Bước ra khỏi phòng y tế, Randall lắc lư lắc lư đi dạo trên hành lang. Bộ dáng nhàn nhã của hắn ở giữa những nhân viên nghiên cứu khoa học cùng những người đang hối hả chạy qua chạy lại thực hiện nhiệm vụ có vẻ đặc biệt chói mắt.
Cách đó không xa Garcia và một người đàn ông mặc tây trang đang thảo luận cái gì đó, trên túi áo trước ngực người nọ có một thẻ chứng thực thân phận đặc công, da vàng, hốc mắt rất sâu, là tạng người Trung Đông. Thanh âm bọn họ nói chuyện với nhau truyền tới, nghe không rõ nội dung, nhưng lại có thể nghe được mang máng âm sắc của hai người.
Randall đầy hứng thú nhếch đuôi mày, khi hắn đi ngang qua “không cẩn thận” đụng phải người đàn ông kia.
“A, xin lỗi!” Randall vẻ mặt chân thành xin lỗi, đôi mắt xanh biển nhìn thẳng vào người Trung Đông, dư quang nơi khóe mắt lướt qua tấm thẻ chứng ngực trước ngực người nọ.
“Không sao.” Người Trung Đông thản nhiên nhìn hắn một cái, nói.
Randall nghe thanh âm đối phương, ha ha mỉm cười, xoay người rời đi.
Năm phút sau.
Trong phòng vệ sinh thấp thoáng tiếng “khò khè” của kẻ bị đâm thủng yết hầu. Máu trong bồn cầu xoay một vòng, nương theo dòng chảy chui vào ống thoát nước.
Randall buông xuống thi thể bị khuỷu tay mình siết chặt, thở dài một hơi. Tại WC giết chết một đặc công được huấn luyện bài bản quả thực có chút khó khăn, nhưng kết quả tạm coi như hoàn hảo. Thời điểm tên kia giãy giụa gây ra động tĩnh không nhỏ, Randall không thể không một bên đem kim cài đã được bẻ thẳng trên tấm thẻ nhận dạng đâm trực tiếp vào khí quản của gã, một bên phát ra thanh âm “a...ưm...~” như thật, khiến cho cái người lòng hiếu kỳ quá nặng nào đó ngay lập tức rời đi vì cho rằng buồng kế bên đang tiến hành vài vận động mờ ám.
Randall ánh mắt lãnh đạm nhìn máu tươi chảy thành dòng từ lỗ nhỏ trên cổ đặc công Trung Đông kia, nhiễm đỏ gạch men trắng toát. Hắn rút kim cài đã bị bẻ thẳng từ khí quản của thi thể ra, tùy tiện lau đi máu dính phía trên, sau đó đem nó giấu vào nếp vải được may cẩn thận trong cổ tay áo.
Thanh niên đẩy cửa phòng vệ sinh, rửa sạch hai tay dưới vòi nước, kế đến lễ độ quay sang gật gật đầu với một đặc công không quen biết bên cạnh, tiếp đó lại tao nhã xoay người rời đi.
“Breakpoint no.3!”
Thanh âm Garcia từ phía sau lưng truyền đến, Randall dừng bước, nữ quân nhân bước vội tới đuổi kịp: “Trưởng quan muốn cậu giữ kỹ.”
Thanh niên tóc vàng nhìn thiết bị truyền tin tinh xảo trong lòng bàn tay Garcia, bỗng nhiên cong khóe môi lộ ra một nụ cười. Hắn cầm thiết bị truyền tin mini kia lên, nhìn cũng không nhìn liền nhét vào lỗ tai, hướng nữ quân nhân biểu tình nghiêm túc làm mặt quỷ ra hiệu. Thanh niên dùng loại giọng điệu nhu hòa, tựa như không có bất cứ lực uy hiếp nào, nhẹ nhàng nói “Báo lại với Sir, không cần cảm ơn tôi.” Hắn nói xong cũng không chờ xem phản ứng của Garcia, lắc lư rời đi.
Khi đi qua thiết bị an ninh, tiếng còi cảnh báo theo thường lệ vang lên, vài binh sĩ đang muốn bước đến, Garcia ở phía sau không kiên nhẫn phất phất tay: “Để đặc công no.3 đi qua.”
