Lý Luận Nâng Cao Tố Chất Của Đặc Công Omega

Chương 47: Chương 47




Đây là lần đầu tiên Bruce Stewart hoàn toàn chặt đứt liên hệ với Bộ chỉ huy đặc biệt khi đang làm việc trong suốt mười mấy năm qua. Cái lúc nhận được thông báo trưởng quan của nàng xin tạm nghỉ từ tổng bộ, Garcia đã phải cực lực khắc chế xúc động lao đi dò xét một lượt xem Bruce rốt cuộc có bị người ngoài hành tinh bắt cóc hay không, thế quái nào mà y lại không đi làm như bình thường được.

Người đàn ông kia giống như một cỗ máy hiệu suất cao liên tục hoạt động không ngừng nghỉ, thời điểm tạm dừng công việc với y mà nói gần như không hề tồn tại, điều này từ trước tới giờ đều chưa từng thay đổi.

——Thậm chí ngay cả cái lần Bruce Stewart bị tổ chức khủng bố “bắt giam”, y vẫn điều khiển đường đi nước bước của Bộ chỉ huy đặc biệt từ xa, mãi cho đến khi y lấy được tình báo cần thiết từ đầu sỏ nơi ấy, đồng thời cũng tống toàn bộ những thành phần bất hảo uy hiếp đến an toàn quốc gia vào ngục giam đặc biệt của CIA, Garcia biết nàng chỉ cần làm theo lệnh của người đàn ông đó thì ắt hẳn sẽ đạt được thắng lợi.

Nữ thượng úy rảo bước nhanh trên hành lang Bộ chỉ huy đặc biệt, trên mặt là vẻ lạnh lùng đóng băng vạn vật, nếu như không phải có sự tình cấp báo thì chẳng ai dám đi quấy rầy Garcia lúc này.

"Thượng úy."

Nữ quân nhân dừng bước, đặc công phụ trách thủ vệ vội vàng bắt kịp bước chân của nàng, vẻ mặt gã nghiêm cẩn bình tĩnh, nhưng Garcia vẫn có thể nhìn ra thần sắc của nam nhân trước mặt nhuốm vài phần hoảng hốt.



"Chuông báo động trong văn phòng của sir đột nhiên tạm ngưng hoạt động 5 giây." Đặc công thấp giọng báo cáo.

—— “Sir” là đại từ xưng hô dùng để gọi ai, cái này sớm đã thành quy tắc ngầm của Bộ chỉ huy đặc biệt. Ánh mắt Garcia bỗng trở nên nguy hiểm: “Chuyện xảy ra khi nào?”

Đặc công vội vàng đáp: "Vừa mới, tôi phát hiện ra liền đến đây báo cáo với thượng úy, không vượt quá hai phút.”

Nữ thượng úy gật đầu, nàng liếc nhìn đối phương một cái, nói: "Lệnh cho đặc công cấp cao hiện đang có mặt ở đây tiến vào cảnh giới cao nhất, không cần kinh động đến các nhân viên khác làm việc,” Garcia tạm dừng một thoáng, “Còn đội đột kích tùy thời đợi lệnh, chờ chỉ đạo của tôi.”

Đặc công phụ trách an ninh ngay lập tức rời khỏi. Garcia đứng yên tại chỗ hai giây, chuyển hướng tiến về văn phòng của Bruce.

Hệ thống an ninh trong văn phòng đã hoạt động lại bình thường, đồng nghĩa với việc Garcia phải nhập mật mã đồng thời kiểm tra trùng khớp dấu vân tay trên cánh cửa sắt (mới có thể tiến vào). Tiếng khóa mở “cùm cụp” vang lên từ phía sau cánh cửa, nữ thượng úy ngay lập tức mở ra bao súng bên hông.

Tay phải Garcia nắm chặt báng súng, tay còn lại từ từ đẩy cửa, cẩn thận tiến vào.

"Tôi nghĩ cô không nên để lộ cái thứ vũ khí dễ dàng cướp cò kia thì sẽ tốt hơn nhiều đó."

Súng lục trên tay Garcia tức thì chuyển hướng nhắm vào người vừa lên tiếng.

Đặc công tóc vàng ung dung ngồi sau bàn làm việc, vị trí thường ngày của Bruce.

