Cô ta như này... Là đã đoán được thân phận của mình rồi?
Bốn mắt nhìn nhau.
Sanh Ca nở nụ cười xinh đẹp hỏi: “Cô đoán thử xem?”
Mộ Ngôn Tâm rất mực nghiêm túc nói: “Nếu như tôi có thể đoán được, vậy sẽ không tìm riêng cô rồi.”
Vốn dĩ cô ta đang nghi ngờ có khi nào Sanh Ca là người của Lộc Thị hay không, nhưng mà cô ta đã điều tra dòng họ của Lộc Thị rồi. Ngoại trừ chủ của Lộc Thị là Lộc Thiệu Nguyên có một người con gái ra, các anh em trong dòng họ còn lại đều sinh con trai.
Nhưng mà đứa con gái của Lộc Thiệu Nguyên đã được tuyên bố là qua đời từ sáu năm trước rồi.
Cho nên suy đoán đó hầu như không có khả năng.
Mà mấy năm trước, nhà họ Cố ở thành phố S cũng trùng hợp công bố tin có con gái riêng, lại không có tiết lộ hình ảnh gì về người con gái riêng đó, có thể nào...
“Cô là cô con gái riêng được người nắm quyền của nhà họ Cố nhận về sao?”
Nghe Mộ Ngôn Tâm nói thế, Sanh Ca thầm thở phào trong lòng, cũng không có trả lời lại mà chỉ hỏi: “Thời gian chúng ta quen biết cũng không lâu, vì sao lần này cô lại muốn giúp tôi?”
Mộ Ngôn Tâm nghiêm mặt nói: “Tôi nói rồi, không phải là hoàn toàn giúp cô. Cô gặp chuyện không may thì nhà họ Mộ cũng sẽ bị liên lụy, tôi chỉ là muốn bảo vệ cho nhà họ Mộ mà thôi.”
Nghe được câu trả lời này, trong lòng Sanh Ca cảm thấy thoải mái rất nhiều, chí ít thì cô cũng không cần áy náy chuyện che giấu thân phận của mình với những người bạn muốn thật lòng giúp đỡ cô.
“Cô Mộ quả không hổ là người thừa kế mà tổng giám đốc Mộ một tay nuôi dưỡng, tròn vuông được mất như nào cũng đều có thể suy tính rất chỉn chu. Mộ Thị có cô, tin rằng sau này sẽ phát triển bền vững lâu dài.”
Sanh Ca nói xong lại quay đầu muốn đi.
Mộ Ngôn Tâm gọi cô lại nói: “Vậy còn cô, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa nãy của tôi.”
Sanh Ca có hơi ngừng bước, không quay đầu lại mà chỉ nói.
“Tôi chính là tôi, chỉ là Sanh Ca mà thôi.”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, nhịp điệu lại rất có khí phách.
Mộ Ngôn Tâm nhìn bóng lưng người kia rời đi, trong ánh mắt lại thoáng tối sầm lại, nhưng không nhìn ra được rốt cuộc đang có suy nghĩ gì.
Ra khỏi hành lang hẻo lánh, Sanh Ca không quay lại hội trường nữa mà là vào trong phòng thay ra bộ quần áo bình thường của mình mang tới từ trước, sau đó lại gọi điện thông báo cho Lộc Hoa một tiếng rồi tự mình lái xe trở về Angle.
Vừa vào tới phòng làm việc đã thấy Phó Thần Dật đang ngồi trong phòng chờ sẵn.
Lúc nhìn thấy Sanh Ca đẩy cửa đi vào, anh ta mỉm cười nói: “Chuyện xảy ra ở nhà họ Mộ anh đã nghe qua rồi. Tính cách của em quả nhiên vẫn không hề thay đổi, vẫn giống trước kia, luôn là một đứa quỷ quyệt không muốn chịu thiệt thòi dù chỉ là một chút.”
Đây đã là lần thứ ba Sanh Ca nghe người khác nói cô là “đứa quỷ quyệt” rồi.