Randall lộ ra một nụ cười xinh đẹp với binh sĩ đứng bên: “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh.”
Người lính nọ giật mình, trơ mắt nhìn thanh niên rời khỏi.
Ga-ra ngầm gió lạnh từng trận, Randall rụt cổ, hắn ngồi vào chiếc xe màu xám có rèm che không hề thu hút chút nào của mình, sau đó khởi động.
Thẳng đến khi trụ sở bí mật của đặc công CIA phát ra cảnh báo nguy hiểm cấp 2, ô tô của nam nhân đã ra khỏi ga-ra ngầm, Randall từ trong kính chiếu hậu nhìn cửa ga-ra phía sau nhanh chóng hạ xuống, phía trên lấp lóe đèn đỏ biểu hiện nơi đó đã tiến vào trạng thái phòng bị và phong tỏa toàn diện. Hắn nhếch khóe môi, đánh vô-lăng, chiếc xe màu xám giống như u linh lẫn vào dòng xe cộ tấp nập trên đường lớn, biến mất không thấy bóng dáng.
Bruce vẻ mặt lãnh đạm đứng trước buồng vệ sinh, máu tươi đã ngừng chảy, để lại sắc đỏ thẫm mãnh liệt đánh sâu vào thị giác, nam nhân thoáng lùi một bước, tránh cho giày da của mình bị máu vấy bẩn.
Vài giây sau y lạnh lùng mở miệng: “Người đưa đến chỗ pháp y, giải trừ cảnh báo đi.”
Garcia đứng phía sau Bruce, đơn giản “rõ” một tiếng. Nàng cảm thấy đối mặt tình huống như vậy bản thân quả thực muốn nghẹn lời. Trên cổ người Trung Đông có một lỗ nhỏ gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường, xem ra là bị vật sắc nhọn nào đó đâm vào. Dùng vật nhỏ bé như vậy mà chuẩn xác đâm thủng khí quản gây tử vong, việc này do ai làm đã không cần phải đoán. Nàng chợt nhớ tới bộ dáng nói nói cười cười của thanh niên tóc vàng trước khi rời đi, môi giật giật, rốt cục cũng không lên tiếng.
Thời điểm Bruce quay người lại thì những nhân viên công tác tụ tập khi sự việc được phát hiện cũng đã “sáng suốt” mà rời đi. Chỉ còn hai pháp y mới tới vội vàng đem thi thể ngâm trong vũng máu của tên đặc công nọ chuyển vào túi đựng xác.
“Hành vi của cậu không đáng khen ngợi.” Y bỗng nhiên nói. Nam nhân thanh âm cũng không lớn, nhưng lại mang theo lãnh ý.
Y nghe thiết bị truyền tin mini trong tai truyền đến tiếng ô tô chạy, còn có loại nhạc ồn ào náo động không biết là thể loại gì.
Randall đánh tay lái, xe chuyển sang một con đường nhỏ tương đối yên tĩnh, hắn đưa tay tắt radio phát nhạc, biết rất rõ ràng người bên kia không nhìn thấy vẻ mặt của mình, nhưng lại vẫn cười đến mị hoặc tràn đầy khiêu khích như một thói quen. “Chỉ là “không đáng khen ngợi” thôi sao, vậy xem ra, đây quả thật là một lựa chọn chính xác rồi.” Thanh niên tóc vàng nói như vậy, nhưng ý cười cũng không thật sự xuất hiện trong ánh mắt.
Bruce nện bước trên hành lang trống trải, đi qua cánh cửa kim loại lớn bị thanh sắt khóa ngang, y chỉ nói: “Hắn là đặc công CIA, cậu James, vậy mà cậu lại để hắn cứ thế chảy máu tới chết ngay trong nhà vệ sinh.”
Randall một bên lái xe một bên vô tội nhún vai, cố tình để thanh âm của mình nghe ra đặc biệt chân thành: “Tôi cho rằng hắn là kẻ địch. Chưa kể hắn đúng thật là vậy mà, trưởng quan. Tôi thật sự không có nhìn thấy bất cứ cái gì chứng thực hắn là đặc công đâu~.” Hắn dùng giọng điệu đáng thương hề hề nói rằng: “Bị gậy gỗ đánh vào người đau lắm đó, Sir.”
