NHẬT KÍ #28
(Tiếp theo)
TRÁI Đ́ẤT THỨ NH́ẤT
Phải chuồn gấp. Không thể để những nạn nhân hốt hoảng trên con tàu gặp nạn ngã nhào vào cửa, làm nó bật tung ra và thấy tôi đứng đó thở hồng hộc, trông như thằng ngố. Tôi thận trọng mở cánh cửa gỗ và liếc ra ngoài. Toa cuối cùng của con tàu gồm ba toa nằm ngay đó. May mắn là cửa toa vượt qua khỏi cổng vào ống dẫn. Mọi người đang bắt đầu leo ra, giúp nhau tụt xuống đường ray. Khói dày đặc khắp nơi. Đó là lá chắn rất tốt cho tôi. Lẻn ra ngoài, tôi đóng cửa lại phía sau, rồi bước nhanh, hòa vào những người khác. Hy vọng không ai nhận ra có thêm một nạn nhân nữa.
Một lính cứu hỏa cầm cây đèn pin la lớn:
- Tiếp tục di chuyển! Mọi việc ổn rồi! Sân ga không xa đâu. Tiếp tục di chuyển đi!
Tôi cúi đầu và nối vào hàng sau một ông già đang lần bước trên sỏi đá gập ghềnh. Tôi nắm chặt cánh tay ông, giúp ông đi hết đoạn đường. Ông cụ cần một cánh tay mạnh mẽ. Tôi cần được che chắn. Tuyệt vời. Không ai hốt hoảng. Tôi nghĩ, mọi người quá sững sờ, không kịp hoảng sợ. Tôi giúp ông già tới những bậc xi măng lên sân ga. Giọng đầy biết ơn, ông nói:
- Cám ơn con trai. Từ đây cụ đi được rồi.
Ông cụ run run, nhưng không sao. Ông leo lên những bậc thang và lẫn vào dòng người trong sân ga.
- Đi thôi! Đi thôi! Xong cả rồi, chỗ này không có gì để xem đâu!
Một cảnh sát hét lớn. Họ đang cố dồn mọi người tiến ra cửa thoát hiểm.
Thật ra có khối thứ để xem, nhưng chắc họ muốn giới hạn mọi chuyện tại đó. Đứng bên một cây cột ốp men trắng, tối tách ra khỏi đám đông đang tiến về cửa ra. Bây giờ tôi trở lại là người ngoài cuộc với đám đông, đầu óc sẵn sàng đón chờ thử thách tiếp theo. Tìm Couurtney. Nhà ga vẫn như những gì tôi còn nhớ. Đây là năm 1937. Mọi người ăn mặc chỉnh tề. Đàn ông mặc com-lê, đội mũ. Đàn bà mặc váy dài. Không hề thấy bóng quần jean giầy vải. Đầu bên kia sân ga, tôi thấy một quầy báo.
Quầy báo! Với những tờ báo. Với ngày tháng! Câu hỏi lớn vẫn còn đó – hôm nay là ngày tháng nào? Thành công hay thất bại trong chuyến tìm Mark sẽ tùy thuộc vào việc ống dẫn đưa chúng tôi tới Trái Đất Thứ Nhất vào đúng thời điểm nào. Tôi lách qua đám đông – không dễ vì không ai đi cùng chiều với tôi. Chẳng ai quan tâm mua tờ báo vào vào lúc này. Sau cùng tôi bước tới quầy, nhặt lên một tờ New York Times.
Ngày tháng à? Ngày 1 tháng Mười một năm 1937.
Vậy là tốt hay xấu? Tôi vụt nhớ lại thư viện trên Trái Đất Thứ Ba. Lịch sử cho biết bằng sáng chế cái vật tên là Lò Rèn của Mark được lưu vào hồ sơ hồi tháng Mười. Chúng tôi đã quá trễ để ngăn chặn chuyện đó. Nhưng máy tính cũng cho biết một thông báo đã được thiết lập giữa công ty KEM và Dimond Alpha Digital Organization vào tháng mười một. Mark biến mất ngay sau đó. Theo tờ báo, hôm nay là ngày 1 tháng Mười một. Dù chuyện gì xảy ra với Mark, chắc là chưa xảy ra. Có lẽ chúng tôi đã tới đúng thời điểm để tìm hiểu chính xác chuyện gì đã xảy ra. Hoặc sẽ xảy ra. Hoặc… bạn hiểu rồi đó. Tôi không biết mình phải cảm thấy ra sao trước thông tin này. Phải, chúng tôi đã thử can thiệp vào lịch sử của Mark. Liệu đó có nghĩa Trái Đất Thứ Nhất sắp có một bước ngoặt khác không?
Một giọng càu nhàu hỏi:
- Này, có định mua tờ báo đó hay không?
Ngước lên, tôi thấy vẫn đúng là lão bán báo đó ngồi sau quầy, chính hắn đã quát nạt tôi vì cùng một sự việc y chang thế này trong lần trước tôi tới đây. Con người lùn và mập thù lù đó vẫn mặc cái áo len đỏ sọc vuông. Vẫn bỏm bẻm nhai mẩu xì gà nhỏ, râu ria vẫn không cạo
Nhưng hắn không nói với tôi.
Tôi nghe tiếng một cô gái nạt lại:
- Ồ, bớt nóng đi, Yoda[3]. Mọi người đang chạy thục mạng tìm đường sống, ai mà thèm mua mấy tờ báo ngớ ngẩn của ông!
