NHẬT KÍ #30
(Tiếp theo)
IBARA
Ưu tiên số một của chúng mình là tìm một nơi an toàn. Không có nhiều chọn lựa. Chạy trở lại vào thành phố Rubic là chạy lưới nhện. Tuy nhiên chúng mình vẫn phải thử. Cả hai đều nấn ná cho đến khi một phát đại bác nổ ngay trên mặt đất, cách tụi mình chỉ mấy mét. Đúng, có kẻ đã phát hiện ra hai đứa mình. Đã tới lúc phải chuồn tới một nơi khác. Không nói một lời, mình và Siry lẩn lút qua những đống đổ nát, trở lại hướng những tòa nhà của thành phố Rubic.
Bùm!
Một đống đất cát bay tung tóe bên phải tụi mình, bụi và mảnh bê tông trút xuống như mưa. Trong một thoáng giây mình như bị mù, nhưng vẫn không ngừng chạy. Tụi mình quá gần mấy khẩu đại bác đó. Vừa chạy mình vừa dụi mắt và rồi… Bùm! Đất đã nổ tung sau lưng chúng mì bị hất văng tới trước, ngã quị xuống. Vừa chạy mình vừa kéo nó lên. Sau cùng, hai đứa mình tới dãy nhà đầu tiên vừa đúng lúc một phát đại bác làm nổ tung một bức tường ngay bên phải hai đứa. Mảnh bê tông sắc cứa lên lưng mình, nhưng mình không sao. Tụi mình đã được an toàn. An toàn? Mình thật sự viết vậy hả? Có thể hai đứa đã ra khỏi tầm đại bác của mấy tàu chiến, nhưng tụi mình lại trở về đất của đám Đào tẩu. Chảo rán? Lò lửa? Là gì, bạn nói đi.
Mình hổn hển nói:
- Chúng đã thấy chúng ta vào thành phố từ đâu. Tránh khỏi chỗ này càng xa càng tốt.
Tới ngã tư đầu tiên, tụi mình rẽ phải, tránh đi theo lối cũ. Không biết làm vậy có thể đánh lạc hướng chúng không, nhưng hình như là chuyện nên làm. Mình muốn tìm một nơi nghỉ ngơi và tập trung suy nghĩ. Ngoài việc phản ứng lại, tụi mình đã không làm gì. Phải có một kế hoạch. Chúng mình đi nhanh xuống một con phố hẹp, tìm một nơi ẩn nấp.
Siry chỉ tay, kêu lên:
- Kìa!
Có một cửa bên dưới tầng trệt. Mình đoán là cửa vào một cửa hàng dưới tầng hầm. Trông có vẻ là một nơi trú ẩn tốt. Mình gật đầu, rồi hai đứa chạy tới đó. Khi chúng mình mở cửa, một âm thanh kỳ lạ vang lên. Đó là một cái chuông kiểu cổ treo trên cửa, kêu leng keng khi cánh cửa chạm vào. Đó có thể là tín hiệu vui vẻ cho chủ cửa hàng biết khách tới. Trong hoàn cảnh này, chẳng có gì vui vẻ cả.
Cửa hàng có những quầy và tủ trưng bày dài, tất cả đều trống rỗng. Đương nhiên. Nơi này trông như một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Mình nói vậy là vì thấy nhiều bảng hiệu màu vàng treo chung quanh, quảng cáo cho nhiều loại gloid khác nhau. Ôi, gloid. Mình đã tưởng không bao giờ nghe lại món này nữa. Đó là món ăn dẻo như thạch, được cho là chứa tất cả thành phần dinh dưỡng. Đó là thực phẩm chính của người dân Veelox. Veelox. Đầu óc mình đang bế tắc quanh khái niệm này. Nhưng những manh mối nhỏ như gloid luôn không ngừng bảo mình phải khắc phục chuyện đó. Mình đang ở trên Veelox. Bây giờ vấn đề quan trọng là: vì sao Saint Dane có mặt tại đây?
Hai đứa mình đi xuyên qua cửa hàng, vào một phòng nhỏ phía sau. Cuối phòng có một cửa mở ra sân. Có vẻ như đây là một nơi an toàn mà chúng mình mong có được. Nếu đám Đào tẩu vào từ cửa trước, tụi mình có thể chạy ra đằng sau. Nếu chúng vào từ lối s, thì tụi mình chạy ra cửa trước. Nếu chúng bao vây chúng mình… ồ, cứ lo những gì không thể kiểm soát nổi lảm chi cho mệt. Mình muốn nghỉ ngơi và suy nghĩ. Ngồi xuống, mình ngước nhìn những tòa nhà cao bao bọc chung quanh. Liệu có tụi Đào tẩu sau những cửa sổ kia, đang nhình hai đứa mình không? Siry ngồi gục đầu bên cửa. Không còn nữa một tên nổi loạn tự đắc, đầy sức thu hút người khác, một kẻ không chấp nhận một cuộc sống giả dối. Gã trai ngồi đó trông thật đau khổ. Nó bơ bơ nói:
- Hết rồi. Tất cả bạn bè của tôi đã chết hết rồi.