Tại khoảnh khắc người đàn ông Trung Đông mở miệng hắn đã xác định được đối phương chính là vị cầm đầu xuất hiện ở đầu dây điện thoại bên kia lúc còn ở “Hắc Sa”. Nếu Bruce đã quyết ý thanh trừ cái tổ chức đấy, hắn liền không ngại tiện tay giúp trưởng quan hắn xử lý vài chuyện lặt vặt, đem tổ chức kia thanh lý triệt để sạch sẽ, đương nhiên, cũng xem như trả thù một chút cho khoảng thời gian ở “Hắc Sa” được đối xử nhiệt tình nha~. Randall không phải người không ghi thù.
Bruce mặt không đổi sắc: “Bộ chỉ huy đặc biệt không phải là nơi cậu tùy ý giết người, đặc công.”
Randall giẫm chân phanh. Sự tức giận của nam nhân ở phía đầu bên kia thiết bị truyền tin mini gần như trong nháy mắt cuồn cuộn ngút trời, thẳng tắp mà đánh úp về phía hắn.
Đặc công dùng một tay siết chặt tay lái, đốt ngón tay hơi chút trắng xanh, thanh âm của hắn vui cười như thường: “Tùy ngài xử trí, trưởng quan, ngài muốn một hung thủ giết người hay cái gì khác, tôi đều có thể.” Hắn không tiếng động lầu bầu một câu: “Khống chế cuồng.” Sau đó hít mạnh một hơi thật sâu.
Thanh âm Bruce khôi phục lãnh đạm bình tĩnh: “Cậu có thể có suy đoán của riêng mình, James, có điều tuyệt đối không được chưa có sự đồng ý của tôi đã tự ý hành động.” Y thanh âm trầm lãnh: “Đừng quên những gì cậu đã nói, cậu là đặc công của tôi.”
Randall liếm liếm môi, giống như được nhắc nhở điều gì, vẻ mặt của hắn lại càng thêm ái muội: “Đương nhiên, đương nhiên, ngài thật làm cho tôi cảm động đó, Sir.”
Bruce bỗng nhiên nói: “Tôi hy vọng hôm nay cậu không bị ảnh hưởng.”
Randall ha ha cười, không ngoài dự liệu của hắn, chủ đề về cái chết của đặc công CIA trong buồng vệ sinh cứ như vậy mà kết thúc. Tuy rằng chủ đề hiện tại hắn cũng chẳng mấy yêu thích. Hắn chậm rãi trả lời: “Tôi là “breakpoint” đó, Sir.” Hắn nhận ra rằng để Bruce tiếp tục nói cái chủ đề này thì không thể nghi ngờ là vô cùng, vô cùng bất lợi đối với một “đặc công Omega biết rõ cấu tạo thân thể của mình mà còn làm việc tùy tiện”, vì thế lại nói thêm: “Ngoài ra, trưởng quan, tôi cho rằng ngài biết rõ sau khi từ khu I trở về tôi có thể có ba ngày nghỉ, ngài không phải là muốn tiếp tục nghe lén sinh hoạt cá nhân của tôi đó chứ?”
Bruce không nói gì nữa, trong thiết bị truyền tin chỉ còn một mảnh an tĩnh. Đặc công tóc vàng ngưng thần chăm chú lắng nghe, hắn cảm thấy mình tựa hồ như nghe được tiếng hô hấp của Bruce, ngay sau đó, xuất hiện trong não chính là bờ ngực của nam nhân mắt sẫm tóc sẫm kia, rộng lớn, cứng rắn, theo dòng khí được hít vào thở ra thong thả vững vàng mà phập phồng.
Randall liền cảm thấy không gian nhỏ hẹp trong xe khiến hắn hô hấp không thông. Hắn nhớ tới hương vị trên môi Bruce. Sau đó lại cảm thấy một trận nhiệt lưu thẳng hướng lên trên.