Mí mắt nữ thượng úy giật giật, bước chân nàng vẫn cẩn thận tiến từng bước về phía trước, rút ngắn khoảng cách với Randall. Tinh thần đặc công tóc vàng thoạt nhìn không tồi, biểu tình trên mặt vô cùng khoái trá, nhưng Garcia biết có một vài người chuyên dùng cái vẻ mặt đó đi lừa gạt người khác, vị trước mặt này lại càng là cao thủ trong cao thủ.

Randall tùy ý nhìn động tác của Garcia, tựa hồ cảm thấy buồn cười với sự phòng bị quá mức của đối phương, hắn nhàn nhã ung dung đợi Garcia tiến đến gần sát bên mình, họng súng đen ngòm đặt ngay kế bên chỗ yếu hại của bản thân. Hắn nhún vai, nói: “Mong cô có thể lệnh cho nhóm đồng nghiệp ngoài kia rời khỏi, Garcia, tôi chỉ đến đây dạo chơi chút thôi.” Đặc công tóc vàng nở một nụ cười ngọt ngào cực kì vô tội, “Cô nhìn đi, một chút ý xấu tôi cũng không có nha.”

Garcia lạnh lùng nhếch môi, “Chẳng ai ưa nổi cái phong cách dạo chơi này của cậu, Breakpoint no.3, tôi mong cậu có thể hiểu rõ điều này.” Nàng vừa nói vừa nghiêng đầu truyền lệnh qua bộ đàm: “Chỉ là hiểu lầm, tôi có thể lo liệu được, đội đột kích rút về đi.”

Randall nhìn họng súng vẫn kề sát bên huyệt thái dương từ nãy đến giờ, nói với Garcia: “Tôi biết chứ.” Ánh mắt của hắn rời khỏi họng súng, chậm rãi nhìn quanh gian phòng này một lượt.

Garcia từ trên cao nhìn xuống Randall ngả ngớn dặt dẹo như người không xương trên ghế, một điểm hồng nhạt khả nghi hiện lên trên mặt đặc công tóc vàng, nữ thượng úy khẽ nhíu mày.

“Mục đích cậu tới đây?” Nàng hỏi.

Đặc công tóc vàng cầm lấy khung ảnh trên bàn, hắn chăm chú nhìn Bruce Stewart trong bộ đồng phục hải quân trên ảnh, ngữ điệu nhàn nhạt không cảm xúc: “Đã nói tôi chỉ đơn thuần là đi dạo chút thôi mà.” Randall cười cười, nói tiếp: “Hôm nay Bruce không đi làm sao?”

Garcia thản nhiên nhìn Randall, "Sir bận việc khác.”

Randall đặt lại khung ảnh trên tay về chỗ cũ, tiện tay cầm lên một cây bút máy từ ống đựng bút, cây bút trên tay hắn xoay tới xoay lui tựa như ảo thuật, hắn ngẩng đầu nhìn Garcia: “Không cần phải khẩn trương như thế, dù sao Bruce cũng chẳng có ở đây, chĩa súng vào tôi cũng có ích gì đâu, ngồi xuống đàm luận chút đi.”

Nữ thượng úy lạnh lùng liếc hắn một cái: “Cậu tựa hồ đối với việc trưởng quan vắng mặt ngày hôm nay cũng chẳng có gì ngạc nhiên.”

Randall bật cười, hắn đáp: “Tôi nhớ rõ lần trước cô có nói với tôi một câu như này đâu – Tôi ở bên cạnh y lâu như vậy, dù sao cũng phải có vài phần hiểu biết.”

Say rượu choáng đầu cái thứ này, cơ bản là không đủ phân lượng để khiến trưởng quan của Bộ chỉ huy đặc biệt phải tạm ngừng công tác, chỉ có điều sau một hồi mây mưa phát tiết dục vọng gần như điên cuồng lại bị một cái gối dựa kê lưng bất ngờ tập kích, miệng mũi bị bịt đến mức ngất đi thì chỉ sợ cũng phải mất chút ít thời gian mới có thể tỉnh lại đi.

Garcia nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ thiếu đòn của hắn, chậm rãi hạ nòng súng xuống.

“Tôi hi vọng cậu sẽ không làm ra việc gì khiến mình phải hối hận, đặc công.” Garcia nói.

Randall nhướn mày, đôi mắt xanh biển phấn khởi đong đầy: “Cảm ơn sự quan tâm của cô, thượng úy. Chuyện của bản thân tôi vẫn có thể lo liệu được.”

Hắn cho tới bây giờ vẫn luôn tiến về phía trước, không rảnh để ngoái đầu nhìn lại.