Cô lắc đầu cười, nói lảng sang chuyện khác: “Anh cố ý tới đây là có chuyện gì?”
Phó Thần Dật thu vẻ mặt tươi cười lại, nghiêm túc đưa tài liệu cho cô.
“Đây là toàn bộ tiến độ thi công của nền trảng điện ảnh truyền hình, từ sau khi em tiến hành cải cách một đợt quy mô lớn trước đó, tốc độ quả nhiên đã nhanh hơn rất nhiều, tin rằng nếu cứ tiếp tục như thế, nửa tháng sau sẽ có thể hoàn thành.”
Sanh Ca nhận xấp tài liệu, lật vài trang nghiêm túc nhìn xem: “Rất tốt.”
Phó Thần Dật thấy cô mỉm cười chân thật như thế, trong lòng anh ta cũng vô cùng vui vẻ, bèn nói tiếp: “Người phụ trách hợp tác nền tảng điện ảnh truyền hình với chúng ta lần này nói muốn ký hợp đồng dài hạn với em, hi vọng em có thể sớm cho họ câu trả lời chắc chắn.”
“Hợp tác đôi bên cùng có lợi, đây là chuyện tốt, em đồng ý.”
Nhận được sự cho phép của cô, Phó Thần Dật lại đưa thêm một xấp tài liệu khác nữa: “Bọn họ bên đó đang có ý định chuyển thể cuốn tiểu thuyết đắt khách nhất trên mạng trong thời gian gần đây thành phim chiếu mạng, hi vọng có thể được hợp tác lần đầu với Angle, đây là kịch bản.”
Sanh Ca nghiêm túc xem kịch bản, gật gù đầy chân thành.
“Đây đúng là một cơ hội rất tốt, cũng rất hoành tráng, có thể cho các diễn viên của Angle có cơ hội diễn xuất là chuyện tốt.”
Cô vừa nói vừa ngó xem bảng tổng hợp danh sách diễn viên phù hợp với nhân vật.
“Diễn viên nam thì em vẫn khá nghiêng về Trác Tinh Hỏa, thằng nhóc này dù bình thường có hơi sỉ diện một chút, nhưng mà lúc đóng phim lại rất nghiêm túc, kỹ thuật diễn xuất cũng rất tốt. Hơn nữa, ngoại hình Cố Tự và Dư Tử cũng rất thích hợp vào vai hai nhân vật này...”
Sau một màn thảo luận, Phó Thần Dật cũng rất tán thành.
“Không ngờ em với người phụ trách bên kia lại có suy nghĩ giống nhau như vậy. Được rồi, cũng đã không còn sớm nữa, hao hơi tổn sức một trận ở nhà họ Mộ như nãy chắc em cũng đã mệt lắm rồi đúng không?”
Sanh Ca chỉ hé môi cười, mặc dù biểu cảm vẫn nhẹ tênh như bông nhưng Phó Thần Dật vẫn nhận thấy được vẻ mệt mỏi trong ánh mắt của cô.
Anh ta thật sự rất xót cho cô, lại nói: “Có bận rộn như nào cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, thực ra mấy chuyện này em không cần phải tự tay mình làm. Em thử thả lỏng ra đi, hoặc là... Thử dựa dẫm một chút vào một người đàn ông xem.”
Vế cuối cùng như có dụng ý riêng, Phó Thần Dật vừa định duỗi tay vỗ bả vai của Sanh Ca, cô lại đúng lúc xoay người đi tới ghế sô pha ngồi phịch xuống.
Dựa dẫm vào đàn ông ư?
Ba năm nay cô đã thử rồi, cuối cùng nhận lại bài học như thế còn chưa đủ sao?
Cả đời này ngoại trừ bản thân mình phải mạnh mẽ ra, không còn có thể dựa dẫm được vào bất cứ một người nào cả.
Sanh Ca cũng không muốn nói mấy suy nghĩ đó của mình với Phó Thần Dật, chỉ nhàn nhạt nói: “Anh yên tâm, em tự biết chừng mực mà.”