Thanh niên tóc vàng rốt cục thu hồi ý cười trên mặt, hắn hơi hơi nhíu mày. —— quả nhiên vẫn bị “mùi” ảnh hưởng sao?
Bruce ngồi xuống bàn làm việc, y nhìn màn hình trống trơn của máy tính để bàn vài giây, đuôi lông mày khẽ động. Đôi mắt so với người kia có màu xanh càng thẫm. Nam nhân hơi lớn tuổi giống như đột nhiên ngộ ra điều gì, đôi môi cực mỏng của y gắt gao mím chặt, trên mặt là biểu tình gần như băng lãnh. Bruce tạm dừng hai giây, kế đến mở ngăn tủ, từ trong một cái hộp lấy ra một ống tiêm rất nhỏ, sau đó vén tay áo, đem chất lỏng trong kim tiêm lưu loát đẩy vào tĩnh mạch, nhìn mạch máu trên tay hiện ra một chút sắc xanh, Bruce ném ống tiêm, thở phào một hơi.
Y căm hận loại cảm giác này.
Động dục. Bị thiên tính bắt giữ làm tù binh. Vượt khỏi sự khống chế của lý trí. Nó đại biểu cho nguy hiểm, sỉ nhục, cùng thương tổn.
Bruce Stewart là một alpha, một alpha chết tiệt cường đại đến mức cần phải dùng thuốc ức chế đặc biệt mới khống chế được xúc động của mình. Alpha càng cường đại, càng dễ bị mùi hương của omega kích thích. Ngược lại cũng vậy.
Bruce chưa từng làm chuyện đấy, y biết nhóm đặc công của mình cũng vậy. Y không thể để nhóm omega phải trải qua loại tra tấn dài lâu mỗi tháng một lần kia phải chịu thêm áp lực.
Lẽ dĩ nhiên, vừa nhìn thấy hình ảnh từ camera giám sát truyền tới liền đi theo Mr.James vào gian phòng bí mật đó quả là một quyết định quá mức sơ suất. Bruce nhớ tới cái hôn bất ngờ, hiếm khi mất kiên nhẫn mà nắn bóp ngón tay.
Randall ngồi trong chiếc xe màu xám có rèm che hơi chút nhỏ hẹp của mình, hít sâu hai cái. Hắn đẩy cửa xe chui ra.
Thanh niên lúc này đang đứng trong một cái ngõ tắt nhỏ rách nát, thùng rác có lẽ đã thật lâu chưa được dọn dẹp, rác rưởi linh tinh này nọ nằm vương vãi, phát ra mùi lạ gay mũi, trước mặt hắn là một lô phòng ở nhỏ hai tầng, tường gạch màu đỏ đã có phần loang lổ.
Randall hai ba bước bước lên bậc thang, hắn vươn tay tùy tùy tiện tiện giật ra cửa sắt. Không khóa, hoặc là chủ nhân quá mức sơ suất, hoặc là trong phòng này thật sự không có đồ vật gì đáng giá để khóa lại. Hiển nhiên Randall không phải tuýp người thích ở nhà.
Thanh niên tóc vàng quay người lại cài chốt cửa sắt, hắn đứng ở giữa phòng khách của căn nhà hít một hơi thật sâu, sau đó bước nhanh qua những túi đồ ăn liền bừa bãi trên mặt đất cùng gia cụ phủ đầy bụi bặm, tiến thẳng đến quầy bar.
A, thực tốt, Whisky của hắn vẫn còn. Thanh niên đem chất lỏng màu hổ phách trong cốc uống một hơi cạn sạch, lông mày lại vẫn như cũ chưa hề giãn ra. Phảng phất như có một con dao trong đại não vặn xoắn đâm tới đâm lui không ngừng, khiến thanh niên gần như nhịn không được kêu rên ra tiếng. Hắn lại rót một cốc nữa, sau đó chậm rãi đem thiết bị truyền tin trong tai lấy ra, biểu tình ung dung đem món đồ chơi kia ném vào trong cốc thủy tinh đầy rượu, thanh niên tóc vàng nghiến răng nghiến lợi ấn huyệt thái dương thấp giọng hừ một tiếng.