Garcia không tiếp tục lên tiếng, nàng hiểu rõ muốn moi được một câu nói thật từ miệng nam nhân này là hoàn toàn không có khả năng, xác suất nghe thấy một nhóm phần tử khủng bố hùng hồn tuyên bố “Chúng tôi yêu nước Mỹ” có khi còn cao hơn. Nữ thượng úy lạnh lùng quan sát nhất cử nhất động của Randall, ba chữ “không tin tưởng” rõ rành rành viết trên mặt.

Randall nhìn vẻ mặt của Garcia, nở một nụ cười tươi rói, nói: “Tôi thực sự chỉ đến chơi nha, nhân tiện, văn phòng này nên để cho công ty an ninh khác nhận thầu đi thôi.” Đặc công tóc vàng đảo mắt nhìn quanh một lượt, “Còn có, cái này cô phải nhớ nói với Bruce, tro bụi trong ống thông gió quá nhiều, có hại cho sức khỏe lắm.”

—— Hệ thống an ninh chỉ mất có 5 giây đã bị cậu phá quả thật phải đổi cái mới, Garcia oán thầm, sau đó híp mắt. Nụ cười trên mặt thanh niên tóc vàng cũng quá bất thường rồi, với Garcia mà nói thì đây chắc chắn không phải là tín hiệu tốt lành.

Một nụ cười hoàn toàn không có một chút âm mưu hay trào phúng, hoàn toàn không giống với cái nụ cười giả tạo quá mức thánh khiết vô tội chuyên dùng kia của Randall.

Garcia nghĩ, có lẽ cho tới hôm nay nàng mới được tận mắt chứng kiến bộ mặt thật của người thanh niên này.

Động tác trên tay Randall vẫn chưa từng dừng lại, cây bút máy bị hắn không ngừng xoay tới xoay lui, nhìn rối cả mắt, đồng tử Randall khựng lại một khắc, ngón cái khẽ động, sau đó buông lỏng tay, nhẹ nhàng thả cây bút xuống bàn.

Đặc công tóc vàng đứng dậy.

“Tôi đi đây.” Hắn nói, “Sau vài giờ nữa trưởng quan sẽ trở lại, cô tốt nhất nên rút về mấy đặc công đang trên đường đến nhà y.”

Randall nhìn sắc mặt nữ thượng úy bỗng trở nên xanh mét, cười cười: “Y không thích bị quấy rầy.”

Garcia thoáng trầm mặc. Nàng không biết ẩn ý trong lời nói của Randall rốt cuộc sâu đến nhường nào, cũng không muốn đoán thử. Chắc chắn đã có chuyện xảy ra giữa trưởng quan và Breakpoint no.3. Nàng cảm thấy lo lắng, nhưng nàng vẫn biết mình không có tư cách để dây vào.

Hắn nhanh nhẹn rời đi, Garcia nhìn nam nhân tóc vàng khép lại cánh cửa phòng làm việc, tựa như tất cả những cẩn thận cùng quan tâm ban nãy đều là thật lòng.

Lại tựa như cũng chỉ là vẻ mặt giả tạo hắn dùng để đối phó với người khác.

Cây bút máy trên bàn chậm rãi ngừng xoay. (Cái này, ban nãy Randall thả xuống nó vẫn còn quay nha, kiểu thả con quay xuống ấy)

Năm tiếng sau.

Ánh chiều tà từ mặt trời đang dần khuất núi len lỏi qua tấm rèm cửa nửa kéo lên chiếu vào phòng, một nửa phòng khách cũng theo đó bị nhuộm thành màu ráng đỏ, khiến người không khỏi liên tưởng đến những bức họa loang lổ màu sắc. Nửa còn lại của phòng khách bị bao phủ bởi một màu u ám mờ mịt.

Bruce tỉnh lại, đại não đau đớn kịch liệt khiến y nhớ lại quãng thời gian biệt giam trong phòng tra tấn của tổ chức “Thánh chiến” Jihad thật lâu về trước, khi ấy y còn trẻ đến mức mỗi khi chật vật thống khổ sẽ không nhịn được mà nhớ về người mẹ quá cố.