Đó là Courtney. Cô đứng cách đó mấy mét và cũng đang cùng làm một việc như tôi: kiểm tra ngày tháng trên báo.
Tôi kêu lên, ngoác miệng cười:
- Yoda à?
Courtney toét miệng cười rạng rỡ, nhẹ nhõm. Cô ́y chạy lại, ôm mấy tôi như tưởng sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa.
- Bobby! Mình tưởng không bao giờ gặp lại bạn nữa!
Thấy chưa!
Cô ấy rối rít hỏi:
- Sao rồi? Bạn không sao chứ? Chuyện gì xảy ra với gã dado? Có phải chính nó gây ra vụ hỏng…
Tôi la lên, ngắt lời cô:
- Được rồi! Ra ngoài nói chuyện.
Gã bán báo càu nhàu:
- Đúng, ra ngoài đi, đừng có rờ mó lung tung lên báo của tôi nữa.
Courtney khịt mũi, cô ấy luôn phải là người “nã” phát đạn cuối.
- Toàn tin cũ xì. Chắc ông không biết, ngoài kia có một đoàn tàu gặp nạn ki
Hai chúng tôi hòa vào đám đông, ra khỏi nhà ga. Mọi người đều khá bình tĩnh, ngẫm nghĩ về những gì mới trải qua. Khi di chuyển trong dòng người, tôi bắt đầu hình thành một kế hoạch. Tôi sẽ không cho Courtney biết cho đến khi nào có dịp suy nghĩ kỹ và bắt đầu tiến hành. Nhưng càng ngẫm nghĩ về kế hoạch đó tôi càng nhận ra đó là cách tốt nhất cho hai chúng tôi hành động. Có thể là cách duy nhất.
Cho dù sẽ gay go đến thế nào.
Lên hết cầu thang, chúng tôi tiến vào ánh sáng rực rỡ của mặt trời tháng Mười một. Rất may là hôm nay ẩm áp, vì Courtney không có áo len hay áo khoác gì khác. Chắc cô ấy cũng chẳng quan tâm, vì mải mê trố mắt ngắm nhìn quang cảnh mới. Có lẽ nên nói là quang cảnh cũ thì đúng hơn. Bronx của năm 1937 lại rộn ràng. Những chiếc xe hơi cổ lỗ nối đuôi nhau qua những ngã tư đông đúc. Hè đường đầy người. Thật kì lạ, những tòa nhà mặt tiền xi măng và cao ngất như thế này chẳng có vẻ gì xa lạ, vì chúng vẫn tồn tại trong thời đại chúng tôi. Trong năm 1937 này, trông chúng chỉ hơi mới hơn. Điều khác thường là những gì chúng tôi không thấy: không hề có một kiến trúc hiện đại bằng kính và sắt thép nào.
Mùi hóa chất nồng nặc, nhất là vừa ở trên Trái Đất Thứ Ba – nơi không khí quá trong lành. Tôi đoán, đó là hỗn hợp của xăng dầu, bụi, khí thải công nghiệp và hơi người. Mùi bình thường của một thành phố đông đúc. Những tấm bảng khổng lồ sừng sững trên đầu, quảng cáo đủ thứ từ xà phòng tới dầu xoa bóp. Không biết dầu xoa bóp gì, nhưng cứ theo như quảng cáo thì có vẻ như tôi đang thực sự cần để “ GIẢM ĐAU VÀ ĐIỀU TRỊ BỆNH ṬT”. Tôi có cả đống bệnh cần điều trị. Nếu có một chai thuốc thần hiệu thật sự làm được điều đó, tôi sẽ mua cả thùng. Dọc hè phố, mọi người vội vàng di chuyển tới nơi họ cần đến. Xe cứu hỏa nối hàng gần lối vào nhà ga càng làm đường phố thêm chật chội. Tiếng còi hụ cho thấy còn xe nữa đang tới. Một ngày đầy bận rộn trong khu Bronx. Nhờ… chúng tôi.
Lúc đầu tôi không nói gì với Courtney, để cô ấy thấm thía tất cả cảnh này. Tôi biết cảm giác khi tới một lãnh địa mới như thế nào. Điều kì diệu là được thấy một nơi hoàn toàn xa lạ. Đầu óc như mụ mẫm khi nhận ra mình đang đứng giữa nơi đó. Cho dù bạn có thường xuyên nhảy qua không gian và thời gian thì cũng không cách gì quen được với cảm giác này
Courtney từ từ nhìn ngược xuôi mấy lần, rồi lom lom nhìn tôi, kết luận bằng một câu đơn giản:
- Một ngày quá sức tưởng tượng!
Tôi phá lên cười. Chỉ trong vài tiếng đồng hồ chúng tôi đã đi từ nhà Courtney trên Trái Đất Thứ Hai tới ba ngàn năm sau trong tương lai, chỉ để nhảy lại năm mươi năm trước khi chúng tôi được sinh ra. Đúng là một ngày không thể tưởng tượng nổi. Nhưng chưa hết.
Tôi nắm tay Courtney, kéo cô ra khỏi tất cả cảm giác phấn khích đó. Chúng tôi vượt qua mấy dãy nhà, tới một đại lộ rộng lớn, nơi tốc độ lưu thông chỉ nhanh hơn là bò. Cô ấy hỏi:
- Chúng mình đi đâu?
