Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 232: Chương 232: Ý của em là, đêm nay hãy để em tới




Cô dìu Kỷ Ngự Đình đến giường bệnh, đắp chăn giúp anh.

Nhưng anh vừa phẫu thuật xong, cơ thể yếu ớt, đứng ngoài hành lang hơn nửa tiếng đồng hồ, cả người đều đã lạnh toát.

Sanh Ca giúp anh bật máy sưởi ấm lên, ngồi bên cạnh giường anh.

Cô rót cho anh một cốc nước nóng rồi đưa đến tay anh, nói trước anh một bước: “Nhiều chuyện trong lúc anh phẫu thuật, Tự Niên đã nói rất rõ với em, em không cần anh giải thích lại một lần nữa, nhưng mà em có một vài thắc mắc, cần anh giải đáp.”

Kỷ Ngự Đình gật đầu.

“Tại sao anh lại trở thành Phong Ngự Niên? Nếu như anh là Kỷ Ngự Đình, vậy thì Phong Ngự Niên thật đang ở đâu?”

Kỷ Ngự Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cảm nhận lòng bàn tay ấm áp của cô xong anh mới nói: “Em còn nhớ những gì anh đã nói với em về vụ tai nạn xe mười ba năm trước không? “

“Nhớ rõ.”

“Phong Ngự Niên thật, cậu ấy đã mất lúc mới mười lăm tuổi khi cố gắng cứu anh rồi, lúc đó nhà họ Kỷ rất hỗn loạn, anh vẫn còn nhỏ tuổi nên không có cách nào chống lại chú hai và chú ba trong nhà, từ khi còn nhỏ Phong Ngự Niên đã bị ông nội Phong đưa đến cục điều tra Quốc gia, ngay cả người của anh cũng chưa từng nhìn thấy cậu ấy.”

“Vậy nên ông nội để cho anh tạm thời thay thế tên Phong Ngự Niên với lý do tị nạn, trong vụ tai nạn xe mười ba năm trước, những người hộ tống anh trong xe đều đã chết hết, không ai ở thành phố Phương biết được thân phận thật sự của anh, vậy nên anh cứ men theo đó trở thành Phong Ngự Niên, giúp cậu ấy hiếu kính với ông nội và mẹ cậu ấy, giúp cậu ấy khôi phục lại Phong thị.”

“Thì ra là như vậy.” Sanh Ca cụp đôi mắt xuống: “Vậy sáu tháng trước, hũ tro cốt của anh cũng là giả à? Thi thể của anh bị Lộc Thập Cửu đốt, cũng là giả ư?”

“Tro cốt là có thật, là của Phong Ngự Niên thật, còn về phần thi thể, lúc đó Tự Niên tìm thấy một người đàn ông có thân hình giống anh, bởi vì hỏa hoạn nên đã hoàn toàn bị thiêu rụi, vậy nên Lộc Thập Cửu mới chắc chắn sẽ không ai phát hiện.”

Giọng nói của anh khàn khàn mềm mại, khi ánh mắt anh nhìn về phía Sanh Ca, trong mắt anh hiện lên một tia sáng nhạt.

“Sanh Sanh, không phải anh cố ý lừa dối em, nếu anh trở lại thành phố S và nắm quyền nhà họ Kỷ thì… Anh thật sự không thể quay về được nữa, nhưng em không biết, lúc anh biết em công khai tiết lộ thân phận mình là đứa con gái danh giá của nhà họ Lộc, anh đã vui vẻ nhường nào đâu. “

Sanh Ca không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm anh.

Bị cô nhìn chằm chằm với sắc mặt vô cảm, Kỷ Ngự Đình có chút chột dạ: “Trong buổi tiệc tiếp đón đêm hôm đó anh không ra nhận em, còn lừa dối em diễn trò với em, anh sai rồi, nếu như em vẫn còn chưa hết giận, thì cứ tiếp tục phạt anh, anh sẽ nhận hết, vậy có được không?”

“Không được.”

Kỷ Ngự Đình không ngờ tới cô lại từ chối dứt khoát như vậy, trong lòng cảm thấy đau đớn.

Đôi mi dài cong vút của anh nhẹ nhàng rũ xuống, không thể che giấu được nỗi buồn trong mắt.

