Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 242: Chương 242: Xem ai chinh phục ai trước




Cơn đau thắt ngực của Kỷ Ngự Đình sắp bị tức đến phát điên rồi.

Trời ơi, anh kiềm chế!

Anh đang nghĩ, Sanh Ca sẽ không cho anh cơ hội này.

Anh hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức giận của mình, anh không muốn nổi giận ở trước mặt Sanh Ca.

Nhưng Tự Niên cứ như không hề sợ chết vậy, anh ta vẫn đứng ở hành lang vỗ tay hết lần này đến lần khác, rất tỉ mỉ, vô cùng có tiết tấu, lặp lại câu khẩu hiệu đó, không ngừng làm thay đổi ranh giới nhẫn nại.

Nếu không phải vì vẫn còn cần con chó này ra nhiệm vụ, anh ta sẽ lập tức gói ghém người đưa sang châu Phi để đào than.

Kỷ Ngự Đình nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, đến mức không thể chịu đựng được nữa!

Sanh Ca vẫn ngồi trên người anh, liều lĩnh muốn giúp anh lưu thông máu và đánh tan máu bầm.

Anh lấy điện thoại di động như không có chuyện gì, đánh chữ “cạch cạch” nhập vào rồi gửi một đoạn tin nhắn cho Tự Niên, [Vỗ tay một lần, trừ một nghìn tệ, tự mình đi tìm tài vụ kết toán đi, rồi ngay bây giờ, lập tức, nhanh chóng cút ra khỏi biệt thự của tôi đi!]

Âm thanh bên ngoài cửa nhanh chóng lắng xuống.

Điện thoại di động của Kỷ Ngự Đình nhận được thông báo có tin nhắn, anh liếc mắt nhìn lướt qua một cái, Tự Niên đã điên cuồng gửi cho anh hơn chục tin nhắn.

(=?Д?=)!!

(┯_┯)

Toàn bộ đều là biểu tượng cảm xúc khóc lóc, suy sụp và cầu xin lòng tha thứ.

Kỷ Ngự Đình nhấp vào góc trên bên phải của giao diện, dứt khoát chọn [Kéo người dùng này vào danh sách đen].

Sanh Ca vẫn đang hết sức chăm chú xoa bóp cơ bụng và cổ của Kỷ Ngự Đình, không biết giữa chừng đã xảy ra chuyện gì.

Ba mươi phút sau, liệu trình mát xa chữa trị của Sanh Ca đã kết thúc.

Cô xuống giường đi vào phòng tắm rửa sạch tay, sau đó hứng một chậu nước nóng và khăn giúp Kỷ Ngự Đình lau người.

“Anh Ngự, tay của em đã mát xa đến đỏ rồi nè.”

Cô ngồi lại lên người Kỷ Ngự Đình, đưa lòng bàn tay đỏ ửng của mình ra trước mắt Kỷ Ngự Đình.

Kỷ Ngự Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đôi môi mỏng lạnh lẽo dán vào lòng bàn tay cô, đau lòng và cưng chiều hôn lên trên đó, tràn đấy âu yếm.

Sanh Ca lặng lẽ quan sát động tác của anh, chiêm ngưỡng khuôn mặt điển trai xuất thần của anh, nụ cười trên khóe miệng không thể che giấu được nữa.

Sau khi hôn vào lòng bàn tay của cô, đôi mắt đen láy của Kỷ Ngự Đình như cười như không nhìn chằm chằm vào cô: “Đợi đến khi vết thương của anh lành lại, sau này anh sẽ giúp em lưu thông máu và đánh tan máu bầm.”

Sanh Ca ngay lập tức hiểu ý anh, cả khuôn mặt đều đã đỏ bừng lên.

“Mơ đi, đồ không biết xấu hổ!”

......

Ngày hôm sau là một ngày quan trọng, ngày cắt băng khánh thành tòa nhà Angle.

Sanh Ca dậy sớm rửa mặt, đắp mặt nạ, sau khi cấp nước và dưỡng ẩm xong, sau đó cô bắt đầu trang điểm.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, Kỷ Ngự Đình mặc một chiếc bộ đồ bằng lụa băng màu đen tuyền, đôi mắt đen sâu thẳm và đôi chân dài, chậm rãi bước vào phòng, rồi rất tự nhiên ngồi xuống phía sau Sanh Ca.

