niên tối sầm, đôi mắt đen nhanh chóng trầm xuống.
“Chuyện này tuyệt đối không thể được. Con không muốn nghe lại lần thứ ba, mẹ cũng không được phép nhắc với bất kì ai.”
Lý Phi chán nản.
Theo như tình hình trước mắt, nếu không thu phục được Sanh Ca, gia đình họ sau này cũng không thể làm người hầu cả đời? Khoảng thời gian này, bà ta đã phải chịu đủ tủi nhục rồi, bà ta phải tìm cách chuộc Phong Thị và nhà cổ về càng sớm càng tốt.
Về phần đứa con trai ngu ngốc đầu óc chậm chạp này, chỉ có thể đợi đến sự giúp sức của bà ta!
“Được rồi, không nhắc thì không nhắc.”
Bà ta mỉm cười đồng ý với anh, sau khi khẽ đảo mắt, bà ta cầm cốc nước trên bàn lên, vờ hớp một ngụm.
Khi đặt nó về chỗ cũ, bà ta lại vờ như trượt tay, vô tình làm đổ nước lên người Phong Ngự Niên.
“Ôi, mẹ không cố ý đâu con trai, mẹ chỉ sơ ý trượt tay thôi, để mẹ lau sạch giúp con.” Bà ta vừa nói vừa vỗ nhẹ vào những giọt nước trên người Phong Ngự Niên, trong khi Phong Ngự Niên đang bận lau những vết nước, bà ta nhanh tay nhét hai cái túi nhỏ gì đó vào túi quần anh.
Phong Ngự Niên nhìn bà ta lau cả buổi, áo sơ mi trắng càng lau càng bẩn, lo lắng sẽ bị phát hiện vết thương trên lưng, anh đứng dậy đi vào toilet trong phòng bác sĩ tư để lau lại.
Bất chợt, anh nghe thấy tiếng chim hót quen thuộc.
Là Tự Niên.
Vẻ mặt của Phong Ngự Niên trở nên nghiêm túc, và anh bắt đầu nghĩ cách để gặp Tự Niên.
Lần này Sanh Ca chỉ cử mình Thập Nhất theo anh là do cô đã buông lỏng cảnh giác với anh? Hay chỉ đơn thuần là vì cô đang bận ăn với Lộc Hoa và Phó Thần Dật nên không rảnh thu xếp?
Bất kể là trong trường hợp nào thì đây cũng là một cơ hội tốt.
Đến khi anh bước ra khỏi toilet thì trùng hợp là cửa ra vào cũng vừa mở.
Người đàn ông đi vào, mặc một bộ trang phục người hầu chỉnh tề, anh ta cẩn thận đóng cửa lại.
Khi anh nhìn lại, quả nhiên là Tự Niên!