- Một nơi quen thuộc.
Tôi ngoắc một taxi màu vàng đang hướng về khu buôn bán. Vừa chớm lên ghế sau, Courtney bỗng lùi vội lại:
- Có tiền trả taxi không đó?
Đẩy nhẹ cô vào xe tôi bảo:
- Đừng lo.
Gã tài xế có vẻ mặt vui vẻ với cái mũ lưỡi trai hỏi:
- Đi đâu đây?
- Khách sạn Manhattan Tower.
Hắn huýt sáo trầm trồ:
- Oa! Sang quá ta!
Hắn đạp ga, và chúng tôi trên đường về nhà. Ít ra là về nhà tôi trên Trái Đất Thứ Nhất
- Sao? Kế hoạch thế nào?
Tôi chưa muốn tiết lộ, phải biết trước kế hoạch đó khả thi đã. Tôi chỉ trả lời cô ấy:
- Mình vẫn còn bạn bè tại khách sạn. Họ sẽ lo cho chúng ta.
Courtney reo lên:
- Tuyệt! Rồi chúng ta sẽ lần ra Mark.
Tôi đưa ngón tay lên môi như suỵt một tiếng, rồi chỉ gã tài xế:
- Từ từ từng bước một.
Courtney bực bội “xì” một cái rồi im lặng. Suốt chuyến đi còn lại, cô chăm chú nhìn một kỉ nguyên khác qua cửa xe. Cô không nói gì, vì quá kinh ngạc trước quá khứ. Sau cùng gần tới khách sạn, cô nói:
- Cứ như đang xem một phim xưa, nhưng lại là thật, đúng không?
Tôi không trả lời. Không cần phải trả lời.
Từ từ ngừng xe sát lề đường, gã tài xế tuyên bố:
- Giữa đường Năm mươi chín và đại lộ Công Viên rồi đây.
Ngay lâp tức một gã bồi khách sạn chạy tới mở cửa xe, cười toe toét:
- Chào mừng tới Manhattan Tower. Nhận phòng hôm nay, thưa ngài?
Ra khỏi taxi, tôi nhìn hắn nói:
- Trả tiền xe cho tôi, được chứ Dodger?
Dodger trố mắt nhìn tôi như tôi vừa nói tiếng Latvia. Tôi nhìn khuôn mặt bối rối của hắn rồi mỉm cười. Tôi biết phải mất mấy giây hắn mới hiểu ra. Một lúc sau ve bối rối của hắn chuyển thành ngạc nhiên. Hắn sững sờ hỏi:
- Pendragon? Sao…
- Cậu biết mình đàng hoàng mấy vụ này mà.
- A… ừ… đúng vậy, đúng vậy.
Cố tỉnh táo lại, Dodger thọc tay vào túi lấy ra một nắm tiền lẻ. Tiền boa của hắn.
Trong khi hắn trả tiền, tôi cúi vào trong xe, cười với Courtney:
- Ra đi, rồi cho mình biết những gì mình tả về nơi này có xứng đáng không
Nhảy ra khỏi xe, Courtney ngước nhìn tòa nhà bề thế màu hồng. Với tiêu chuẩn hiện đại thì không đồ sộ lắm. Chỉ cao ba mươi hai tầng. Nhưng vào năm 1937 thì tòa nhà này thật ấn tượng, với hàng chữ cao cả mét gần mái: MANHATTAN TOWER. Về đêm cả thành phố đều có thể nhìn thấy những chữ này rực sáng bằng ánh đèn neon màu xanh lục. Khách sạn chiếm trọn một khu phố, nằm giữa một vươn cây được chăm sóc tuyệt vời, như một ốc đảo giữa thành phố. Đang là tháng Mười một, lá cây đã chuyển sang những màu rực rỡ: đỏ, vàng, và cam. Những quả bí được đặt khắp nơi, có lẽ đó là trang trí cho ngày hội Halloween từ đêm trước.
Courtney không bình luận gì về ấn tượng của khách sạn, vẻ đẹp của vườn cây, hay ngay cả về diễn tả của tôi trong nhật kí chính xác như thế nào. Câu hỏi của cô mang tính cách Courtney hơn nhiều:
- Vụ đó xảy ra tại đâu?
- Cái gì xảy ra tại đâu?
- Gã găng-xtơ đó rơi xuống đâu khi bị Saint Dane ném qua cửa sổ?
Tôi lườm Courtney. Sự kiện ghê sợ đó chính là điều tôi cố quên. Giờ thì muốn quên cũng không được. Cảm ơn Courtney ghê!
Dodger chạy lại chúng tôi, mắt mở thô lố. Tôi đoán hắn chừng mười chín tuổi, tócải mướt ra sau. Hắn là một gã linh hoạt, nhỏ con, chỉ khoảng mét sáu. Hắn bù lại kích thước khiêm tốn của mình bằng sự hăng hái tích cực. Di chuyển không ngừng, mắt dáo dác nhìn quanh xem việc gì cần làm tiếp theo. Trên Trái Đất Thứ Hai người ta sẽ gọi hắn là “ láu táu”.
- Ê bồ, tưởng bồ đi luôn rồi chứ?