Mình không tin là nó lầm, nhưng không muốn làm nó đau khổ hơn. Cố lấy giọng tích cực, mình nói:
- Không thể biết được. Có thể họ đã trốn thoát. Có thể Twig chỉ là tù nhân thôi.
Nó thẩn thờ hơn là đau khổ:
- Đó là một con thuyền chết. Tôi đã yêu cầu họ không để ai lên thuyền. Tôi biết họ sẽ làm như thế. Cho tới khi kết thúc.
- Các Jakill trung thành nhưng không ngốc. Ngay khi thuyền bị tấn công, tôi tin chắc họ đã bỏ thuyền. Chắc chắn phải có người thoát.
Siry rền rỉ:
- Là lỗi của tôi. Họ chết là vì tôi. Để được gì chứ?
- Họ đã tình nguyện tới đây. Đừng tự hành hạ mình nữa.
- Tại sao không?
- Vì tôi cần cậu.
- Hết rồi, Pendragon.
Đây là lúc phải quyết định. Mình đang mất Siry. Mặc cảm tội lỗi làm mất bạn bè hình như đã vò nát nó. Mình nói:
- Tôi biết cậu không muốn nhúng tay vào trận chiến chống lại Saint Dane. Tôi không trách cậu. Tôi cũng mất một thời gian dài mới chấp nhận chuyện đó. Nhưng có những điều tôi tin, và tôi muốn cậu cũng tin. Không, tôi cần cậu tin. Tôi không b bao nhiêu Jakill đã bỏ mạng trong ngày hôm nay. Có thể tất cả, có thể không. Cái chết của họ không uổng phí đâu.
- Sao anh có thể nói thế chứ?
- Vì cậu đi tìm sự thật và đã thấy. Siry, cuộc tìm kiếm tất cả các cậu khởi xướng có thể đã cứu Veelox khỏi thảm họa.
Siry không biết nói sao. Mình tiếp:
- Cậu có lý. Có nhiều chuyện xảy ra tại đây hơn những gì hội đồng đã nói. Bây giờ tôi tin chắc như vậy. Tôi biết họ đang giữ bí mật điều gì với các cậu. Ít ra là tôi biết một phần nào.
Hoàn toàn bối rối, nó lom lom nhìn mình.
- Siry, trước đây tôi đã từng tới Veelox. Lâu lắm rồi. Có lẽ đã mấy thế hệ.
- Cái gì? Sao anh không cho tôi biết?
- Vì chính tôi cũng không biết. Có những lãnh địa ở trên cùng một thế giới, nhưng khác thời điểm. Ở chỗ tôi có ba lãnh địa. Điều làm nên một lãnh địa không chỉ là vị trí. Mà là bước ngoặt. Saint Dane đã phát hiện mười bước ngoặt của Halla. Hắn phát hiện những khoảnh khắc lịch sử, khi một sự kiện xảy ra, sẽ định đoạt tương lai của lãnh địa. Nếu sự kiện xảy ra tự nhiên, lãnh địa sẽ tiếp tục yên bình, đó là chuyện phải thế thôi. Saint Dane đã cố lái những bước ngoặt này vào con đường sai lệch, và nhấn chìm từng thế giới vào hỗn mang. Siry, đó là điều hắn muốn. Hắn muốn các lãnh địa của Halla tan tành thành từng mảnh, để hắn nặn đắp lại theo cách riêng của hắn. Chúng tôi đã chiến đấu trên bảy lãnh địa và bị mất hai. Một là Quillan, nơi cha cậu bị hy sinh. Lãnh địa kia là Veelox.
Siry cau mày, lắc đầu, hỏi:
- Trước kia, trong quá khứ, anh đã đến đây chiến đấu với Saint Dane và thất bại?
- Chính xác.
- Vậy thì, nếu Veelox tan tành, sao chúng ta vẫn ngồi đây?
- Tôi không biết. Hình như đ Ibara đã thoát khỏi số phận mà Saint Dane đem tới cho Veelox sau chiến thắng của hắn. Nhìn thành phố này đi. Bị tàn phá hoàn toàn. Tôi nghĩ, hầu hết Veelox trở thành thế này. Đây là sự thật đã được giữ bí mật với người dân Ibara.
