Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 144: Chương 144: Trong nhà họ Lộc còn có người không muốn cô sống tốt




“Đúng vậy.”

Giọng điệu của cô rất bình tĩnh.

Nhìn thấy phản ứng dữ dội của anh, Sanh Ca tiếp tục nói: “Tôi đã tính sơ qua rồi, bây giờ khoản nợ của anh cũng trả gần xong rồi, hủy bỏ thỏa thuận không phải anh rất vui sao? Vậy anh có thể tiếp tục làm cậu ấm của nhà họ Phong rồi.”

Tuy nói như vậy, trả sạch khoản nợ mà anh nợ cô luôn là mục tiêu của anh.

Nhưng…

“Lúc trước em đã nói, sau khi trả xong khoản nợ thì cả đời sẽ không qua lại với anh nữa, chúng ta làm người xa lạ, đó là thật sao?”

Ánh mắt Sanh Ca rất nghiêm túc: “Đúng.”

“Vậy thì anh không ký, em cũng đã nói thời gian là một năm đến ba năm, bây giờ mới hơn nửa tháng, căn bản anh vẫn chưa trả xong!”

Anh cau mày, hai má phồng lên, đưa lại cho cô tờ giấy hủy bỏ thỏa thuận trong tay.

Sanh Ca không đưa tay ra nhận lấy, sắc mặt cô lại trở nên lạnh lùng: “Phong Ngự Niên, anh đừng cố tình gây sự, ký tên!”

Phong Ngự Niên bị sự dữ dội hung hăng của cô làm cho vô cùng buồn bực, anh xê dịch phương hướng về phía cô, cầm cổ tay nhỏ mảnh khảnh của cô, nói với vẻ không chút sức lực.

“Anh đã đưa Phó Thần Dật đi rồi, còn giả vờ bị thương để lừa em, em vẫn còn giận anh sao? Sanh Ca, lần sau anh tuyệt đối sẽ không lừa em nữa, chưa kể đêm qua em cũng xử phạt anh rồi, chuyện của Mộ Chỉ Ninh anh đã chịu oan rồi, lỗi đều ngang nhau, em đừng tức giận…”

Sanh Ca đẩy tay anh ra một cách nghiêm túc: “Tôi không tức giận, chỉ vì rất lý trí, vì vậy tôi cảm thấy đã đến lúc buông tha cho anh rồi, sau này mỗi người tự sống cuộc sống bình yên của riêng mình, như vậy cả tôi và anh đều tốt.”

Không tức giận có phải có nghĩa là chuyện của anh làm không thể khơi dậy bất kỳ cảm xúc nào của cô không?

Điều này có phải nói rằng cô hoàn toàn không để tâm đến anh, ngay cả oán hận và chán ghét cũng không hề có sao?

Phong Ngự Niên khá buồn bực.

“Vậy là em vẫn còn tức giận đấy, bởi vì anh không muốn buông tha cho em, cho nên anh sẽ không ký tên vào tờ giấy hủy bỏ thỏa thuận này.”

“Phong Ngự Niên!”

Sanh Ca cau mày, nhìn anh với ánh mắt đầy u ám: “Tôi chỉ thông báo cho anh biết thôi, chứ không phải hỏi ý kiến của anh, anh không ký cũng phải ký.”

Cô vừa nói dứt lời, Phong Ngự Niên đã xé tờ giấy đó ra thành từng mảnh ở ngay trước mặt cô, rồi ném lên hướng trần nhà, các mảnh giấy trắng lóa giống như tuyết bay khắp nhà.

Đồng ý ký tên ly hôn với cô là chuyện mà cả đời này anh cảm thấy hối hận nhất.

Lần này, anh tuyệt đối sẽ không để mình hối hận nữa!

Anh nhìn cô với đôi mắt đen đầy vẻ ngang tàng, giọng điệu khiêu khích: “Anh xé nó rồi, em có tức giận không? Có bản lĩnh thì em bảo Lộc Thấp Ngũ, Thập Thất vào đây đánh anh đi, cho dù đánh anh đến mức sống dở chết dở, chỉ cần anh còn một hơi thở thì anh không thể ký tên!”