Trong khi anh không chú ý, Sanh Ca cúi người xuống, khẽ hôn lên mắt, trán, khuôn mặt và cuối cùng là đôi môi mỏng lạnh lùng của anh.

“Đồ ngốc, em không còn tức giận nữa.”

“Thật ư?”

Đôi mắt đen nhánh của Kỷ Ngự Đình lại một lần nữa sáng lấp lánh: “Vậy là em vẫn chưa giải trừ hôn ước đúng không? Có phải là tha thứ cho anh rồi không?”

“Anh đoán thử xem?”

Sanh Ca hôn lên đôi môi anh một lần nữa, dùng hành động với anh để chứng tỏ thái độ của mình.

Hai người bọn họ nhắm đôi mắt lại cảm nhận được hơi thở của nhau, hơi thở càng lúc càng gấp gáp.

Đang hôn, nhưng Kỷ Ngự Đình lại chủ động né tránh, từ chối tiếp tục hôn sâu với cô.

“Sao vậy? Không thích à?”

Sanh Ca không đứng dậy, nhưng vẫn giữ một khoảng cách gần trong gang tấc với anh.

“Không phải…”

Hơi thở của Kỷ Ngự Đình dần trở nên rối loạn, vành tai hơi đỏ lên, đôi mắt đen láy ẩn hiện lo lắng quay đầu tránh sang một bên.

Sanh Ca nhìn thấy bộ dạng này của anh, cũng đoán được xảy ra chuyện gì: “Muốn à?”

Tai anh đỏ bừng đến mức sắp chảy máu, lông mi anh lo lắng run rẩy, do dự một lúc lâu sau mới lấy hết dũng khí hỏi: “Có được không…”

Sanh Ca cởi hai cúc áo trên cổ áo bệnh nhân của anh, vết thương trên ngực vẫn đang được quấn vải dày, còn có hai vết roi trên cánh tay đêm qua cũng đang được quấn vải.

Hơn nữa, anh vừa mới phẫu thuật xong xong, cơ thể còn rất yếu thì làm sao vận động được.

“Thân thể của anh không được phải không?”

Cân nhắc đến những yếu tố này, Sanh Ca hầu như không cân nhắc nữa, thốt ra một câu.

Đợi đến khi cô phản ứng lại thì lời nói đó đã không còn rút lại được nữa rồi.

Khao khát chiến thắng từ phương diện kia của người đàn ông khiến Kỷ Ngự Đình lập tức phấn khích: “Ai bảo không được! Nếu không thì thử tí đi?”

Tuy rằng khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, nhưng vẫn đẹp trai đến mức khiến người ta chân yếu tay mềm.

Bởi vì một câu của Sanh Ca, mà đôi mắt đen của anh dấy lên tinh thần chiến đấu, ngọn lửa bùng lên.

Anh vừa nói xong lập tức cưỡng ép bản thân đứng dậy, tự mình chứng tỏ bản thân!

Sanh Ca cười khúc khích, nhẹ nhàng đẩy anh ra sau, ngăn anh đứng dậy.

Đôi môi đỏ mọng chậm rãi tiến đến vành tai đỏ bừng của anh, giọng nói vô cùng quyến rũ: “Anh Ngự, ý của em là, đêm nay cứ để cho em tới, em muốn ngủ với anh…”

Khụ khụ khụ...

Ngọn lửa trong mắt Kỷ Ngự Đình ngay lập tức bị dập tắt bởi vị một câu nói của cô, làn da từ vành tai cho đến cổ đỏ dừng.

Rốt cuộc cô ấy có biết mình đang nói cái gì hay không?

Dưới ánh mắt nghi ngờ của anh, Sanh Ca ngồi ở trên người anh, vì sợ sẽ đè lên thương tích của, nên đầu gối của cô chống trên giường.

Cô bá đạo nắm cằm của anh, hôn anh một lần nữa…

Thật khó để kiềm chế bản thân.

Sanh Sanh của anh, thật sự là một yêu tinh khiến người ta không có cách nào kiềm chế bản thân được!

Lần này, anh có thể chìm đắm trong đó mà không cố kỵ gì.

Cho dù cái giá phải trả cho sự hoang đường là mạng sống.

Anh cũng cam tâm tình nguyện!

Hai tay Kỷ Ngự Đình bất giác muốn ôm lưng của cô.