Khi Dodger không nói chuyện với khách hàng của khách sạn theo đúng nghiệp vụ, hắn có kiểu nói như súng liên thanh mà hắn gọi là kiểu Brooklyn. Tôi thì thấy hắn giống như Bugs Bunny[4]. Hắn nói nhanh, liên tục đổi đề tài, chẳng cần câu trả lời. Nếu bạn không theo kịp, hắn qua mặt bạn luôn.
- Spader cũng trở lại chứ? Bồ biết ông Gunny mất tích chưa? Từ mùa xuân năm ngoái chẳng ai thấy ông hết.
Lom lom nhìn Courtney, hắn nghiêng sang tôi thì thầm:
- Ê, cái váy đó là ai vậy?
Courtney la lên:
- Cái váy?
Rõ ràng là hắn thì thầm không đủ nhỏ. Dodger đờ người kinh ngạc.
Courtney làu bàu:
- Đó là thái độ phân biệt giới tính miệt thị con gái của cậu đó hả? Cái váy?
- Ê đừng nóng, búp bê…
Ố ồ!
Courtney còn lanh lảnh hơn:
- Búp bê! Ồ, vậy còn hay dữ nữa.
Cô xông tới, sẵn sàng gây chiến. Gã nhỏ con sợ hãi giật lùi. Tôi nghĩ hắn không quen đụng độ với một cái váy, ồ quên, một cô gái ́u chiến như thế
- Tóm lại, cái tên Dodger là gì? Đó là tên một con chó.
Hắn lắp bắp:
- Chỉ là một bí danh thôi. Mình rất khoái bóng chày.
- Bóng chày? Cá là cậu chưa từng đặt chân tới Los Angeles.
- Los Angeles? Có ai nói gì với…
Chen vào giữa hai người, tôi trừng mắt nhìn Courtney:
- Tên thật của Dodger là Douglas. Cậu ấy tự gọi mình là Dodger, vì thích đội Dodgers. Đội Brooklyn Dodgers.
Mấy câu nói đó làm Courtney hạ nhiệt. Cô đã quên ráo về cuộc du hành qua thời gian. Phải hai mươi năm nữa đội Brooklyn Dodgers mới chuyển tới Los Angeles[5]. Quay qua Dodger tôi nói:
- Dodger, đây là em gái mình. Tên cô ấy là Courtney. Tụi mình sẽ ở trong căn hộ của ông Gunny một thời gian. Được chứ?
Tôi nghĩ, nên nói với mọi người Courtney là em gái mình thì tốt hơn. Không ai phát hoảng vì thấy hai đứa ở chung.
- Mình thấy ổn. Cậu may mắn đó, ngài Caplesmith chưa dọn ráo phòng, ông ấy nghĩ ông Gunny sẽ trở lại. Gunny có trở lại không?
Không biết phải trả lời sao. Tất nhiên là không thể cho hắn biết ông Gunny và Spader bị kẹt lại trên một lãnh địa có tên Eelong, một nơi đầy những con mèo biết nói và những con khủng long ăn thịt. Nhưng tôi mừng vì ông Caplesmith, quản lý khách sạn đã giữ lại căn hộ. Ông Gunny là đội trưởng phục vụ của khách sạn, đã làm việc tại đây gần như cả đời. Tôi cá là ông Caplesmith sẽ giữ căn hộ với hi vọng mong manh là ông Gunny sẽ trở về. Con người ông Gunny tuyệt vời như vậy đó. Đó cũng là điều may mắn cho chúng tôi. Nghĩa là chúng tôi có một chỗ ơ
Tôi thành thật trả lời Dodger:
- Tôi không biết. Hi vọng ông ấy sẽ trở về.
Ôi trời, tôi nhớ ông Gunny quá. Cả Spader nữa. Nhưng tôi không thể để mình dấn sâu vào nỗi nhớ. Than vãn chẳng giúp được gì.
- Không có hành lý à?
Dodger hỏi, vẫn lấm lét nhìn trộm Courtney, như sợ bị cô đập bóng lên nó lần nữa. Courtney chỉ trừng mắt nhìn lại.
Tôi bảo:
- Tụi mình du lịch gọn nhẹ thôi
Courtney hung hăng hỏi:
- Thế thì có sao không hả?
Dodger nói ngay:
- Với tôi thì chả sao cả. Nếu cô không cần thay đồ lót, thì đó là việc của cô, em gái à.
- Tôi không là em gái của cậu.
Courtney đốp chát rồi quay nhìn tôi cười:
- Tôi nghĩ, tôi là em gái anh ấy.
Cố dàn hòa tôi đề nghị:
- Chúng mình vào trong đã.
Dodger đi trước, dẫn chúng tôi qua bậc thềm rộng, vào khách sạn. Tôi nói nhỏ với Courtney:
- Bình tĩnh. Dodger được lắm.
Courtney xì một cá
- Cậu ấy cố chơi nổi vì cậu ra lùn tịt.
- Sao cũng được. Chúng ta cần cậu ấy.
- OK… em sẽ tử tế, anh nhỏ.
Cô ấy nói với nụ cười tủm tỉm. Hai đứa giả bộ làm anh em, cảm giác thật kì quặc.