Có mảnh giấy bị xé rơi vào trên đầu Sanh Ca, như một ngọn lửa lao thẳng vào trán cô.

“Tốt, rất tốt! Anh thích tìm kiếm sự tàn độc đúng không?”

Sanh Ca xoa xoa răng hàm của mình, cô hít mấy hơi thật sây, mới có thể chịu đựng cơn kích động muốn một chân đạp chết anh.

“Tốt nhất là anh nên cầu xin bệnh của mình lâu lành một chút, cơn tức của tôi sẽ dịu đi nhanh hơn, nếu không thì tôi không đảm bảo liệu đám người Lộc Thập Ngũ có thật sự làm gì anh hay không?”

Nói xong, cô đứng lên, sau khi liếc anh một cái thì cô rời khỏi phòng.

Phong Ngự Niên thấy cô thật sự tức giận rồi, tronh lòng vẫn có chút sợ sệt.

Anh vẫn còn rất đau vì bị đánh, anh lại không là bạo dâm.

Nhưng ký tên là chuyện tuyệt đối không thể nào!

...

Biệt thự nhà họ Lý.

Lâm Hoài Sơ đang ngồi trong phòng sách xem bảng báo cáo, người giúp việc bưng cà phê đến cho cô ta, trong cơn tức giận, cô ta đã ném đổ tất cả mọi thứ trên bàn làm việc lên.

Một tiếng choảng vang lên, người giúp việc bị cơn tức giận đột ngột của cô ta làm cho sợ hãi đến mức tay run lẩy bẩy, cà phê không cẩn thận bị đổ trên sàn, cái bát vỡ tan tành.

“Xin lỗi cô chủ! Không phải do tôi cố ý!”

Lâm Hoài Sơ lạnh lùng nhìn cô ấy, điều này khiến tâm trạng không tốt của cô ta lại thêm tồi tệ.

“Ngay cả cà phê cũng bưng không được, tôi cần cô đến đây có ích lợi gì! Chỉ khiến tôi thêm ấm ức, hết hôm nay thì cút đi đi, mãi mãi biến mất trước mặt tôi!”

Người giúp việc sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, cô ấy khóc xin tha thứ: “Cô chủ, tôi thật sự sai rồi, cô đừng sa thải tôi, tôi rất cần công việc này! Tôi xin cô mà!”

“Cút!”

Một tiếng gầm quấy rầy của quản gia ở bên ngoài, ông ta vội vàng đi vào và kéo người giúp việc đang khóc lóc đi ra ngoài.

Căn phòng cuối cùng cũng thanh tịnh, Lâm Hoài Sơ lấy điện thoại ra gọi điện.

Phong Thị phục hồi lại quá nhanh, hơn nữa Sanh đã bắt đầu nhanh như vậy, trong khoảng thời gian này, tất cả các công việc kinh doanh hiện có của Lâm Thị đều bị chèn ép, dự thu dự án cũng bị tập đoàn Phong Thị hoặc bất động sản An Lâm cướp mất.

Làm cho doanh thu của Lâm Thị rất kém.

Lâm Hoài Sơ vô cùng tức giận, cô ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để phái người đi điều tra lai lịch của Sang Ca, kết quả đến nay vẫn chưa thấy hồi âm.

Đang suy nghĩ thì điện thoại đã được kết nối với đầu dây bên kia.

“Tổng giám đốc Lâm, chúng tôi đã kiểm tra qua ba lần, thân phận của cô ấy thực sự là trẻ mồ côi của cô nhi viện Phương Thành, không cha không mẹ, cũng không có bất kỳ người thân nào cả.”

Làm thế nào Lâm Hoài Sơ cũng không tin: “Vậy trước khi cô ta được đưa vào cô nhi viện thì sao? Trước đó đã xảy ra chuyện gì? Nếu như cô ta không rời khỏi cô nhi viện, làm sao có thể là bậc thầy của Sakuragi Rin, rốt cuộc các người làm cái quái gì vậy!”