Siry bước tới và chống tay lên một bức tường. Vôi vữa rụng rơi từng mảnh. Với hai đứa mình, đó là một hình ảnh tượng trung. Veelox đã rụng rời từng mảnh.
Vẻ nghi hoặc, Siry nói:
- Giả dụ tôi tin những lời anh nói. Nghĩa là Ibara cũng sẽ sụp đổ. Họ không thể tránh né những kẻ Đào tẩu mãi mãi. Nếu Veelox thật sự đã thất bại, vấn đề là gì?
- Vấn đề là: đây là một lãnh địa. Remudi đã là một Lữ khách. Bây giờ cậu là Lữ khách.
Nó nhếch mép cười. Mình thản nhiên tiếp:
- Mỗi lãnh địa có một bước ngoặt. Nếu tôi được đưa tới đây, nghĩa là có bước ngoặt. Tại nơi này. Điều đó cũng có nghĩa: có thể chúng ta có một cơ hội để cứu Veelox. Cậu nghĩ các Jakill đã chết vô ích ư? Còn tôi thì nói: họ đã cho chúng ta cơ hội để cứu thế giới này. Nếu chúng ta không cố thử, nếu cậu không cố thử, tính mạng họ mới thật sự phí hoài.
Siry muốn tin. Mình nhìn thấy điều đó trong mắt nó. Nhưng hơi quá sức chịu đựng của nó. Ok, có thể là quá quá sức. Mình phải thuyết phục nó. Nhưng dường như không thể… cho đến khi mình nhớ lại một thứ mới nhìn thấy.
- Tôi sẽ cho cậu thấy bằng chứng những gì tôi nói là thật. Đó là điều cậu muốn ngay từ đầu, đúng không? Sự thật ư? Nếu muốn tìm hiểu toàn bộ sự thật về Veelox, cậu phải đi theo tôi.
- Đi đâu?
- Cậu đã thấy một kim tự tháp bao giờ chưa?
Mấy phút sau tụi mình thận trọng tiến sâu hơn vào thành phố. Mình biết chính xác phải đi đâu. Khi mới nhìn thấy, mình đã không nhớ ra. Bây giờ mình biết đó là gì. Đó là bức tường đen đã gây cho mình cảm giác bất an. Bây giờ mình đã hiểu vì sao. Mình và Siry vọt chạy tới đó. Đến cuối một dãy nhà, tụi mình ngừng lại, sửa soạn rẽ qua một đường. Mình nói:
- Nếu chúng ta muốn dẫn dắt tương lai Veelox, trước hết phải làm sáng tỏ quá khứ của nó.
Chúng mình rẽ qua góc đường. Siry há hốc miệng. Mình cũng sẽ y chang nó, nếu không biết trước những gì sẽ thấy. Vậy mà nó vẫn làm mình rùng mình. Đó là một kim tự tháp đen khổng lồ. Nó nổi bật giữa những thứ chung quanh không chỉ vì kích cỡ, mà còn vì không giống với bất cứ kiến trúc nào trong toàn thành phố. Khác xa. Mình biết còn nhiều kim tự tháp như thế này trên khắp lãnh địa. Những khối đen này là nguyên nhân thất bại của Lữ khách trên Veelox. Kỹ thuật lạ thường mà chúng chứa đựng đã đưa lãnh địa này vào con đường hủy diệt. Không, không đúng. Kỹ thuật không có lỗi. Chính là lỗi của những con người đã trở thành nô lệ của kỹ thuật.
Nguồn Sáng Đời Sống.
Siry lắp bắp hỏi:
- Cái… cái gì vậy?
Làm sao mình có thể giải thích về bộ máy thực tế ảo lạ lùng này cho một thiếu niên lớn lên trong lều cỏ?
Mình nghĩ sẽ dễ cắt nghĩa hơn khi nó trực tiếp nhìn.
- Cứ vào trong xem cái đã.
Kim tự tháp lớn tới nỗi mình và Siry phải chạy qua mấy dãy nhà nữa mới tới nơi. Mình nhớ các kim tự tháp có lớp vỏ ngoài đen bóng. Nhưng đó là chuyện ngày xưa. Thời gian đã làm chúng thay đổi. Bề mặt của chúng đã tróc lở nhiều nơi, để trơ cả khung sườn. Màu đen bóng đã mất từ lâu, có thể vì đã bị phơi mưa nắng. Nhưng trong bao lâu? Lần trước mình tới đây là bao giờ? Mấy thập kỷ trước? Hay mấy thế kỷ rồi? Khi đó, thành phố Rubic đã bắt đầu suy tàn. tuy nhiên thành phố vẫn còn kỹ thuật, với nước máy và điện, nhưng con người đã quay lưng lại với mái ấm, từ bỏ thực tế để bước vào thế giới kỳ diệu của Nguồn Sáng Đời Sống.