Khách sạn giống hệt như tôi còn nhớ. Đỉnh cao của xa hoa theo kiểu 1937. Hành lang có một mái trần kính màu cao vòi vọi. Những tấm thảm Đông phương sẫm màu rộng lớn phủ khắp nơi. Rất nhiều bàn ghế bọc da êm ái. Đây là nơi phục vụ cao cấp, đầy tính khoa trương. Vì vậy quan khách ăn mặc không chê vào đâu được. Phục vụ gọn gàng tươm tất trông những bộ đồng phục viền chỉ vàng. Họ mặc những bộ đồng phục như tôi và Spader đã mặc khi chúng tôi sống và làm việc tại đây. Thật tình, tôi có rất nhiều kỉ niệm vui ở nơi này.
Cũng có những kỉ niệm chẳng vui gì.
Vừa khệnh khạng đi trong hành lang, Dodger vừa hỏi:
- Nghe tin quan trọng chưa?
Courtney lên tiếng:
- Nghe hả? Chúng tôi đã ở đó mà.
Dodger nhíu mày:
- Đêm qua hai người ở Hollywood?
Courtney và tôi nhìn nhau. Tôi hỏi:
- Cậu không nói về vụ tai nạn tàu điện ngầm sao?
- Không, mình nói về Dewey Todd.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Cái cậu vận hành thang máy
- Ừa. Hắn đã tới Hollywood, làm việc trong khách sạn mới của ông già hắn. Đêm qua đã xảy ra một tai nạn kì lạ. Hắn đang vận hành thì thang máy bị sét đánh.
Tôi choáng váng, hỏi:
- Cậu ấy có sao không?
- Đó mới là phần lạ lùng. Không ai biết cậu ta có sao không. Vì mọi người trong thang máy đều biến mất. Đêm Halloween. Khiếp không? Tội nghiệp thằng ngốc. Mình rất mến thằng nhỏ đó.
Courtney hỏi:
- Nhỏ hơn cậu á hả?
Dodger liếc vội Courtney, rồi làm lơ.
Tội nghiệp Dewey. Nó ngốc nghếch, nhưng tốt bụng. Tôi không hề muốn nghe thấy chuyện gì không hay xảy ra cho nó. Có vẻ như đó là một chuyện thật sự bí ẩn, nhưng tôi không thể để mình bận lòng. Tôi đã có quá đủ những chuyện bí ẩn phải giải quyết rồi.
Dodger đưa hai đứa tới thang máy. Tôi bảo:
- Chúng tôi đi thang bộ.
- Sao vậy? Sợ sét đánh hả?
Hắn cười hỏi, nhưng không ai cười theo. Dodger vội nói:
- Giỡn vô duyên thật. Cậu có chìa khóa rồi chứ?
- Tôi biết ông Gunny để đâu.
- Ok, nếu cần gì, cậu biết chỗ tìm tôi rồi đó.
Vừa bước đi, hắn quay lại như muốn nói với tôi điều gì. Tôi hỏi:
- Sao?
- Đừng hiểu lầm, Pendragon. Trông cậu khác quá. Ý mình là… cậu đi bao lâu rồi nhỉ? Bốn tháng?
Đúng vậy. Theo đồng hồ của tôi, tôi rời khỏi Trái Đất Thứ Nhất mấy năm trước. Nhưng ống dẫn đưa chúng tôi trở lại đây không lâu sau khi tôi ra đi. Thêm một thí dụ nữa là các ống dẫn được điều khiển bởi một quyền lực tinh khôn như thế nào.
Dodger hỏi:
- Sao cậu trông khác quá vậy?
Courtney nói tỉnh queo:
- Dậy thì.
Tôi chỉ nghĩ được một câu trả lời:
- Vì đó là bốn tháng đầy gian khổ.
- Có chắc là vậy không đó?
Dodger nhìn tôi một cách giễu cợt rồi nhún vai, bước đi.
Tôi gọi theo:
- Tôi sẽ đưa lại tiền taxi cho cậu.
- Tôi trả. Coi như một lời xin lỗi vì tôi đã lỡ lời với em gái cậu
Hắn nhìn Courtney vói nụ cười xin lỗi thành thật. Cô nói:
- Cám ơn nhiều, chàng tí hon.
Hắn nháy mắt với Courtney, rồi khệnh khạng trở vào hành lang.
Courtney khó chịu nói:
- Hắn nháy mắt với mình kìa. Để làm gì chứ?
- Sinh ra trong một thiên niên kỉ khác, hắn không thể không như thế được.
- Mình bỏ qua vụ cái váy, nhưng nếu hắn mà gọi mình là quý bà là hắn tiêu luôn
Tôi phì cười:
- Thôi bỏ đi được chứ?
- Cóc cần biết đội bóng chày đó chơi ở đâu, nhưng Dodger vẫn là tên của chó.
Ông Gunny có một căn hộ nhỏ ở tầng hầm thứ nhất. Nghe có vẻ tệ nhưng căn hộ không đến nỗi nào. Tôi đưa Courtney xuống thang, đi dọc hành lang, qua khu giặt ủi của khách sạn, buồng kho, phòng gửi hành lý. Căn hộ của ông Gunny nằm cuối dãy hành lang. Tôi đưa tay tìm trong một cái ống trên đầu. Quả nhiên chìa khóa của Gunny ở đó.
Courtney chế nhạo:
- An ninh chả cẩn mật gì hết.
- Không cần thiết. Thậm chí, ông Gunny gần như chẳng bao giờ khóa cửa.