Người đàn ông tóc đen chậm rãi ngồi dậy, đầu óc ong ong, từng mảnh kí ức đứt đoạn tựa như thủy triều khi nâng khi hạ, hình ảnh lộn xộn thoắt ẩn thoắt hiện, thế nhưng Bruce Stewart vẫn có thể hình dung rõ ràng chuyện gì đã xảy ra. Cảm xúc cuồng quay trong đồng tử nâu trà, cuối cùng tụ lại thành một mảnh ám trầm. Y và đặc công của mình đã xảy ra quan hệ, thanh niên tóc vàng kia run rẩy ngồi trên người y, bởi vì khát cầu mà phát ra thanh âm mê người, mồ hôi dọc theo làn da trắng nõn của hắn chảy xuống, hương vị Omega ngọt ngào lại nồng đậm. Bộ dáng, sắc thái, thanh âm cùng với mùi vị đó, toàn bộ tất cả những gì thuộc về người kia, Bruce nhớ, nhớ đến vô cùng rõ ràng.

Phẫn nộ cùng với một loại cảm xúc khó tả đồng thời dâng trào.

Tấm thảm khoác trên người y trượt xuống một nửa, Bruce tùy tiện xốc lên sản phẩm dệt kim kia, ấm áp cũng theo đó mà rút dần, nam nhân nhìn cái gối dựa bị vứt trên mặt đất, cơ mặt thoáng giật giật. Ngay sau đó y nhìn thấy một vật đã vỡ vụn ngay kế bên, hình như là một cái đồng hồ thể thao bị người dùng sức dẫm nát. Lẽ dĩ nhiên, hệ thống định vị tinh xảo cùng với thiết bị theo dõi chỉ số cơ thể được cài vào trong đó cũng không thoát khỏi số phận bi ai. Vỏ nhựa trong suốt dưới ánh chiều tà thậm chí còn lập lòe phát sáng.

Ly rượu trên bàn vẫn còn Bourbon mới uống được một nửa, Bruce nâng nó lên lắc nhẹ một cái, liền thấy tai nghe mini chìm chìm nổi nổi trong rượu.

—— Randall James, em cũng thật quá to gan!

Thời điểm Bruce quay trở lại Bộ chỉ huy đặc biệt trời đã tối mịt. Ánh mắt kinh ngạc xen lẫn với lo lắng của Garcia khiến Bruce cảm thấy vô cùng phiền não, nam nhân tóc đen theo thường lệ đem áo măng tô dạ khoác lên lưng ghế dựa sau bàn làm việc, trên mặt y chưa từng có quá nhiều biểu tình.

Garcia do dự mở miệng: "Sir..."

Bruce nhướn mày nhìn nàng, nữ thượng úy run rẩy cả người. Nàng tinh tường cảm giác được Bruce đang tức giận, cho dù chúng không hề bị lộ ra trên mặt nam nhân tóc đen.

"Vị trí của Breakpoint no.3 không hề thay đổi trong 6 tiếng.”

—— Biết rõ những lời này chẳng khác nào châm ngòi cho thùng thuốc nổ, nhưng nàng bắt buộc phải báo cáo lại với Bruce a.

Có điều nam nhân tóc đen cũng không hề ngạc nhiên chút nào, y chỉ thản nhiên “Ừm” một tiếng, sau đó khép mắt, hỏi: “Hắn đã vào đây?”

Garcia đảo mắt nhìn về phía bàn làm việc, cây bút máy bị Randall nghịch qua vẫn đang lẻ loi nằm ngay chính giữa mặt bàn được sắp xếp chỉnh tề, nữ thượng úy gật đầu: “Vâng.” Nàng nhìn thấy Bruce lạnh lùng đặt lại cây bút kia về vị trí cũ, sau đó mới ngồi xuống.

"Còn có chuyện gì sao?" Bruce hỏi.

Garcia cắn răng đáp: "Phòng y tế bị xâm nhập, mất một lượng lớn thuốc kích thích dùng cho dự án Breakpoint.”

Nàng thấy động tác trên tay Bruce bỗng khựng lại. Nam nhân tóc đen ngẩng đầu nhìn nữ quân nhân, trong đồng tử nâu trầm hoàn toàn nhìn không ra cảm xúc, nhưng Garcia có thể cảm nhận được áp lực khiến máu toàn thân đều phải đông lại từ ánh mắt đang chăm chú nhìn vào mình kia. Nàng dồn hết toàn lực nói tiếp: “Thời điểm Breakpoint no.3 xông vào phòng ngài, đặc công ở đây cũng ngay lập tức tiến hành kiểm tra toàn diện Bộ chỉ huy đặc biệt, thế nhưng khi phát hiện ra phòng y tế bị xâm nhập thì người đã đi mất.”