“Em đang làm gì đấy?”

Kỷ Ngự Đình nhìn cây bút kẻ lông mày trên tay cô, chủ động nói: “Anh giúp em vẽ nhé.”

Cô tỏ vẻ nghi ngờ: “Anh có chắc không? Sự kiện cắt băng khánh thành của em hôm nay rất quan trọng, em không thể có sai sót gì được.”

Kỷ Ngự Đình gật đầu chắc chắn, đặt hai tay qua vai cô và quay mặt cô lại đối mặt với mình.

Cô bán tín bán nghi nhắm mắt lại và để mặc cho anh lấy cây chì kẻ mày vẽ lên lông mày của cô.

Lúc đầu, Sanh Ca cảm thấy kỹ thuật của anh cũng khá tốt.

Nhưng sau năm phút vẽ, đôi lông mày của Kỷ Ngự Đình vẽ vẫn chưa hoàn thành.

Sanh Ca cảm thấy có gì đó không ổn, u ám nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: “Nếu anh dám cố ý lấy mặt của em để vẽ lung tung, làm hỏng lớp trang điểm của em, em sẽ đánh hai cái tay của anh sưng lên như cái móng lợn đấy!”

Bàn tay đang vẽ lông mày của ai đó dừng lại một lúc, hậm hực rút tay ra về.

Sanh Ca mở mắt, lạnh lùng “hứ” anh một tiếng, quay đầu lại kiểm tra mình trong gương.

Hai hàng lông mày được vẽ đều và gọn gàng đến không ngờ.

Sanh Ca bổ sung thêm hai chỗ thiếu trên lông mày, quả là một khung lông mày hoàn hảo, không ngờ kỹ thuật trang điểm của anh lại tốt đến như vậy?

“Anh Ngự vậy mà lại biết trang điểm. Anh học nó từ ai vậy? Thấy kỹ thuật tay của anh điêu luyện như vậy, anh đã từng giúp không ít những người phụ nữ khác vẽ rồi đúng chứ? Có phải trước đây anh đã từng giúp Mộ Chỉ Ninh vẽ như thế này không?”

Càng nói đến vế sau, vẻ mặt của cô lại càng trở nên nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng đến mức có thể khiến người ta chết cóng.

Nụ cười của Kỷ Ngự Đình đông cứng lại.

Làm thế nào mà lại có thể nhắc tới cái chuyện cũ đó rồi?

Sanh Ca càng tức giận: “Anh còn do dự nữa, lại đang tìm cớ nói dối em đúng không? Bị em nói trúng rồi đúng không?”

Kỷ Ngự Đình vội vàng phủ nhận liên tục, cố gắng chứng minh sự vô tội của mình: “Anh không có, anh không đâu, tôi thề là trước đây anh có học vẽ phác họa chân dung trong quân đội, nên anh nghĩ rằng chắc nó cũng giống như vậy, vì vậy anh mới muốn thử, hơn nữa không phải chúng ta đã hứa là sẽ gạt bỏ quá khứ. Sao em lại đột nhiên lại nhắc đến những người không liên quan đó...”

Sanh Ca nguy hiểm nheo mắt lại: “Anh có đang chột dạ không?”

“Thật sự không có.”

Càng giải thích lại càng sai.

Kỷ Ngự Đình có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo trên cơ thể cô.

Chỉ cần nhắc đến cái chuyện đó, thì anh đều sẽ bị đuối lý.

Anh nhanh chóng đứng dậy, lưng thẳng ngồi xổm trước mặt cô với tư thế quân nhân tiêu chuẩn.

“Anh thề, em là người phụ nữ đầu tiên mà anh đích thân vẽ lông mày cho, em cũng sẽ là người duy nhất.” Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen vô cùng chân thành.

Sanh Ca nhìn anh, vô thức bị đôi mắt sâu thẳm của anh hút vào, bàn tay nhỏ bé chạm vào đường nét bén như dao gọt khuôn mặt của anh.