Tôi vặn quả nắm. Cửa không khóa. Căn hộ tối om như bạn có thể tưởng tượng một căn hộ dưới tầng hầm ra sao. Vài cửa sổ hẹp gần trần, ngay trên tầm mặt đất. Ánh sáng không lọt vào nhiều, nhưng cũng đủ làm nơi này bớt đi cảm giác ngột ngạt tù túng. Bật đèn, tôi thấy căn hộ giống hệt khi ông Gunny ra đi. Phòng khách nhỏ với một trường kỉ và hai ghế dựa đặt quanh một radio to đùng, cổ lỗ – nằm trong một tủ gỗ – được sản xuất bởi một công ty có tên là Philco. Năm 1937 không có tivi. Radio là trung tâm giải trí tại gia. Một vách phòng khách là vách ngăn phòng bếp, với một bồn rửa và một bếp lò nhỏ kế bên tủ lạnh nhỏ xíu. Bên kia phòng khách là phòng ngủ của ông Gunny. Kế đó là phòng tắm. Vậy thôi. Ông Gunny không cần nhiều tiện nghi.
Không có nhiều đồ lặt vặt hoặc dấu tích cá nhân, chỉ có một bức tranh sơn dầu treo trên bức tường phía trên chiếc radio, vẽ cảnh Nội Chiến Mỹ, với những người liên minh thuộc Trung đoàn Bộ binh tình nguyện Massachusetts thứ Năm mươi bốn, một trong những binh đoàn dđen đầu tiên trong cuộc nội chiến. Ông Gunny thật sự hãnh diện về chuyện này.
Đứng trong phòng đó, tôi mong được thấy ông Gunny bước ra từ phòng ngủ, ngoác miệng cười chào hỏi: “ê, chào chú lùn!”. Điều đó sẽ không xảy ra. Lớp bụi mỏng phủ lên mọi thứ, là một lời nhắc buồn bã rằng chẳng có ai sống tại đây trong thời gian qua.
Hiểu ý tôi, Courtney buồn rầu hỏi:
- Có khi nào chúng ra gặp lại ông ấy nữa không?
Tôi lạc quan đáp:
- Mình nghĩ là có. Khi tất cả những chuyện này kết thúc.
Courtney trở về với công việc.
- Vậy thì hãy làm chuyện đó xảy ra đi. Chúng ta có thể sử dụng nơi này làm cơ sở trong thời gian tìm Mark không?
- Kế hoạch là vậy.
Tôi nói rồi bước lại cái bếp nhỏ xíu của ông Gunny và mở lò nướng ra, trông như một căn nhà nhỏ bằng gỗ.
Courtney hỏi:
- Bánh mốc hả?
- Thứ bánh quy này không bị mốc mà rất ngọt ngào.
Mở hộp thiếc, tôi rút ra một cuộn tiền cột bằng sợi dây thun.
Courrtney huýt sáo, kinh ngạc:
- Ái chà! Bộ ông ấy không biết ngân hàng là gì sao?
- Ông ấy giữ cái này phòng khi khẩn cấp. Mình nghĩ là bằng này đủ dùng rồi.
Tôi quăng cuộn
- Lương thực, thêm quần áo và những gì cần thiết khác.
Bối rối nhìn món tiền kếch xù, Courtney nói:
- Mình nghĩ, bạn quản lý vụ này sẽ tốt hơn. Tay mình vã mồ hôi đây này.
Đã đến lúc cho Courtney biết kế hoạch của tôi. Từ những gì tôi thấy, mọi chuyện đang xảy ra như nó phải thế. Căn hộ của ông Gunny vẫn còn đây; không phải lo chuyện tiền bạc, và mọi người trong khách sạn còn nhớ tôi. Cuộc truy tìm Mark có thể diễn ra tại nơi này. Đó là phần dễ. Tôi đưa Courtney lại trường kỉ, chúng tôi ngồi đối diện nhau trong khi tôi loay hoay lựa lời. Cô nói:
- Gì mà nghiêm trọng quá vậy! Mình hiểu là bạn tính tách nhau ra để hành động, nhưng vì tụi mình còn chưa ra ngoài, nên mình không nghĩ là…
- Mình không thể ở lại Trái Đất Thứ Nhất.
Courtney trừng trừng nhìn tôi, không biết phải phản ứng ra sao. Cô bật cười lớn. Tự nhưng cười. Nhìn tôi tò mò. Rồi lại cười. Sau cùng cô lắc đầu nói:
- Chúng ta vừa mới tới đây. Chúng ta phải tìm ra Mark.
- Mình biết. Bạn cần làm chuyện đó một mình.
Courtney nhảy dựng lên:
- Cái gì? Còn lâu nhé! Chắc chắn là… còn lâu.
- Mình rất tiếc.
- Đừng tiếc, nghiêm túc đi.
Hít một hơi, tôi cố giữ giọng bình tĩnh. Tôi rất đau khổ khi làm chuyện này, nhưng không còn cách nào khác nữa.
- Mình đang rất nghiêm túc. Mình không thể ở lại đây, vì Saint Dane đã tới Ibara. Đó là nơi mình cần phải có mặt
Courtney nện gót tới lui. Không biết cô ấy giận hay sợ. Có lẽ cả hai.
- Courtney, hắn muốn đánh gục mình. Hắn phải đánh bại mình. Mình nghĩ, với hắn chuyện đó cũng quan trọng như chiếm quyền kiểm soát Halla.