Kim tự tháp này rất giống với kim tự tháp Nguồn Sáng Đời Sống mà mình đã vào trong lần đầu tới thành phố Rubic. Với đồng hồ của mình thì chỉ là vài năm trước. Ký ức còn tươi rói trong mình. Dưới chân kim tự tháp đầy rác rưởi, những mảnh dấu tích còn lại của một nền văn minh. Những đống đất đá chất cao cả mét. May là lối vào cửa xoay không bị lấp. Đây là chút xíu may mắn của tụi mình trong ngày hôm nay. Đó là một cửa xoay kích thước bình thường, nhưng trông như một vết ố nhỏ dưới chân kiến trúc khổng lồ này. Mình xô cửa, nhưng nó không bung ra. Siry phụ với mình, cả hai tì vai vào cánh cửa, đạp bằng chân. Cánh cửa sắt từ từ, khó nhọc, hé ra một chút. Xoay nó không nhẹ nhàng gì, nhưng hai chúng mình có thể dịch chuyển nó vừa đủ rộng để có thể lách vào trong.
Trước mắt tụi mình là một hành lang dài. Đây là hành lang khử trùng, nơi có những ống đèn tím tiêu diệt mọi vi khuẩn đã “quá giang” người tới đây. Bây giờ những bóng đèn tím tối om, có nghĩa là hành lang cũng tối. Ánh sáng ban ngày chỉ đủ để mình nhìn thấy vài mét trước mặc, rồi nhường chỗ cho một khoảng không rộng lớn, tối om bên trong.
Siry hỏi:
- Chúng ta làm gì?
- Cuối hành lang còn một phòng nữa. Hy vọng trong đó có đèn.
Tôi nắm tay nó. Hành lang hẹp nhưng đủ để tụi mình vừa giữ chặt tay nhau, còn tay kia lần theo vách. Tay rờ vách, chúng mình từ từ lê bước, phòng xa gặp vật cản đường. Hành lang tối như mực. Nếu có vật gì lù lù ngay trước mũi, thì chỉ khi va vào rồi mình mới nhận ra. Mới đi được khoảng mười mét mình đã trúng một thứ. Giống như một đống củi khô. Mình báo Siry:
- Đá sang một bên.
Dù chúng là gì, tụi mình cũng dễ dàng gạt khỏi lối đi và tụi mình tiếp tục tiến tới. Gần tới cuối hành lang, mình đã nhìn thấy khung cửa. Nhờ ánh sáng từ đâu đó rọi vào. Tụi mình đã có thể di chuyển nhanh hơn tới phòng chờ rộng rãi của Nguồn Sáng Đời Sống. Ánh sáng ban ngày lách qua những kẽ nứt của vách tường kim tự tháp. Không sáng lắm, nhưng đủ để tụi mình có thể hành sự. Căn phòng giống như mình còn nhớ. Đây là nơi những người nhảy vào Nguồn Sáng Đời Sống đăng ký cho những cuộc nhảy của họ. Sau quầy tiếp tân là một thứ làm mình mỉm cười. Đó là bức chân dung sơn dầu đã phai màu của một gã mười sáu tuổi.
Siry hỏi:
- Ai vậy?
- Tiến sĩ Zetlin. Người phát minh ra tất cả những th
- Chính xác đây là gì?
- Tôi cho cậu thấy vài thứ trước, lúc đó sẽ dễ giải thích hơn.
Qua khỏi khu tiếp tân là một cánh cửa mà mình biết là dẫn tới trung tâm – khu trung tâm kiểm soát kim tự tháp. Cánh cửa mở hé. Chỉ cần đẩy nhẹ là mở hẳn. Mình thấy hành lang quen thuộc với hai vách kính. Đa phần kính còn nguyên, dù cũng có nhiều mảnh vỡ lớn. Hoặc bị mất. Hai bên hành lang, sau lớp kính, là các trạm kiểm soát. Nơi các phader làm việc, giám sát những cuộc nhảy trong Nguồn Sáng Đời Sống. Hình ảnh này gợi nhớ rất nhiều kỷ niệm. Không phải tất cả đều là kỷ niệm đẹp.