Nhưng ngay khi cô vừa nghĩ đến việc trước đây anh rất thích diễn, nói dối luôn rất chuyên nghiệp, rành mạch, bàn tay của Sanh Ca đã đổi thành véo lên má anh.

“Kỷ Ngự Đình, anh là một người đàn ông rất xảo quyệt. Chiêu này của anh có thể sẽ có hiệu quả với người khác, nhưng lại không có hiệu quả với em đâu. Sớm muộn gì, tôi cũng sẽ điều chỉnh và dạy dỗ lại anh trở nên trung thực!”

Vừa dứt câu, cô “hứ” hai tiếng, đáy mắt lấp lánh ánh sáng như sao, khóe miệng hơi bĩu ra, mang theo một chút vẻ lạnh lùng cao ngạo.

“Điều chỉnh và dạy dỗ anh à?”

Kỷ Ngự Đình nhướng mày: “Vậy phải xem bản lĩnh của Sanh Sanh rồi.”

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong đôi mắt của hai người nhìn nhau có mang theo khát khao chinh phục nồng đậm.

Trời đã khuya rồi, Sanh Ca tăng tốc và tiếp tục trang điểm.

Kỷ Ngự Đình ở bên cạnh để giúp cô chọn màu mắt, má hồng và son môi, bầu không khí khôi phục lại sự hài hòa.

“Sanh Sanh, sự kiện cắt băng khánh thành hôm nay của em có cần anh đến giúp đỡ không?”

“Không cần đâu, đây là công ty đầu tiên em tự gầy dựng sau khi thoát ra khỏi danh tiếng của nhà họ Lộc. Em sẽ tự dựa vào sức của mình để xây dựng danh tiếng của Angle tại thành phố S, đồng thời em còn phải vượt qua anh và trở thành người phụ nữ giàu nhất nước!”

Câu nói này rất có chí khí và cũng rất điên rồ.

Kỷ Ngự Đình nhìn cô chằm chằm và nói bằng giọng điệu bí ẩn: “Thật ra em muốn trở thành người phụ nữ giàu nhất thì còn có một cách nhanh chóng hơn, em có muốn biết không?”

Sanh Ca tò mò nhìn anh.

“Đó là gả cho anh, tất cả tài sản đứng tên anh đều là của em.”

Sanh Ca đã đoán được anh sẽ nói như vậy, cô nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay đẩy trán anh ra.

“Anh mơ đi! Đừng tưởng rằng đính hôn xong là đã có thể gài bẫy được em. Anh còn rất nhiểu ải phải vượt qua nữa mới đạt được tới thành tựu kết hôn. Ít nhất là cho tới trước mắt, ở chỗ anh trai của em anh đã không ổn rồi.”

Kỷ Ngự Đình không nản lòng: “Anh rất giỏi việc vượt qua khó khăn để tiến lên phía trước.”

Vẻ mặt Sanh Ca nghiêm túc, giả vờ tỏ vẻ từng trải, vỗ vai anh thể hiện còn một chặng đường dài nữa phải đi.

“Cuộc cách mạng vẫn còn đang tiếp tục, đồng chí vẫn cần phải nỗ lực đấy nhé.”

Trước khi rời đi, Sanh Ca lại dặn dò anh phải ngoan ngoãn ở lại biệt thự để dưỡng thương, rồi lập tức chạy tới tòa nhà Angle.

Vẫn còn sớm, ngoại trừ những nhân viên của Angle, xung quanh vô cùng vắng vẻ.

Sanh Ca xem qua toàn bộ quá trình một lượt và kiên nhẫn chờ đợi.

Tuy nhiên, nghi thức cắt băng khánh thành bắt đầu vào lúc 9 giờ 30, cô đã đứng ở cửa đợi mãi đến 9 giờ 10, tòa nhà vẫn yên lặng vắng tanh, từ đầu đến cuối không hề có một khách mời nào đến.

Sanh Ca nhíu mày. Danh sách những khách mời đã đồng ý trước là sẽ đến tham dự dài tận hai trang giấy, lúc này không thể nào vẫn còn vườn không nhà trống được.

Điều này có gì đó không đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.