Courtney rít lên:
- Vậy thì đừng để hắn có cơ hội. Bobby, hắn đang cố dụ bạn tới đó, không thấy sao? Hắn muốn bạn đuổi theo, để hắn có thể hạ bạn.
- Bạn nói đúng. Đó chính là lý do mình phải đi. Mình nghĩ, hắn không thể kiểm soát được Halla, cho đến khi hắn hạ được mình, một lần dứt điểm. Nhưng chuyện đó cũng dẫn tới hai hướng. Nếu chúng ta muốn ngăn chặn hắn. Ý mình là ngăn chặn hắn thật sự, vĩnh viễn, thì mình sẽ phải đánh gục hắn. Đó là cách duy nhất có thể kết thúc toàn bộ vụ này.
Courtney sụt sịt:
- Bạn không nghĩ như vậy là khá ngạo mạn sao? Ý mình là bạn đang cho rằng tương lai của mọi sự tồn tại chỉ liên quan tới bạn và hắn thôi.
- Không đúng. Nó liên quan tới cách tụi mình tác động lên những sự kiện, con người của các lãnh địa. Và những gì họ chọn lựa.
Courtney lắc đầu:
- Mình không hiểu.
- Ngay từ đầu điều này đã làm mình khốn khổ. Trên mỗi lãnh địa, mỗi cuộc xung đột, Saint Dane đã thách thức mình. Bạn đã đọc tất cả chuyện này rồi đó. Hắn luôn làm mình phải bám theo mục tiêu tiếp theo của hắn. Các Lữ khách làm hỏng mưu đồ của hắn nhiều lần. Dù hắn có là thứ gì đi nữa thì hắn cũng không là một thằng ngu. Hắn đã có thể chiến thắng từng lãnh địa một nếu không bị Lữ khách ngăn chặn. Nhưng Lữ khách chúng mình chẳng bao giờ có được những cơ hội đó nếu chúng mình không luôn luôn được biết hắn tới đâu. Vậy mà hắn luôn bảo cho mình biết. Bạn không thắc mắ
Courtney ngồi phịch xuống một ghế dựa, làm một lớp bụi nhỏ bay lên.
- Có. Mình có thắc mắc. Ý bạn là hắn thực sự muốn bị thất bại?
- Không. Hắn muốn thắng, đúng vậy, nhưng với hắn, thắng không chỉ là làm sụp đổ một lãnh địa. Mà là phải đánh gục Lữ khách. Đánh gục mình. Mình nghĩ, cuộc chiến tại đây phức tạp hơn những gì chúng mình nhận biết. Không chỉ là chiến tranh, hay phá hủy, hoặc cố gắng của chúng ta bảo đảm cho con người của một lãnh địa có được cuộc sống thanh bình yên ổn. Mình thấy, điều quan trọng hơn là cách chuyện đó xảy ra. Những quyết định của con người. Những đường lối họ lựa chọn.
- Bạn làm mình rối trí rồi đó.
- Mình biết là đang đứng trên mặt đất đầy dao động này, nhưng càng biết rõ hơn về Saint Dane và cách suy nghĩ của hắn, mình càng nhận ra là hắn đang cố chứng mình một quan điểm nào đó. Hắn bảo, con người của các lãnh địa tham lam, kiêu ngạo và thiển cận. Hắn cho rằng, con người đáng phải chịu bất kì điều gì khủng khiếp xảy ra với các lãnh địa.
- Vì hắn là một con quái vật.
- Đúng, nhưng hắn không nghĩ thế. Hắn nghĩ là đang ban cho con người những gì họ muốn.
- Cái chết, hủy hoại và đau khổ?
- Mình hiểu, nói vậy là không ăn nhập lắm. Nhưng vấn đề là, hắn nghĩ là đang phục vụ cho một mục đích cao cả hơn. Mình không nghĩ điều đó chỉ đơn giản như hắn là một tên hung ác hoang tưởng kiểu Jame Bond, một kẻ muốn thống trị vũ trụ. Ùm…hà…hà…hà! Với đầu óc điên loạn, hắn nghĩ là hắn đang làm điều đúng đắn.
Courtney cãi:
- Nhưng chính là vậy. Hắn nghĩ điều đúng đắn là lèo lái con người trên các lãnh địa tới thảm họa. Làm sao có thể coi điều đó là đúng đắn được
- Mình không nói đó là điều tốt. Mình nói theo cách hắn suy nghĩ.
Nhìn quanh phòng, Courtney ngẫm nghĩ mớ lý thuyết rối bời của tôi, rồi nói:
- Như vậy, nếu Saint Dane đang tìm cách chứng minh đường lối điều khiển các lãnh địa của hắn là đúng đắn, và cách duy nhất hắn cảm thấy có thể làm điều đó là đánh gục các Lữ khách, vậy thì – theo cách nghĩ của hắn – Lữ khách là kẻ xấu.
Mấy lời nói của cô làm tôi sững sờ. Chưa bao giờ tôi suy nghĩ kiểu này. Nhưng nếu lý thuyết của tôi đúng thì Courtney có lý. Nếu Saint Dane nghĩ là hắn đang cứu các lãnh địa, trong thâm tâm hắn, những kẻ xấu cần phải triệt hạ chính là Lữ khách.
Courtney nói thêm:
- Không chỉ có thế thôi đâu, Bobby. Nếu Saint Dane đang cố chứng minh một điều gì đó, chính xác ai là người mà hắn đang cố chứng minh?
