Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 230: Chương 230: Tôi giúp anh ấy thu chút lãi trước




Sanh Ca càng khóc nhiều hơn, thế nào cũng không ngăn được

Cô nắm lấy tay anh rồi hét lên: “Kỷ Ngự Đình, anh không được chết! Nếu như anh dám chết em sẽ lập tức gả cho người đàn ông khác! Khiến anh phải hối hận cả đời!”

Kỷ Ngự Niên nhếch đôi môi dính máu cười khổ.

“Vậy... không được, em là của anh...”

Cô dở khóc dở cười vội vàng nhìn nhân viên y tế hai bên: “Tôi đã đến rồi, mau đưa anh ấy vào đi!”

Kỷ Ngự Đình vẫn kéo tay cô không chịu buông: “Sanh Ca, em... nghe anh giải thích được không...”

“Anh ngoan ngoãn làm phẫu thuật đi, em sẽ ở ngoài đợi anh ra nghe anh giải thích.”

Vẻ mặt Kỷ Ngự Đình tái mét vì mất máu không thể tiếp tục chần chừ nữa.

Nhưng anh vẫn cố chấp giữ chặt tay cô không buông anh muốn nhìn kỹ cô lần nữa, trên bàn phẫu thuật thập tử nhất sinh có lẽ anh không có cơ hội để tỉnh lại nữa.

Sanh Ca thấy vậy rất đau lòng, cô chỉ có thể cưỡng ép gỡ tay anh ra dõi theo khi anh được đưa vào phòng cấp cứu.

Đèn phòng cấp cứu bật sáng, Sanh Ca ngồi bên ngoài đợi đôi mắt cô vô hồn, nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô.

Đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt nhiều người như vậy, nhưng cô hoàn toàn không để tâm cô chỉ biết bản thân mình không muốn Kỷ Ngự Đình chết...

Đợi ba tiếng đồng hồ đến tận chín giờ tối mà Kỷ Ngự Đình vẫn chưa ra.

Tự Niên giải tán những người anh em khác trong đội ngồi xuống ghế chờ chỗ đối diện với Sanh Ca, vẻ mặt anh ta nặng nề.

Giống như đã suy nghĩ rất lâu anh ta mới nói: “Cô luôn cảm thấy chuyện nhà kho bỏ hoang nửa năm trước là cậu chủ lừa cô nhưng thực ra là lúc đó anh ấy đã quyết định phải chết rồi nếu như không phải anh em đến kịp thời cứu anh ấy nửa cái mạng thì anh ấy thực sự đã chết trong đám cháy đó rồi.”

Sanh Ca từ từ ngước mắt lên nhìn anh ta.

Lòng Tự Niên nặng trĩu, anh ta nói tiếp: “Còn về lý do tại sao anh ấy còn sống nhưng không trở về bên cạnh cô là vì trong thời gian đó nhà họ Kỷ đang rất hỗn loạn, anh ấy bắt buộc phải trở về để chủ trì đại cục, vết thương do roi quất ở phía sau lưng anh ấy là do vi phạm điều luật của nhà họ Kỷ nên bị đánh, lần ở nhà kho bỏ hoang đó mặc dù đã cứu được nửa cái mạng của anh ấy nhưng trên mặt và người anh ấy bị bỏng nặng chân cũng bị thương và gãy, trong cơ thể cũng chẳng tốt hơn là mấy...”

Ánh mắt anh ta khẽ lóe lên, phớt lờ chuyện trong cơ thể Kỷ Ngự Đình vẫn còn tồn tại một loại virus hóa học.

Kỷ Ngự Đình không trở lại thành phố Phương ngoại trừ lý do nắm quyền nhà họ Kỷ nên không thể đi thì còn một lý do khác đó là do virus bên trong người anh, đến bây giờ các bác sĩ vẫn chưa tìm ra cách để chữa trị khỏi hoàn toàn, cứ ba ngày là anh phải đến phòng xét nghiệm làm xét nghiệm, anh chỉ có thể dùng thuốc ức chế để kéo dài tính mạng.