Ánh sáng chỉ đủ nhìn. Hai đứa mình đi qua vài trạm kiểm soát và hàng mấy trăm màn hình giúp các phader theo dõi những cuộc nhảy khác nhau. Tất nhiên các màn hình đều tối thui. Mình tự hỏi, kể từ người nhảy cuối cùng tới nay là bao lâu rồi. Siry lom lom nhìn những phương tiện kỹ thuật, mắt tròn xoe kinh ngạc. Đi thêm mấy bước, một thứ chợt làm mình chú ý. Trong một trạm kiểm soát phía trước, sắc ánh sáng khác hẳn. Cho đến lúc đó, tụi mình vẫn phải dựa vào ánh sáng xuyên qua kim tự tháp nứt nẻ. Ánh sáng phía trước có vẻ ấm áp hơn. Tụi mình bước vào trạm kiểm soát. Trông giống hệt các trạm kia. Tối tăm, buồn tẻ, bụi bặm. Trừ một điều.
Siry hỏi:
- Cái gì đây?
Ghế kiểm soát trống trơn. Như mình còn nhớ, bảng kiểm soát của mỗi trạm được gắn trên tay ghế. Ghế này không có gì bất thường, trừ một điều: đèn phát sáng. Đó là một vòng tròn nhỏ màu cam bao quanh một nút màu bạc. Nó không tỏa ra nhiều ánh sáng, những đủ tạo ra quầng sáng ấm áp làm tụi mình chú ý.
Mình tuyên bố:
- Nếu cái này phát sáng, chứng tỏ là có điện. Chúng ta có thể tìm cách bật mấy ngọn đèn.
Trạm kiểm soát Nguồn Sáng Đời Sống rất phức tạp. Có thể mình vặn đủ các nút cả tháng vẫn không tìm ra công tắc bật đèn. Nhưng mình phải thử. Mình đoán, chỗ tốt nhất để bắt đầu sẽ là cái nút đang phát sáng. Có lý, đúng không? Cúi xuống ghế, mình chạm vào vòng tròn
Một màn hình trước mặt tụi mình bật sáng.
- Cái g…
Nhảy lùi lại, Siry kinh ngạc kêu lên. Đây là một kẻ chưa từng thấy ti-vi. Mình bảo:
- Không sao đâu. Cái này nó vận hành vậy đấy.
Có điện rồi. Ý nghĩ đầu tiên của mình là bây giờ đã có thể giải thích cho Siry hiểu về Nguồn Sáng Đời Sống, tiến sĩ Zetlin và Con Bọ Thực Tế. Mình nghĩ, thấy phần cứng vi tính, nó sẽ dễ chấp nhận hơn. Hay ít ra sẽ hiểu. Hoặc ít ra sẽ không nghĩ mình là thằng khùng tưởng tượng ra mọi chuyện. Màn hình nhấp nháy rồi lờ mờ sáng. Mình đoán, nếu mở thêm mấy cái, tụi mình sẽ đủ ánh sáng thấy chung quanh.
Nhưng mình không bao giờ có cơ hội đó.
Màn hình sáng trắng, tiếp theo là một xoáy màu tạo thành một hình ảnh. Hình ảnh đó thật sự làm mình bủn rủn, nếu không ngồi xuống ghế kiểm soát của phader, chắc mình đã ngã nhào.
Siry hỏi:
- Chuyện gì vậy? Ai đó?
Mình không nói nổi, nhưng không sao. Hình ảnh trên màn hình sắp nói với cả hai chúng mình. Giống y như ngày xưa. Màn hình hiện lên cận cảnh một cô gái mà mình biết rất rõ. Cô ta có mái tóc dài màu vàng buộc đuôi ngựa sau gáy, mắt xanh thăm thẳm, và đôi kính gọng nhuộm vàng. Cô vẫn mặc bộ áo liền quần xanh dương sẫm của một phader, giống như lần sau cùng mình thấy cô. Cô nhìn thẳng hai đứa mình, vẫn với đôi mắt thông minh đầy cảm xúc mà mình còn nhớ như in.
- Tên tôi là Aja Killian.
Cô nói sắc gọn, chính xác. Đó là Aja. Không thể làm được.
- Tôi là phader trưởng tại kim tự tháp Nguồn Sáng Đời Sống trung tâm của thành phố Rubic. Tôi cũng là Lữ khách của lãnh địa Veelox. Đây là Nhật Ký Số Mười Hai của tôi. Đây có thể là nhật ký cuối cùng tôi có cơ hội viết. Hy vọng ai đó, một ngày nào đó, sẽ nghe nhật ký
Ngày đó đã tới