Cảm giác quá mệt mỏi, tôi ngồi chúi tới trước, dụi mắt, khẽ nói:
- Đó là nghi vấn lớn nhất.
- Sắp tới hồi kết rồi, Bobby. Dù Hội Tụ là gì, có vẻ như tất cả những chuyện này đều dẫn tới vụ đó. Mình nghĩ, trong hình dạng Andy Mitchell, những gì Saint Dane xúi giục Mark làm đã sụp đổ vĩnh viễn những bức tường giữa các lãnh địa. Dado có mặt trên Trái Đất Thứ Hai. Dado có mặt trên Trái Đất Thứ Ba và trên Quillan.
Tôi nhắc cô:
- Dado đã tiến vào Trái Đất Thứ Nhất. Với tất cả những gì mình biết, ngay lúc này chúng đang xuất hiện thêm nhiều.
- Định mệnh của bốn lãnh địa đã thay đổi. Dường như quân đô-mi-nô đó đang được dựng thành hành.
- Đồng ý. Đó là lý do mình phải tới Ibara. Mình không muốn nói ra này, nhưng mình sợ là đã quá muộn để đảo ngược những gì Mark đã làm. Quá nhiều sự kiện đã được đặt vào tầm hoạt động. Một Lữ khách đã liên kết với Saint Dane, nhớ không? Nevva Winter đang sát cánh bên hắn. Trên Quillan, cô ta đã nói với mình là sẽ thay thế Lữ khách trên Ibara. Tất cả dấu hiệu đều cho thấy Ibara đang là quân đô-mi-nô đầu tiên bị xô đổ.
Courtney nhìn xuống sàn. Tôi tiếp tục:
- Mình nghĩ, chúng ta không thể thay đổi tương lai bằng cách xoay chuyển lại quá khứ. Đã quá muộn để làm điều đó. Mình phải hướng về phía trước.
- Vậy là… bạn muốn bỏ rơi Mark?
Tôi gào lên:
- Không! Có thể là đã quá muộn để hồi lại những tổn thất Mark đã gây ra, nhưng chúng ta vẫn chưa biết vì sao cậu ấy làm chuyện đó. Không vì Halla, không vì Dado, mà vì bạn chúng ta. Theo máy tính của Patrick, Mark Dimond biến mất vào tháng Mười một năm 1937. Biến mất là điềm xấu. Mark là nạn nhân vô tội trong tất cả vụ này. Nếu có chuyện xấu sắp xảy ra cho cậu ấy, chúng ta phải cố gắng ngăn chặn.
Courtney bước lại trường kỉ, ngồi xuống bên tôi. Cầm tay tôi, cô nói:
- Không, mình phải cố ngăn chặn điều đó. Bạn phải tới Ibara.
Tôi đang kết thúc nhật kí này trong khi Courtney ngủ trên giường của ông Gunny. Tôi nằm viết trên trường kỉ. Không thể nào ngủ được. Đầu óc rối bời. Dự định của tôi là viết xong nhật kí này và để lại cho Courtney. Cô ấy sẽ tìm một nơi an toàn để giữ nó. Từ bây giờ, tôi sẽ gửi nhật kí cho cô qua nhẫn.
Courtney sẽ ở lại Trái Đất Thứ Nhất để lần theo dấu vết Mark. Nếu có ai có thể làm được chuyện này, thì người đó chính là cô. Giờ cô đã dấn thân vào vụ này nhiều như tôi. Ngay từ đầu cô đã ở bên Mark. Hai người là một tổ. Hay đã từng là một tổ. Dù lo lắng cho cả hai người bạn, nhưng tôi cảm thấy đây là một hành động đúng. Tôi đã hi sinh nhiều từ khi trơ một Lữ khách, với danh nghĩa cứu Halla khỏi tay Saint Dane. Bây giờ tôi đang bỏ lại hai người bạn thân nhất của mình. Cảm giác ấy trống rỗng và u ám. Nhưng tôi có thể làm gì khác được? Tôi thành thật tin rằng chúng tôi không thể làm gì đám dado. Mối quan tâm thật sự ở đây là Mark. Cậu ấy đang ở đâu? Chuyện gì xảy ra khi cậu ấy chủ tâm thay đổi lịch sử? Cậu ấy có sao không? Tôi tin nhiệm vụ của Courtney trên Trái Đất Thứ Hai này không là cố chỉnh sửa lại Halla. Mà là để cứu mạng Mark. Biết sẽ không ở lại để giúp một tay, tôi buồn chết được, nhưng đó là một sự hi sinh. Tôi phải quyết định. Trong khi Courtney cố cứu Mark, tôi phải cố cứu Halla. Phải đối diện với Saint Dane trên Ibara. Đó là việc của hắn và tôi. Việc chứng minh Lữ khách không là những kẻ xấu.
Tôi lại có cảm giác buồn nôn như mỗi khi sắp tới một lãnh địa mới. Sẽ khám phá ra điều gì? Nền văn hóa của họ ra sao? Hiện đại? Cổ kính? Văn minh? Nguyên thủy? Hay tôi sẽ hạ xuống ngay giữa một xã hội do rô-bốt trị vì?
Khả năng nào cũng có thể xảy ra. Nhưng có một điều tôi biết chắc.
Saint Dane đang ở đó, chờ tôi.
Chấm dứt nhật kí #28