Nhưng Kỷ Ngự Đình đã ra lệnh không được phép nói cho Sanh Ca biết nửa chữ về chuyện này.

Tự Niên thôi suy nghĩ tiếp tục nói: “Cô Sanh Ca, có lần nào mà cậu chủ không đánh đổi tính mạng của mình để cứu cô chứ? Anh ấy thực lòng với cô! Trên phương diện tình cảm anh ấy là một kẻ ngốc, anh ấy chỉ biết cho đi hết mình chứ không nói với cô những đau khổ đó, sau khi anh ấy khôi phục thân phận thì không dám nhận cô vì anh ấy sợ nói ra cô sẽ càng ghét anh ấy, anh ấy sợ sẽ mất cô mãi mãi, anh ấy quá tự ti trong chuyện tình cảm này.”

Sanh Ca cúi đầu, trong lòng tràn ngập cảm giác áy náy, trái tim đau nhói.

Cô mở mắt ra hay nhắm mắt lại đều là dáng vẻ máu đầm đìa của Kỷ Ngự Đình, và đây không phải là lần đầu tiên anh xảy ra chuyện như vậy.

Chuyện nhà kho bỏ hoang nửa năm trước chắc chắn anh còn bị thương nặng hơn lần này rất nhiều.

Nhưng cô lại vì chuyện anh giấu cô mà tức giận trách anh lừa mình còn dùng roi đánh anh...

Trái tim của Sanh Ca giống như bị dao cứa vào, đau đớn tới mức không thở nổi.

“Xin lỗi...”

Ngoài ba từ này dường như cô không còn cách nào khác để bù đắp cho anh.

“Thứ anh ấy cần không phải là lời xin lỗi, chỉ cần cô chiều chuộng anh ấy, yêu thương anh ấy thì anh ấy đã rất vui rồi.”

Tự Niên thấy cô buồn bã liên tục thở dài: “Cô Sanh Ca, anh ấy đã không còn nợ cô nữa, nhưng sau khi biết cô vì anh ấy mà buồn đau nửa năm anh ấy đã tự trách mình rất nhiều, bảo tôi tìm roi không phải vì muốn diễn khổ nhục kế cho cô xem mà là anh ấy muốn cố gắng hết sức để bù đắp cho nỗi đau mà cô đã phải chịu đựng trong nửa năm qua, nhưng cô đau khổ nửa năm thì anh ấy cũng bị bệnh tật dày vò nửa năm.”

“Tối hôm qua cô đóng sầm cửa rời đi vốn dĩ anh ấy muốn đợi khi trở về sẽ giải thích rõ ràng với cô nhưng không ngờ sáng sớm cô đã đến gặp ông cụ Kỷ để từ hôn, mà ông cụ Kỷ còn đồng ý nên anh ấy nhất thời không tập trung mới bị đạn bắn trúng.”

Sanh Ca bỗng chốc ngừng khóc, cau mày: “Quả thực là tôi đã đến tìm ông nội Kỷ để hủy hôn nhưng ông nội Kỷ không đồng ý, nên tôi định lên kế hoạch lâu dài, ai nói mấy lời này vậy?”

Tự Niên nhìn cô và nhận ra có điều gì đó không ổn, anh ta lập tức bảo người đi điều tra.

Nửa tiếng đồng hồ sau.

Bầu không khí trước cửa phòng cấp cứu rất trầm trọng.

“Là người mà cậu Huy, cậu hai của nhà họ Kỷ phái đi.”

Sanh Ca nghiêm mặt nói: “Kỷ Tinh Huy? Bình thường mối quan hệ giữa Kỷ Ngự Đình và anh ta thế nào?”

“Không tốt lắm.” Tự Niên nghiêm túc nói: “Trước đây chính cậu hai là người gây ra vụ hỗn loạn trong nhà họ Kỷ, nếu cậu chủ về muộn ba ngày thì quyền lực suýt nữa đã rơi vào tay anh ta, mất gần nửa tháng mới lấy lại được quyền lực.”

Sanh Ca mím môi cụp mắt xuống và không nói gì.