“Thật xin lỗi, tổng giám đốc Lâm, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, đây chính là kết quả điều tra của cô ấy.”

Lâm Hoài Sơ tức giận đến mức cúp máy, cầm cái ly trên bàn ném vào tường.

Rốt cuộc lai lịch của con khốn này là gì?

Đã phái rất nhiều người đi điều tra như vậy nhưng vẫn không điều tra ra được thân phận của cô!

Cô ta ngồi xuống ghế, đầy giận dữ không có nơi nào để trút.

Không thể điều tra ra được thân phận của Sanh Ca có nghĩa là cô ta mãi mãi không biết được át chủ bài của con khốn này, vậy cô ta không có cách nào tiếp tục chiến đấu với con khốn này.

Nhưng không thể trơ mắt nhìn con khốn này phá hoại Lâm Thị!

Lâm Hoài Sơ đang ngẩn ngơ nghĩ mãi koong ra, quản gia đột nhiên gõ cửa vào.

“Cô chủ, bên ngoài có người tìm cô, cậu ấy nói cậu ấy là người nhà họ Lộc ở thành phố S.”

Cô ta ôm trán, tức giận đến mức choáng váng đầu: “Người của nhà họ Lộc cái gì chứ? Tôi không qune biết, không gặp!”

“Vâng.” Quản gia cúi người, chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã!”

Lâm Hoài Sơ la lên ngăn cản ông ta.

Làm sao nhà họ Lộc lại có người đến tìm cô?

Cô ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định gặp thử: “Ở đây quá lộn xộn, không thể làm khách quý sợ hãi, ông dẫn người ta đến phòng khách nhỏ bí ẩn nhất nhé.”

Dặn dò xong, cô ta quay trở về phòng để thay một bộ quần áo lịch sự tao nhã, trang điểm thật xinh đẹp rồi mới đến phòng khách.

Cô ta đẩy cửa vào, người đó đã đợi cô ta ở bên trong.

Là một người đàn ông, dáng người cao lớn vạm vỡ, xem ra chiều cao khoảng một mét chín, sắc mặt cũng không tệ, nhìn rất đẹp trai, mặc một bộ âu phục màu đen.

Nhìn thấy cô ta đi vào, người đàn ông mỉm cười với cô ta: “Cô Lâm, xin chào.”

Lâm Hoài Sơ gật đầu thể hiện vẻ lịch sự, cô ta tò mò hỏi: “Không biết anh là ai của nhà họ Lộc vậy?”

Người đàn ông cười nói: “Cô không cần biết thân phận của tôi đâu, cô chỉ cần biết tôi đến đây để giúp cô.”

“Giúp tôi sao?”

Lâm Hoài Sơ không hiểu ra sao cả: “Mặc dù nhà họ Lâm tôi kém xa nhà họ Lộc, nhưng trong giới giàu có quyền thế của Phương Thành cũng được xếp hàng đầu, ít ra ăn uống không phải lo, tôi có gì cần anh giúp.”

Người đàn ông vạch trần cô ta: “Cô Lâm không cần che giấu, chủ nhà của tôi biết được gần đây cô bị Phong Thị và người nào đó làm cho sứt đầu mẻ trán, vì vậy tôi mới đặc biệt đến đây giúp đỡ cô.”

Lâm Hoài Sơ có chút không tin.

Lộc Hoa tốt với con khốn Sanh Ca đó như vậy, trong nhà họ Lộc còn có người không muốn cô sống tốt sao?

“Chủ nhà của anh sao?”

“Đúng vậy.”

Người đàn ông gật đầu, tiếp tục nói: “Để tỏ thành ý của tôi, tôi đã mang đến một món quà gặp mặt cho cô, tôi nghĩ rằng cô nhất định sẽ rất thích.”

Anh ta vỗ tay, có người bên ngoài lập tức khiêng một cái bao bước vào.

Lâm Hoài Sơ bước lên mở ra một cách đầy hoài nghi, nhất thời sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, ngã bệch xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.