Nhưng lại bị cô ngăn lại, đè lại: “Trên người của anh vẫn còn có vết thương, tay ngoan ngoãn chút đi, đừng nhúc nhích!”

“Nhưng mà, nó không nghe anh, nó nói nó muốn ôm em.”

Sanh Ca lại nâng cằm anh lên một lần nữa: “Sao lại không nghe lời như vậy, muốn bị trói lại hả?”

Anh mấp máy môi dưới, nhìn chỗ khác.

Sanh Ca cũng không thèm để ý đến anh, xuống giường mở ngăn tủ cạnh giường ra, từ bên trong lấy băng gạc ra, nâng hai tay của anh lên đỉnh đầu rồi trói hai cổ tay vào giá đỡ thép ở đầu giường bệnh.

Không giống như hai lần trước cầm chiếc thắt lưng dày thô, táo bạo trói anh lại, lần này động tác của cô rất nhẹ nhàng và kiên nhẫn.

Sau khi trói xong còn hỏi anh: “Sao rồi, có đau không?”

Kỷ Ngự Đình nghiêm túc lắc đầu.

Sanh Ca không vội tiếp tục, mà đi kiểm tra xem cửa phòng bệnh đã khóa chưa, nhân tiện khóa kín cửa sổ lại, rèm cửa cũng được kéo ra.

Cũng không thể bị người khác quấy rối khi đang làm chuyện tốt nửa đường được!

Kiểm tra xong, cô lại ngồi lên giường một lần nữa, đôi môi đỏ mọng quyến rũ thổi nhẹ lên mặt anh: “Ngoan ngoãn nằm xuống đi, đừng nhúc nhích, em sẽ dịu dàng ăn sạch anh!”

Nửa đêm, mọi thứ đều im lặng.

Tất cả mọi người đang chìm vào trong giấc ngủ say.

Không ai biết rằng, những nốt nhạc đẹp đẽ đang được chơi với âm điệu tuyệt vời.

...

Bốn giờ sáng.

Chỉ có một ánh đèn mờ được bật trong phòng bệnh VIP.

Ánh sáng mờ nhạt phản chiếu lên khuôn mặt đang say ngủ của Sanh Ca, đôi lông mày thanh tú của cô được nhuốm lên trông rất đẹp.

Mà cô, chính là liều thuốc độc mà Kỷ Ngự Đình cam tâm tình nguyện sa vào.

Cả người Kỷ Ngự Đình mặc quần áo bệnh nhân, ngồi bên giường bệnh, lặng lẽ chiêm ngưỡng khuôn mặt đang say ngủ của cô.

Những ngón tay có khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vuốt ve trán, lông mày, sống mũi đến đôi môi cô, làm nổi bật vẻ đẹp phồn thực của cô.

Sanh Ca ngủ một giấc rất sâu, không hề thức giấc, sau khi vận động xong, cô vô cùng mệt mỏi.

Kỷ Ngự Đình trìu mến đặt lên trán cô một nụ hôn.

Bỗng có tiếng chim hót rất khẽ từ ngoài cửa truyền đến.

Tự Niên không mở được cửa, cũng không dám mở cửa, chỉ có thể dùng ám hiệu âm thầm thăm dò.

Kỷ Ngự Đình bước nhẹ chân ra mở cửa.

Tự Niên chưa kịp mở miệng, anh đã làm một động tác suỵt: “Sanh Sanh đang mệt, đừng làm phiền cô ấy.”

Hai người một trước một sau, đi đến cuối lối đi nhỏ.

“Nói đi.”

Ngay khi Tự Niên đang định nói, ánh mắt bất thình lình lình liếc nhìn chiếc áo bệnh nhện bị mở hai cúc của Kỷ Ngự Đình, phần cổ và xương quai xanh màu đỏ tím sẫm, kinh ngạc đến mức hai con mắt trợn tròn.

“Ôi đệt! Boss, sao anh lại... Bị thương nữa rồi?”

Kỷ Ngự Đình cúi đầu nhìn thoáng qua những vết hôn to to nhỏ nhỏ trên người mình.

Anh không những không nhanh chóng che lại mà còn không biết xấu hổ mở ra, vui vẻ cho Tự Niên thưởng thức.

“Là kiệt tác của Sanh Sanh đó, thế nào? Có phải rất đẹp hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.