Suy nghĩ một lát ánh mắt cô trở nên lạnh lùng hơn, cô trầm giọng nói: “Anh có biết làm thế nào để tránh camera theo dõi vượt tường vào nhà họ Kỷ không?”

Tự Niên sững người: “Cô Sanh Ca, cô muốn...?”

Ánh mắt Sanh Ca lạnh lùng.

“Giúp anh ấy thu chút lãi trước.”

Mười một giờ đêm.

Trong phòng ngủ với phong cách thanh lịch vang lên tiếng nước chảy.

Kỷ Tinh Huy tắm xong mặc áo choàng tắm vừa lấy khăn tắm lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm.

Anh ta vừa đi gần đến phòng ngủ thì chiếc đèn cổ điển trong phòng đột nhiên vụt tắt, rèm cửa bị gió thổi tứ tung, có một sự u ám trong phòng ngủ của anh ta.

Cảm thấy có sự bất thường anh ta bèn đeo kính gọng vàng vào.

Không biết từ lúc nào mà có một người phụ nữ đang ngồi trên giường.

Đôi chân xinh đẹp mảnh mai vắt chéo, hai tay đặt lên nhau, tư thế quyến rũ, khí chất tao nhã, kiêu sa, trông rất thuận mắt.

Phải nói rằng vợ chưa cưới của Kỷ Ngự Đình quả thực rất xinh đẹp, vóc dáng đẹp, đến anh ta mà cũng cảm thấy rung động.

Anh ta mỉm cười một cách lịch sự: “Cô Lộc đến lúc nào vậy? Đêm khuya không đi cửa chính mà trèo cửa sổ vào phòng tôi hình như không được hay cho lắm?”

Sanh Ca không nói gì mà chỉ nhìn anh ta chằm chằm bằng ánh mắt sắc bén.

Nhưng đây là biệt thự của Kỷ Tinh Huy, anh ta có một đám vệ sĩ, Sanh Ca là phụ nữ nên anh ta không sợ mà ngược lại lại có ý đùa bỡn cô, anh ta nhếch môi.

“Hay là... cô Lộc thích tôi? Muốn cắm sừng anh họ tôi?”

Sanh Ca cau mày vẻ mặt trở nên tàn nhẫn, cô đột nhiên đứng dậy và xông đến trước mặt Kỷ Tinh Huy rồi dùng dao kề vào cổ anh ta.

Kỷ Tinh Huy rất yếu ớt, muốn kháng cự nhưng không có sức chiến đấu, bị cô tàn nhẫn đánh ngất ngã xuống sàn nhà.

Sanh Ca liếc nhìn anh ta một cái: “Đúng là hình người dạng chó, không ngờ sức lực lại yếu như gà vậy!”

Khi Kỷ Tinh Huy tỉnh dậy.

Anh ta bị trói vào một chiếc ghế làm việc, miệng anh ta bị nhét một cái khăn mặt.

Sanh Ca dựa vào bàn thản nhiên nghịch con dao găm.

Ánh sáng từ con dao găm làm lộ ra khuôn mặt mê hoặc và tàn nhẫn của cô.

Vừa nhìn đã biết là một người phụ nữ không dễ chọc vào.

Bây giờ Kỷ Tinh Huy mới bắt đầu thấy sợ hãi, hét lên những tiếng ưm ưm.

“Vô dụng thôi, vệ sĩ của anh đều đã bị người của tôi đánh ngất, hơn nữa bây giờ là đêm khuya, cho dù anh có kêu la rát họng thì cũng không có ai đến cứu anh đâu.”

Kỷ Tinh Huy có khuôn mặt nho nhã, vẻ ngoài văn vẻ lịch thiệp, lúc này tóc anh ta đang ướt, còn đang quấn khăn tắm, bị trói có chút...

Còn giọng điệu của Sanh Ca giêu cợt, sao khi Tự Niên nghe lại có chút kì quái?

Sao giống như cô đang cưỡng ép trai nhà lành thế nhỉ?

Chắc không phải cô thích Kỷ Tinh Huy nên không định dạy dỗ anh ta nữa chứ?

Nếu như boss biết chắc sẽ tức giận tới mức bật dậy khỏi bàn phẫu thuật mất?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.