Phó Thần Dật hụt hẫng thu tay về, lại quan tâm thêm hai câu nữa rồi cũng rời khỏi phòng làm việc.
Anh ta vừa đi, Sanh Ca đã rút người vào trong ghế sô pha. Hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi, lúc đối đầu với Nam Phái cô đã dùng hết toàn lực rồi, bây giờ chỉ muốn được nghỉ ngơi một chút.
Nhưng mà còn chưa nằm được năm phút, Tang Vi đã gõ cửa nói.
“Không xong rồi tổng thanh tra, cậu hai Trác bên kia xảy ra chuyện rồi!”
Sanh Ca không thể làm gì khác hơn ngoài việc vực dậy tinh thần, cố gắng bò dậy từ ghế sô pha mềm mại mà đi qua đó xem thử. Một bên nghe Tang Vi báo cáo, một bên lái xe đi tới phim trường.
Tang Vi có nói danh tiếng của đạo diễn bộ phim này rất lớn, tính cách cũng nằm trong số những người khó xơi.
Ông ta cảm thấy hợp đồng đã ký với Angle trước đó có chỗ vẫn không hợp lý lắm, cho nên dứt khoát bắt Trác Tinh Hỏa ở lại phim trường để quay thêm. Trác Tinh Hỏa sao có thể chịu thỏa hiệp được, hai người cứ thể mà cãi nhau ầm ĩ ở phim trường, huyên náo rất kịch liệt.
Sanh Ca vừa tới trường quay đã nghe xa xa truyền tới tiếng cãi nhau rất to.
“Ông là muốn bắt tôi lao động không công cho ông đó à? Không sợ tôi công khai danh tính của ông lên trên mạng sao? Ông có còn muốn làm cái nghề đạo diễn này nữa không vậy?”
Đạo diễn Trần Khắc cũng không phải dân ăn chạy niệm phật, lại mặt cười mà dạ không cười đáp trả người kia.
“Cậu hai Trác, tôi biết cậu rất nổi tiếng, còn có nhà họ Trác chống lưng, nhưng tôi không sợ! Hợp đồng của cậu vốn dĩ có vấn đề, tôi bảo cậu quay phim nhiều hơn vài tiếng thì có làm sao? Nơi cậu đang đứng chính là địa bàn của tôi, nếu như cậu không phối hợp thì tôi cũng đành làm ác giống người ta cắt đi ảnh hậu trường của cậu, cắt đứt sự quan tâm của người hâm mộ dành cho cậu.”
Trác Tinh Hỏa bị hành vi vô liêm sỉ của người này chọc tức, nhưng lại hiếm khi thấy cậu đã tức giận như này mà cũng không có nổi cáu lên quăng đồ lung tung.
Trần Khắc chiếm thế thượng phong, vô cùng đắc ý.
“Làm một minh tinh lưu lượng đang hot thì cậu hẳn phải biết, sự quan trọng của người hâm mộ là như thế nào. Tôi có thể cho cậu tiến xa hơn trên con đường này, cũng có thể dễ dàng đạp đổ cậu, cậu có muốn thử một chút không?”
“Cái thứ vô lại nhà ông!”
Trần Khắc nghe cậu này, không những không bị chọc tức mà ngược lại còn cười lớn hơn.
“Ha ha! Không ngờ ma vương hống hách có tiếng của nhà họ Trác lại bí bách trong tay của tôi. Ai bảo lần này tôi lại là người nắm trướng chứ, ông trời có xuống cũng không giúp được cậu đâu.”
Ông ta vừa nói xong, khắp phim trường đột nhiên vang lên một giọng nói lảnh lót.
“Vậy sao? Có thể lần này đã khiến đạo diễn Trần thất vọng rồi!”
Tất cả mọi người ở phim trường đều quay sang về phía cửa, nhìn thấy Tang Vi dắt theo Sanh Ca đang khí thế hùng hồn đi tới, khắp cả người cô cũng tỏa ra một cảm giác lạnh lẽo rợn người.