Khí thế trên người Bruce hơi thu lại, y ra hiệu cho nữ phó quan của mình tiếp tục báo cáo.

"Breakpoint no.3 còn có nhắc đến việc tăng cường an ninh bảo mật, cùng với...làm vệ sinh ống thông gió.” Ngữ điệu Garcia có vài phần ngập ngừng.

“Ừm, này quả thật là một cái ý kiến không tồi.” Bruce nói.

Garcia gần như hoảng sợ khi nhìn thấy nụ cười trên khóe môi nam nhân tóc đen. Nàng không khỏi nhớ tới nụ cười trên mặt Randall cách đây vài giờ, không hiểu vì sao lại lạnh cả sống lưng.

Thoạt nhìn Bruce vẫn “bình thường” như cũ, Garcia thật cẩn thận quan sát trưởng quan của mình, nhưng hiển nhiên sự tình không thể nào đơn giản như vậy, Garcia ngây người ở đây cũng không phải là ngắn, nàng biết, —— tại nơi này, không có thứ gì là đơn giản. Có lẽ lúc này nàng nên rời đi.

Bruce vẫn luôn trầm mặc bỗng dưng lên tiếng, y hỏi: “Hắn vẫn ổn chứ?”

——Thực ra đây là một câu hỏi vô cùng phổ thông, dùng để biểu đạt sự quan tâm lẫn nhau khi giao tiếp của những con người bình thường.

Nhưng lời này là do chính miệng Bruce Stewart nói ra, —— nói thẳng ra là, cực kì bất thường. Huống hồ đối tượng được thăm hỏi còn là thành phần bất hảo tự chủ trương vẫn luôn thích thách thức quyền uy của trưởng quan CIA cấp cao, chưa kể hắn vừa mới đây còn chặt đứt giám sát của tổng bộ.

Garcia hồi tưởng lại tình cảnh cách đây vài giờ, chậm rãi đáp: “Tinh thần của Breakpoint no.3 trong trạng thái tương đối ổn định, chỉ là...” Garcia thề rằng nàng nhìn thấy Bruce ngẩng đầu lên ngay sau khi nàng vừa tạm dừng câu nói, phản ứng của trưởng quan khiến nữ quân nhân ngay lập tức nói tiếp: “Hắn nhìn qua có hơi phát sốt,” Garcia cắn răng, “Сó dấu hiệu của Omega vào kì động dục.”

Vẻ mặt Bruce bình thản.

“Lệnh cho bộ phận cơ mật đợi Breakpoint no.3 liên lạc, sau 24 giờ vẫn không có tin tức, lập tức báo lên cho tổng bộ Randall James đào ngũ.”

Garcia rùng mình, thanh âm Bruce lạnh như băng không có một chút cảm tình, nàng cũng biết rõ “đào ngũ” đối với một đặc công CIA có nghĩa gì.

Garcia khắc chế tâm tình của mình, nàng đáp lại một tiếng rồi rời đi.

Bruce ngồi bất động tại chỗ một hồi lâu, y ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua ống thông gió trên trần nhà, sau đó mới quay đầu đi. Nam nhân tóc đen mở ra văn kiện bị chất đống bên bàn làm việc, bắt đầu phê duyệt như mọi khi, tay y đưa tới ống đựng bút thì chợt khựng lại, sau đó cố tình bỏ qua cây bút máy bị để lại trên bàn làm việc lúc nãy.

Cùng lúc đó.

Randall nở một nụ cười tươi rói với nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp: “Một ly nước đá, cảm ơn.”

Nhiệt độ trên người y vẫn chưa hề tản đi, thanh niên tóc vàng trên mặt có điểm phiếm hồng bất thường, nhưng hắn nhìn qua tràn đầy phấn khởi, thậm chí còn không quên quăng mị nhãn cho quý bà ngồi bên cạnh mình, mùi vị của Omega khi động dục đã bị hắn thu lại, thanh niên vừa lòng chép miệng, vị đắng nghét của thuốc kích thích vẫn còn đọng lại dưới cuống họng.

"Đi du lịch à?" Quý bà ngồi kế bên hỏi.

Máy bay cất cánh.

Chỗ ngồi của Randall ngay cạnh cửa sổ, hắn có thể nhìn thấy mặt đất càng ngày càng xa, cảnh vật trong đêm mơ mơ hồ hồ không thể nhìn rõ, đèn đuốc của thành thị xa xa lại phá lệ xán lạn. Hắn lắc đầu, mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.